Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 146: Mặt trời và bóng tối



Quay trở lại với cuộc chiến của hai người.

Oành một tiếng, Trần Phàm và Doãn Lập Thành sau một chiêu giáp lá cà liền dạt sang hai bên, hai ánh mắt nhìn nhau đầy sát phạt, giống như hai con mãnh thú cùng hung cực ác, Doãn Lập Thành bỗng nhiên lại cười lên một điệu cười quái dị, nói:

"Hắc hắc...sư đệ, ngươi khá lắm, đánh với ta lâu như vậy mà vẫn không rơi vào thế hạ phong, ngươi thực sự chỉ là một tên đệ tử ngoại môn sao?".

Tiếng cười thực tế đang che đi sự ngưng trọng trong lòng hắn. Mạnh, chỉ có trực tiếp giao thủ mới biết tiểu tử này mạnh tới mức nào, mặc dù Doãn Lập Thành không muốn thừa nhận điều đó, mà dường như Trần Phàm kia còn chưa dốc hết toàn lực, thậm chí tu vi mới chỉ là chân khí cảnh mà thôi, tông môn từ khi nào xuất hiện một tiểu tử biến thái tới độ này?

"Mặt ngươi dày hơn ta tưởng đấy, Doãn sư đệ".

Trần Phàm nhếch mép cười nhạt:

"Ngươi chỉ có vậy thôi sao?".

"Hừ! Vậy ta cho ngươi toại nguyện".

Doãn Lập Thành trầm giọng nói, thân hình hơi động, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ, tựa như thiểm điện, trong không khí lúc này ẩn ẩn có từng đạo lôi quang xẹt qua, chân khí trong người vận chuyển ầm ầm, cả người lẫn thương như được bao phủ bằng lôi điện, tốc độ so với trước đó đã nhanh hơn không chỉ vài lần, hiển nhiên nãy giờ hắn cũng chỉ đánh thăm dò mà thôi, lúc này mới thể hiện ra thực lực chân chính của mình.

"Khoái Thương Xạ Nhật!".

Thương ảnh tựa như một đạo lưu quang đâm thủng không khí, ngoài ra còn kết hợp cùng Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ gia trì lên thân thương, khiến cho từng đòn công kích của hắn lại càng tăng thêm uy lực, ẩn bên trong còn có ba đạo thương khí, đúng vậy, chính là thương khí, Doãn Lập Thành là thiên tài hiếm có của tông môn, một thân thương pháp đã tu luyện tới cảnh giới xuất quỷ nhập thần, ngưng tụ ra bá khí, kết hợp với lôi điện tăng phúc, sức mạnh của Doãn Lập Thành lúc này đã cực kỳ kinh khủng.

"Vậy mới đúng".

Trần Phàm tán thưởng một câu, nhưng ánh mắt cũng đã trở nên ngưng trọng hẳn, gã này thực lực ít nhất phải tương đương với kết đan sơ kỳ rồi, đúng là cao thủ bài danh thứ năm Địa Anh Bảng có khác, nhưng cũng không có gì lạ, thiên tài yêu nghiệt vượt cấp khiêu chiến cũng là chuyện bình thường thôi.

Chân khí toàn thân vận chuyển, cánh tay hơi co, thân hình Trần Phàm trong tích tắc cũng biến mất tại chỗ, tựa như thuấn di, lâu rồi không được tung hết sức mình như vậy khiến cho chiến ý trong lòng hắn sôi lên sùng sục, cánh tay vung lên đấm ra một quyền, tựa như khai sơn đại pháo bắn ra, chứa đựng bên trong là một chiến ý mãnh liệt chưa từng có.

Vẻn vẹn chỉ một quyền, không có quyền ảnh nương theo, toàn bộ sức mạnh tập trung vào một điểm, bá đạo quyền khí giao nhau cùng hội tụ, nắm đấm của hắn được nung nóng đỏ rực lên, lúc này trông y như một vầng mặt trời nhỏ, chói chang mà bá đạo, thiêu đốt hết thảy, huỷ diệt toàn bộ.

Uỳnh!

Quyền kình đánh cho không khí nổ tung, nguyên một phạm vi lớn trước mặt bị lực lượng của Trần Phàm quét sạch không còn, cây cối nát bấy, dư ba như một vòng tròn lớn tỏa ra, vòng tròn hủy diệt như muốn phá đi tất cả mọi thứ.

Nói thì nhiều nhưng thực tế chỉ diễn ra trong chớp mắt, lúc này có một thân ảnh bay ngược trở ra trong vụ nổ, không ai khác chính là Doãn Lập Thành, khóe miệng trào máu tươi, thân hình của hắn đập mạnh lên một vách đá gần đó.

"Ngươi..."

Doãn Lập Thành ánh mắt trợn trừng, dường như không thể tin được vào con ngươi của mình, sắc mặt tái nhợt, cánh tay cầm thương run rẩy không ngừng, bên trong cơ thể lục phủ nhộn nhạo, ngũ tạng xốn xáo, khiến cho hắn muốn ộc ra thêm một bụm máu tươi nữa, cũng may dùng nội lực chấn áp lại được, nhưng dù sao thì thương thế không khiến hắn dễ chịu chút nào.

