Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 124: Nhục nhã rời đi



"Hừ!".

Giờ phút này đám người chấp đội sắc mặt đã trở nên khó coi vô cùng, bọn chúng cứ như một lũ người thừa thãi đứng đó, Chúc Sơn Long cũng đã mất đi kiên nhẫn của mình, không thể tiếp tục nín nhịn được nữa, Đàm Tư Dung kia nghênh ngang đến đây, hoàn toàn coi hắn và người của chấp pháp đội như những kẻ vô hình.

"Đàm Tư Dung, ta kính ngươi là đệ tử chân truyền nên mới gọi ngươi một tiếng sư tỷ, nhưng ngươi làm vậy hình như hơi có chút quá phận rồi đó".

Chúc Sơn Long vẻ mặt hầm hầm bước tới chỗ Đàm Tư Dung và đám người Trần Phàm đang vui vẻ trò chuyện, hắn không khỏi trầm giọng nói, cố ý cắt ngang cuộc nói chuyện của mọi người.

"Oh! Vậy ngươi thử nói xem ta quá phận thế nào?".

Đàm Tư Dung chậm rãi quay người lại, thần sắc trào phúng nhìn xem Chúc Sơn Long, giọng điệu nhàn nhạt hỏi.

"Trần Phàm và người của hắn phạm vào đại tội tông môn, ta thân là đội trưởng chấp pháp đội hôm nay tới đây bắt hắn về chịu tội, chuyện này mong Đàm sư tỷ đừng có nhúng tay vào".

"Là đại tội gì thế, ngươi có bằng chứng gì không?".

"Hắn gây gổ rồi phế bỏ đồng môn trong tông, điều này chính miệng hắn cũng đã thừa nhận rồi, đã vậy còn chống đối người thi hành công vụ, nhiêu đó cũng đủ khép vào tội chết, còn ngươi thân là đệ tử chân truyền lại dám tiếp tay cho tội phạm, nếu như hiện tại ngươi lập tức rời khỏi đây ta còn có thể nể mặt Phong Hành sư huynh coi như chưa có chuyện gì, nếu không..."

"Khách khách...nếu không thì sao?".

"Đàm Tư Dung, ngươi đừng ỷ mình là tâm phúc bên cạnh Phong Hành rồi muốn làm gì thì làm".

Chúc Sơn Long nổi giận hét lên, hắn vẫn cho rằng hiện tại mình mới là người nắm giữ lý lẽ ở nơi này, Đàm Tư Dung đến đây ngang nhiên càn rỡ, muốn can thiệp vào chuyện của chấp pháp đội, hắn đã cho đối phương một con đường nhưng hình như ả vẫn không thèm nể mặt gã chút nào.

Chỉ đáng tiếc, Chúc Sơn Long đã quên mất một điều rằng trên đời này thực lực mới là lý lẽ tối thượng nhất, không có thực lực, lý luận hết thảy đều là rắm thối mà thôi!

Đàm Tư Dung im lặng không nói gì, ánh mắt đột nhiên sắc lại, cánh tay mềm mại vung lên một cái, tựa như cành liễu, từ đầu ngón tay ngọc ngà ấy một cỗ lực lượng khủng bố trong nháy mắt bộc phát, hướng phía Chúc Sơn Long điểm tới một chỉ.

Tốc độ khiếp người, gã đội trưởng chấp pháp còn chưa kịp phản ứng đã phun ra một ngụm máu tươi, cả người như diều bị đứt dây bay ngược ra ngoài.

"Hừ! Nhẹ nhàng với ngươi ngươi lại cho rằng lão nương không dám làm gì sao? Phế vật, ngươi chung quy cũng chỉ là một con chó của Thiên Mệnh Đảng mà thôi, lấy tư cách gì hô to gọi nhỏ với ta!".

Đàm Tư Dung ánh mắt lạnh như băng nói, vẻ từ tốn nhiệt tình ban nãy đã biến mất hoàn toàn, giờ chỉ còn lại là khuôn mặt băng sương lạnh lẽo đừng đó nhìn Chúc Sơn Long.

