Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 172: Hồ Đồ hiển uy



Mà ngoài cái này ra thì hiện tại trong lòng của lão còn có nhiều hơn một chữ "chạy"!

Mặc dù hành động này có phần cực kỳ mất mặt, nhưng với tình thế hiện tại của lão không chạy còn có thể làm sao, Thiết Ma Lãnh có một loại trực giác nếu như còn tiếp tục ở lại nói không chừng lão thậm chí sẽ có nguy cơ phải bỏ mạng tại đây, vừa rồi miễn cưỡng thi triển ra lĩnh vực, khiến cho thương thế của lão đã trở nên cực kỳ nghiêm trọng hơn lúc trước, cũng không biết tiểu tử kia lấy đâu ra chân khí dồi dào tới như vậy, liên tục mỗi lần công kích đều là toàn lực, đổi lại thành người khác đã sớm kiệt lực mà chết, nhưng ngược lại hắn vẫn không hề có dấu hiệu mệt mỏi, chân khí như thể cuồn cuộn không dứt, đối mặt với thể loại biến thái tới cực điểm này lão không chạy còn có thể như thế nào?

"Hừ! Nếu như thêm ra dù chỉ là mấy thành thực lực như thời kỳ đỉnh phong mà nói, tiểu tử ngươi còn có thể ngông cuồng như vậy hay sao?".

Thiết Ma Lãnh biệt khuất mà gầm thét trong lòng.

Nghĩ tới đây, lão bỗng nhiên cảm thấy có chút hối hận, nếu như lúc đầu không có lộ mặt ra mà nói, có lẽ sự việc hiện tại không phải rơi vào tình trạng này đi.

"Thằng nhãi ngươi chờ, bổn tọa sẽ không bao giờ quên mối nhục ngày hôm nay!".

Thiết Ma Lãnh gầm lên một tiếng, thân hình lui nhanh, ngay sau đó xoay người hóa thành một đạo lưu quang phóng đi vun vút, tốc độ khiếp người, thậm chí so với lúc Trần Phàm vận dụng Vong Ngã Hành Không còn nhanh hơn một bậc, đủ thấy kinh khủng tới mức nào, cái này cũng là do lão thiêu đốt một phần tinh huyết làm ra, Thiết Ma Lãnh hiểu rõ thân pháp của thằng nhóc kia kinh khủng như thế nào, có thể xưng hai chữ nghịch thiên, cho nên lão hành động mười phần quyết đoán, dù sao tu luyện tới cảnh giới như hiện tại cũng không phải chuyện dễ dàng gì, nếu như hôm nay phải chết tại nơi đây lão có thể nào mà cam tâm cho được.

Bởi vì càng lên cao con người ta sẽ lại càng sợ ngã!

"Muốn chạy?".

Trần Phàm cười lạnh một tiếng, lão gia hỏa này xem ra tự biết khó mà lui đây, mặc dù hắn cũng có hơi giật mình vì tốc độ của lão già này, xem ra là quyết chí muốn chạy đây, bất quá đáng tiếc...hắn là người mà không phải đối phương muốn đến thì đến muốn đi thì đi, lão lại có thể lui được sao?

Trần Phàm cũng thừa nhận nếu như hôm nay vị Hoành Thủ Phi Long kia không có bị thương quá nặng mà nói, người phải chạy chính là hắn chứ không phải ai khác.

Chỉ tiếc, trên đời này vốn dĩ không có nếu như!

Mà trải qua lần giao chiến vừa rồi hắn đã rốt cục hiếu sâu sắc được cường giả là mạnh đến mức nào, hư không lĩnh vực a...dù chỉ là cấp độ thấp nhất cũng tuyệt đối không phải hắn hiện tại có thể đối kháng được, cũng không biết lão giả này bị tương thế kiểu gì mà nghiêm trọng như vậy, cuối cùng lại tiện nghi cho hắn.

"Tiểu Hồ Đồ, bắt lão già kia lại".

Với tốc độ hiện tại của đối phương, cho dù Trần Phàm có vận dụng Vong Ngã Hành Không cũng không thể đuổi kịp, không phải là thân pháp của hắn kém hơn, mà là hiện tại cấp độ chưa đủ, dù sao bộ pháp này cũng là theo thực lực và lĩnh ngộ của hắn mà tăng trưởng, Hoành Thủ Phi Long vậy mà thiêu đốt cả tinh huyết để gia tăng tốc độ, quả nhiên là đầy đủ quyết đoán, nhưng hôm nay Trần Phàm đã là quyết trí phải trấn áp vị cường giả này rồi.

Một tu sĩ mới chỉ có ngưng dịch cảnh giới lại có suy nghĩ to gan lớn mật như vậy, trấn áp cường giả hư không, quả thực khiến cho người ta nghe rợn cả người!