Một kích vừa nãy là một trong những tuyệt chiêu của hắn, làm nên tên tuổi của Khoái Thương Doãn Lập Thành, vậy mà không làm gì được Trần Phàm trước mặt kia, sao lại có thể như vậy, một chiêu đó dù là kết đan sơ kỳ cũng phải tạm lánh phong mang, vậy mà gia hỏa này...

Trần Phàm bị lực lượng phản chấn cũng không khỏi lùi lại về sau mười mấy bước, quyền đầu tê dại, nếu ai tinh ý có thể nhận ra lúc này trên nắm đấm của hắn đã có một giọt máu tươi bé xíu rỉ ra, vừa nãy hắn cũng phải chịu một áp lực không nhỏ, cổ họng có thứ gì ngòn ngọt, nhưng được hắn gắng gượng nuốt xuống, giờ mới biết tên này ghê gớm mức nào, phải biết vừa rồi mình đã ngưng tụ cả Đế Vương Chiến Khải vào bàn tay, lực phòng ngự là kiên cố mức nào, thế mà một kích kia vẫn có thể làm tổn thương được hắn, xem ra phải tích cực mau chóng thôn phệ thêm nhiều binh khí hơn nữa thôi, cái chiến khải này của hắn vẫn còn quá yếu.

Một pha vừa nãy cũng đủ chứng minh ai hơn ai kém!

Nhưng khác với Doãn Lập Thành, Trần Phàm chỉ càng cảm thấy hưng phấn mà thôi, hắn càng đánh càng hăng, thương tích bên ngoài chỉ khiến hắn càng thêm mạnh mẽ.

"Doãn sư huynh!".

Bích Lam công chúa hấp tấp chạy lại, thần sắc phức tạp vô cùng, trong lòng chợt nổi lên một cỗ cảm giác bất an, lấn át đi phần lớn sự giận giữ trong lòng, hiện tại nàng chỉ cảm thấy kinh hoàng, hoảng sợ, tại sao đến Doãn sư huynh cũng không làm gì được hắn, tại sao chỉ ngắn ngủi mấy tháng không gặp hắn đã trưởng thành tới mức này.

Hoàng Viên Hạo hai chân run lẩy bẩy, dường như đang có định muốn thoát lui, hắn sợ rồi, thực sự sợ cái tên quái vật biến thái kia rồi, đệ tử bài danh thứ năm Địa Anh Bảng cũng bị đánh thành như thế, vậy chẳng phải là hắn thực lực đã đủ sánh với mấy tên đầu bảng rồi sao, ta rốt cục chọc phải cái thứ gì thế này.

"Ha ha ha...Tiếp đi Doãn sư đệ".

Trần Phàm cười lên sảng khoái, thân hình lao tới muốn tiếp tục giao phong, vừa rồi đánh rất là đã, cái cảm giác đối thủ càng mạnh ta lại càng hưng phấn hôm nay lại bùng lên dữ dội trong hắn, mà dường như ẩn ẩn có cảm giác đến từ Đại Vũ Trụ Thuật, nhưng giờ phút này Trần Phàm không có quan tâm cho lắm, hắn chỉ đang quan tâm tới cuộc chiến này mà thôi.

"Chậm đã!".

Doãn Lập Thành thấy Trần Phàm hùng hổ như vậy vội giơ tay ra phía trước rồi nói, như thể sợ hãi tính đầu hàng vậy, hắn sắc mặt đanh lại, nuốt một ngụm nước bọt rồi nói:

"Vừa rồi ngươi đã sử dụng công pháp quái quỷ gì, sao ta chưa từng gặp bao giờ".

Nói hắn câu giờ cũng được, sợ hãi cũng được, nhưng thực sự bản thân Doãn Lập Thành đang hết sức tò mò, vừa rồi Trần Phàm dùng tay không đấm vào đầu thương của hắn, bởi vì diễn biến xảy ra quá nhanh cho nên chăng ai ở ngoài có thể thấy, nhưng gã họ Doãn với tư cách là mục tiêu làm sao không thấy rõ cho được, đây là một kiện hoàng binh trung phẩm a, một trong những niềm tự hào của Doãn Lập Thành, vậy mà có kẻ tay không ngạnh kháng được với nó, nói ra chắc có người sẽ cười vào mặt bảo hắn điên rồi.

"Ngươi biết để làm gì, đây tuyệt kỹ sư tôn truyền thụ cho ta, có nói nhà ngươi cũng hiểu được sao, chuẩn bị tiếp chiêu đi".

Trần Phàm mặt không biểu cảm đáp, có thể khiến ta chảy máu vậy coi như ngươi cũng có thể tự hào được rồi.