"Nguyệt sư muội giờ đã là người của Tiên Dung Hội, cũng coi như thành viên của Phong Thiên Hội rồi, nếu ngươi còn dám tìm những người xung quanh nàng gây phiền phức thì đừng tránh lần sau ta xuống tay với ngươi. Cút!".

"Đàm Tư Dung...ngươi..."

Chúc Sơn Long lồm cồm bò dậy, mấy tên trong chấp pháp đội cũng mau chóng chạy tới đỡ, nhưng còn chưa kịp nói thêm câu nào gã đội trưởng đã lại phun ra thêm một ngụm máu nữa, hiển nhiên nội thương không hề nhẹ, ánh mắt Chúc Sơn Long mắt trợn lên đầy căm phẫn, không nghĩ tới Đàm Tư Dung kia dám thực sự ra tay với mình, giờ phút này hắn mới biết khi nãy ý nghĩ của mình buồn cười ra sao, đối phương rõ ràng không thèm nể mặt hắn chút nào, nhưng hắn lại chẳng thể ương ngạnh phản kháng, thực lực của đối phương vượt xa hắn, thân phận cũng cũng cao hơn rất nhiều.

Cố vớt vát lại chút uy phong, Chúc Sơn Long đành chỉ có thể nghiến răng mà gằn lên từng chữ:

"Đàm Tư Dung, ngươi vô duyên vô cớ đả thương người của Chấp Pháp Điện, vậy cứ chờ sau này các vị trưởng lão tới hỏi thăm đi".

"Hi hi...vậy cứ kêu mấy lão già đó tới, thiết nghĩ cho dù là đại trưởng lão chấp pháp điện đi chăng nữa, không nể mặt ta thì cũng phải nể mặt Phong Hành sư huynh đi".

Đàm Tư Dung ngậm miệng mà cười, dù là nhiệt tình hay băng lãnh cũng không hề mất đi vẻ yêu kiều vũ mị, nàng dường như không hề để Chấp Pháp Điện vào trong mắt, càng đừng nói tới một gã đội trưởng như Chúc Sơn Long.

"Còn chưa cút, hay là để lão nương giúp ngươi".

"Ngươi..."

Chúc Sơn Long hai bàn tay nắm chặt, lửa giận thao thiên cũng phải cố đem nén xuống, hắn dù sao cũng là người thông minh, biết giờ phút này còn ở đây đôi co nói không chừng cái mạng nhỏ của mình cũng khó mà giữ được, trong Thiên Mệnh Đảng địa vị của hắn cũng không quá cao cho lắm, lại chỉ là một đệ tử nội môn, nhưng Đàm Tư Dung kia lại là tâm phúc bên cạnh Phong Hành, còn là đệ tử chân truyền, nhiêu đó đem ra so sánh cũng đủ biết thiệt thòi chắc chắn sẽ về phía hắn rồi.

"Chúng ta đi!".

Chúc Sơn Long nuốt hận vào trong, khoát tay với 40 tên chấp pháp đội đang xớ rớ bên cạnh mình, quay lưng chuẩn bị rời khỏi nơi này, hôm nay đúng là một ngày đầy nhục nhã đối với hắn.

Bất quá hắn vừa mới đi được có vài bước đã bị Đàm Tư Dung gọi giật lại:

"Chậm đã!".

"Còn có chuyện gì?".

Chúc Sơn Long quay người nhíu mày hỏi.

"Ngươi thân là đội trưởng của chấp pháp đội, lẽ nào không biết phép tắc tối thiểu hay sao, còn chưa hành lễ với bổn sư tỷ đã muốn đi?".

Đàm Tư Dung nhàn nhạt nói, rõ ràng vẫn chưa có ý buông tha cho gã này.

"Ngươi..."

Chúc Sơn Long giận tới thiếu chút hôn mê, bàn tay siết chặt, ngón tay cắm sâu vào da thịt bật cả máu, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải ôm quyền cúi người hướng phía Đàm Tư Dung mà nói, khóe miệng run rẩy:

"Đàm sư tỷ...nếu...không có chuyện gì...tiểu đệ xin phép cáo lui!".