Đoạn cũng không chờ cho Doãn Lập Thành lải nhải thêm gì nữa, Trần Phàm nhanh như chớp đã nhao vọt tới, tốc độ nhanh tới không gì sánh nổi, cánh tay lại lần nữa vung lên đấm ra một quyền, tựa như thiên thần giáng thế,, ngàn vạn quyền ảnh trong tích tắc tuôn ra, chẳng khác nào ngàn vạn đạo lưu tinh sáng chói, cả ánh mặt trời dường như cũng bị nắm đấm của hắn thay thế.

"Quần Tinh Loạn Vũ!".

Chiêu thức mạnh nhất của Liệt Hỏa Lưu Tinh Quyền, uy lực ngày sau lại càng mạnh hơn ngày trước.

"Chết tiệt!".

Doãn Lập Thành cắn răng một cái, cũng không còn cách nào hơn là phải đánh tới cùng, hắn vội vã nuốt vào trong bụng một viên đan dược, hiển nhiên là một viên thuốc trị thương, ngay sau đó cũng không dám chậm trễ, bàn chân đạp mạnh xuống mặt đất, thân hình theo đó nhảy bật lên, trường thương một kích đâm ra, tựa hồ lại biến hóa thành muôn vàn mũi nhọn, lần này là một kích vô cùng hoa mỹ:

"Thiên Vũ Lệ Sầu Địa Đồng Bi!"

Trời có tình trời cũng sẽ sầu, đất có ưu đất cũng trầm tư, mỗi một thương ảnh của Doãn Lập Thành đâm ra đều tựa như một giọt nước mắt của trời, tựa như lão thiên đang khóc, thấm vào lòng đất, cả đất trời như cùng nhau khóc than, chứa đựng vô vàn bi thương cùng sầu khổ.

"Tiểu tử, có thể buộc ta phải ra chiêu thức này, Doãn Lập Thành ta thừa nhận ngươi là đối thủ mạnh nhất".

Doãn Lập Thành ho ra một ngụm máu, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt, giống như là nỏ mạnh hết đà, nhưng không thể phủ nhận đây là một kích từ trước tới nay chưa từng có của hắn, vốn dĩ Doãn Lập Thành âm thầm khổ luyện để tranh phong cùng những thứ bậc cao hơn trên Địa Anh Bảng, không nghĩ tới hôm nay lại phải đem ra dùng với một tên đệ tử ngoại môn, nhưng hắn không hề hối hận, đã chính miệng thừa nhận Trần Phàm hắn đương nhiên cảm thấy một kích này là hoàn toàn xứng đáng.

"Hảo thương pháp!".

Ngay cả Trần Phàm cũng không khỏi gật đầu tán thưởng, gã họ Doãn kia không ngờ đã tu luyện thương pháp tới trình độ trời sinh dị tượng, thiên địa hô ứng, nếu như ở vào một hoàn cảnh khác có lẽ đã trở thành bằng hữu của mình, chỉ đáng tiếc lại đạo không cùng đường mà thôi.

Mà lúc này đây hai chiêu thức tuyệt kỹ cũng đã ầm ầm va chạm!

Quyền ảnh của Trần Phàm giống như mặt trời, một vầng thái dương chói chang mãnh liệt, sinh sinh bất tức, tượng trưng cho khát vọng và chiến ý vô cùng vô tận, mà ngược lại thương ảnh của Doãn Lập Thành lại nhuốm màu u tối, sầu thảm bi ai, đại diện cho nỗi buồn vô biên vô hạn.

Cả hai bất chợt lao vào nhau, tựa như mặt trời đụng độ cùng bóng tối.

Uỳnh!

Một đạo thanh âm khủng khiếp vang lên, dư ba như một vòng tròn lớn lan tỏa ra tứ phía, cây cối thi nhau gãy vụn, đất đá thi nhau bể nát, mà trong vụ nổ kinh thiên động địa đó có hai thân ảnh vừa bắn dạt ra ngoài.

Trần Phàm lảo đảo suýt ngã, cả người giật lui lại mấy chục bước mới có thể ổn định được thân hình, đất dưới chân bị hắn dẫm cho lún xuống cả tấc, chiếc áo trên người đã bị hủy tự bao giờ, để lộ ra một nửa tấm thân trần đầy săn chắc, bắp thịt cuồn cuộn, mà trên đó đầy những vết thương mắt thường có thể nhìn thấy, máu tươi chảy ra, nhưng khuôn mặt của hắn lại không chút biểu cảm, giờ phút này trông Trần Phàm như một vị chiến thần vừa đi ra từ gió tanh mưa máu.

Mà Doãn Lập Thành thì có vẻ thê thảm hơn nhiều, áo quần rách nát, toàn thân thấm đẫm máu tươi, xương cốt nhiều nơi gãy vụn, hắn cố chống cây thương xuống đất cho thân thể không gục ngã, nhưng ngay sau đó đã không thể chịu nổi mà loạng choạng ngã gục, cả người đổ ập xuống đất, khóe miệng không khỏi phun ra một ngụm máu xen lẫn nội tạng của mình, hiển nhiên thương thế đã cực kỳ nghiêm trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.