"Tốt! Ngươi có thể lăn được rồi!".

Chúc Sơn Long bước chân lảo đảo quay người rời đi, ê chề nhục nhã, một vở hài kịch cứ như vậy được khép lại!

Giờ phút này ba vị chấp sự Khảo Hạch Đường đưa mắt nhìn nhau đầy khó xử, bọn họ chỉ là những người thấp cổ bé họng, sơ với hai nhân vật như Chúc Sơn Long và Đàm Tư Dung quả thực chẳng đáng nhắc tới, nãy giờ chỉ có thể lặng yên đứng ngoài, không dám hó hé một điều gì cả, hai bên đừng nói là bọn họ, cho dù mấy vị trưởng lão trong kia cũng đều tuyệt đối không dám đắc tội a.

Ngô Chấn thở dài một tiếng, trong lòng vẫn chưa hết rung động, hắn lúc này mới khoát tay về phía đám tân sinh vẫn còn ngơ ngẩn đứng đó, miệng lớn tiếng hô:

"Được rồi! Ai tháng này muốn tham gia khảo hạch ngoại môn bây giờ lập tức tiến vào trong, nếu chậm trễ thì ráng mà đợi đến tháng sau đi nhé, các ngươi còn có muốn tham gia khảo hạch hay không hả?".

Đám tân sinh lúc này mới giật mình tỉnh lại, trong lòng còn chưa hết bàng hoàng, lục tục bắt đầu kéo nhau vào bên trong Khảo Hạch Đường, cái việc mà vốn dĩ đã phải làm từ nãy, thi thoảng lại có một vài tên tiếc nuối cố ngoái lại nhìn Đàm sư tỷ.

Hôm nay dù có qua được khảo hạch hay không thì toàn bộ đều cảm thấy không uổng chuyến đi lần này, đây là một sự kiện vô cùng chấn động a, về nhà lại có chuyện để kể rồi!

"Trần sư đệ, bây giờ ngươi có thể vào trong đó khảo hạch được rồi, mặc dù nói ra thừa thãi nhưng vẫn chúc ngươi có thể thuận lợi qua được khảo hạch hôm nay".

Đàm Tư Dung lại trở lại với bộ dáng nhiệt tình ban đầu, mỗi ánh mắt cử chỉ đều khiến cho người khác phải tan chảy không thôi.

"Đa tạ sư tỷ đã giải vây cho ta, lại còn thu nhận Thu Nguyệt vào hội của mình, coi như lần này ta nợ tỷ một cái ân tình".

Trần Phàm điềm tĩnh nói, ánh mắt lộ ra vẻ rất là cảm kích đối phương.

"Hi hi...Cái này là sư đệ nói đó nha, được, vậy sau này có chuyện gì ta sẽ đến tìm đệ, lúc đó đừng quên câu nói ngày hôm nay đấy, thế nào?".

Đang nói Đàm Tư Dung đột nhiên sán lại gần Trần Phàm, cũng chẳng thèm quan tâm cái nhìn của người khác ra sao, người nàng hơi cúi xuống, hai tay chắp về phía sau, ánh mắt long lanh chăm chú nhìn vào hắn, khuôn mặt tuyệt mỹ lúc này chỉ cách mặt của Trần Phàm đúng một gang tay, khoảng cách quá gần, mùi hương thơm ngát như lan phả vào mặt đối phương, quyến rũ tới chết người.

Nếu là nam nhân bình thường giờ phút này không ai có thể kháng cự được mị lực mạnh mẽ đến như thế!

Nhưng trái lại Trần Phàm vẫn vô cùng bình thản, vẻ mặt không chút gợn sóng, tim không loạn nhịp lưng duỗi thẳng, hắn nhìn lại Đàm Tư Dung rồi chỉ khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:

"Nếu sư tỷ không chê tiểu đệ ta lúc nào cũng hoan nghênh tới cửa!".

Dương Khôi, Đỗ Mậu, Hạ Hoài An ba người trong nhóm không khỏi kinh dị nhìn Trần Phàm, bọn họ không thể tưởng tượng nổi lão đại làm sao giờ phút này còn có thể bình tĩnh tới như vậy, định lực có thể nói đã đạt tới cảnh giới tối cao, nếu bọn họ là Trần Phàm hiện tại nhất định đã trụy tim mà chết rồi! Cái này...trong lòng của ba người đột nhiên nổi lên một suy nghĩ đáng sợ, có khi nào lão đại chỉ thích nam nhân hay không?

Nghĩ tới đây mọi người bất chợt nổi da gà, ánh mắt cảm thông nhìn về phía Trần Thu Nguyệt, trả trách, bên cạnh lão đại có một mỹ nhân như thế mà người vẫn cứ thờ ơ lạnh lùng.

Đàm Tư Dung thu hồi lại ánh mắt, cũng không biết trong lòng hiện tại đang nghĩ gì, nàng cũng chỉ khẽ nhoẻn miệng cười rồi nói:

"Được, vậy lúc nào rảnh ta sẽ tới thăm đệ".

Trần Phàm sau đó cũng tạm biệt mọi người bước vào trong Khảo Hạch Đường, bị một đám phiền phức quấy nhiễu nãy giờ cùng đã để lỡ không ít thời gian, giờ thì không còn ai ngăn cản hắn nữa.

Đoàn tân sinh hôm nay tới đây khảo hạch thấy Trần Phàm gia nhập vào hàng ngũ ai nấy đều ánh mắt dè chừng nhìn hắn, tựa như đang kiêng kị một con quái vật, ai mà không tận mắt chứng kiến vừa rồi gia hỏa này đã làm những gì. Tuy nhiên lại không có một ai dám bắt chuyện với hắn cả, sợ phải lây dính quan hệ với Trần Phàm, nói chơi, tên này bây giờ tuy là có Phong Thiên Hội sau lưng chống đỡ, nhưng mà lại đắc tội với Thiên Mệnh Đảng mất rồi, nếu như phải lựa chọn một đối để sợ hãi bọn họ tất nhiên sẽ chọn Thiên Mệnh Đảng, cho nên biện pháp tốt nhất hiện nay chính là lánh xa Trần Phàm, không đắc tội cũng chẳng thân thiết với hắn là tốt nhất.

"Đi thôi Thu Nguyệt sư muội, để ta dẫn muội tới giới thiệu với các tỷ muội trong hội mình".

Đàm Tư Dung thấy Trần Phàm đã tiến vào bên trong, lúc này cũng quay ra khoát tay với Trần Thu Nguyệt rồi mỉm cười, nói.

"Sư tỷ, để lát nữa được không, sau khi Trần sư huynh khảo hạch xong muội sẽ đích thân đến bái phỏng mọi người".

Trần Thu Nguyệt thỏ thẻ nói, khuôn mặt thoáng có chút ngượng ngùng.

Đàm Tư Dung nghe thế liền tủm tỉm cười, ánh mắt đầy thâm ý rơi vào trên thân Trần Thu Nguyệt, người như nàng sao lại không biết tiểu cô nương này đang có ý định gì.

"Ta hiểu rồi, cũng không vội, muội có thể đến bất cứ lúc nào, dù sao ở trên danh phù cũng đã có chỉ dẫn cụ thể, muội cứ theo đó là sẽ tìm được linh phong của ta".

Nói xong Đàm Tư Dung quay lưng bước tới Đạp Không Toa, ở đây cũng không còn việc gì nữa, chỉ thoáng thân ảnh của nàng cái đã biến mất tại chân trời, siêu phàm thoát tục, đến bất ngờ mà đi cũng vô cùng nhanh chóng.

- -----

(PS: Mong chư vị độc giả ko nên hiểu lầm, main ko phải gay gì đâu nhé, chỉ là chưa đến thời điểm mà thôi)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.