Mà nguyên nhân chủ yếu khiến cho Trần Phàm dám đưa ra quyết định này, chính là bởi vì có cái tên Tiểu Hồ Đồ đây, Hoành Thủ Phi Long mặc dù hiện tại bị thương rất nặng, hắn có thể lợi dụng điều này để đánh bại lão, bất quá nếu đối phương muốn chạy hắn thì cũng vô pháp làm gì được, nhưng có hệ thống ở đây thì lại khác.

Lần này ngoài việc xuất hiện một số chức năng mới ra, hệ thống còn có một cái mới nữa khiến cho hắn hết sức hài lòng, đó là có thể tiêu hao điểm năng lượng đổi lấy một lần xuất thủ của hệ thống, tất nhiên không phải là giúp hắn tiêu diệt kẻ thù, mà chỉ là hệ thống ra tay giúp hắn bắt lại một mục tiêu nào đó thôi, đại khái chức năng này chỉ sử dụng với mục đích hỗ trợ hắn, còn lại vẫn chủ yếu dựa phải vào thực lực của bản thân mình.

"Đối tượng trước mắt là cường giả hư không, muốn bắt lại cần tiêu tốn 100 triệu điểm năng lượng, ký chủ xác nhận?".

Tiểu Hồ Đồ hiện ra ngồi trên vai Trần Phàm thản nhiên nói.

"Đắt như vậy".

Trần Phàm hơi có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó quyết định thật nhanh, dù sao đây cũng là một vị cường giả hành thật giá thật, với lại lần này thu hoạch từ Lữ Bố hắn còn chưa có kiểm kê đây, sáu tháng vừa qua khẳng định là thu hoạch không ít, 100 triệu điểm năng lượng để giữ lại một vị cường giả hư không cảnh, đáng giá.

"Xác nhận!".

"Được, ký chủ cứ ở đó mà xem Hồ Đồ này hiển uy".

Tiểu Hồ Đồ nói xong thân hình bé xíu đã lập tức biến mất tại chỗ, không hề có dấu hiệu báo trước, ngay cả Trần Phàm cũng nhìn không ra nó là biến mất như thế nào, đây cũng không phải tốc độ di chuyển gì cả, mà là chân chính thuấn di, đủ để thấy được thằng lỏi con này cũng không phải dạng vừa.

Thiết Ma Lãnh chỉ trong tích tắc đã phi thân được hơn ngàn dặm, giờ phút này lão sắc mặt trở nên tái nhợt như người chết trôi, khí tức uể oải vô cùng, lan tỏa khắp toàn thân là một cảm giác mệt mỏi chưa từng có, tựa như tùy thời đều có thể sụp đổ vậy, bất quá dù sao hiện tại cũng có thể thở phào một hơi rồi, mà nghĩ đến vẻ mặt ngông nghênh cuồng vọng của Trần Phàm ban nãy, lão giả lại không nhịn được rít lên:

"Chết tiệt! Chờ bổn tọa thương thế có thể khôi phục lại, nhất định sẽ khiến tiểu tử ngươi..."

Mấy từ sau còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Thiết Ma Lãnh đột nhiên chỉ cảm thấy rùng mình một cái, cả người lông tơ dựng hết cả lên, sắc mặt nãy trắng giờ chuyển sang xanh mét như tàu lá, tựa hồ gặp phải một thứ gì đó cực độ kinh khủng.

Chỉ thấy sau lưng lão lúc này, mây đen cuồn cuộn mà mênh mông kéo tới, giống như một nửa bầu trời bị nhuộm thành đen lại, hướng về phía lão bao phủ mà tới, che khuất nhật nguyệt, như thể muốn nuốt chửng thân hình của lão vào bên trong.

Thiết Ma Lãnh sắc mặt kịch biến, gào thét điên cuồng, lão hãi hùng phát hiện mình cơ thể thế mà không thể nhú nhích được chút nào, một chút pháp lực còn sót lại cũng hoàn toàn bị thứ lực lượng vô hình mà mênh mông kia cầm cố, diễn biến xảy ra quá nhanh, khiến cho lão thậm chí ngay cả một ngón tay cũng không kịp động đậy.

Theo mây đen càng ngày càng đến gần, Thiết Ma Lãnh thì càng có thể cảm giác được bản thân mình nhỏ bé, tựa như một con kiến hôi không có chút nào mảy mảy phản kháng thái cổ hung thú đang hùng hổ đến gần.

Một cỗ bất lực tràn trề lan tỏa khắp tứ chi bách hải, giờ phút này lão chỉ cảm thấy mình biệt khuất tới cực điểm, cái miệng há to, cũng chỉ kịp "A" lên một tiếng, cuối cùng bị mây đen khổng lồ hung hăng một ngụm thôn phệ, kéo vào trong hư vô sâu thẳm, mà chờ đợi lão không biết sẽ là cái dạng gì kinh khủng tiếp theo đây.

Mây đen thủy triều sau khi hút lấy vị cường giả này vào bên trong, chỉ sau vài giây ngắn ngủi liền kịch liệt co rút lại, ngưng tụ thành một quả cầu màu đen nhánh, hắc cầu nẩy tưng tưng trên không trung ba hồi, ngay sau đó liền hóa thành một đạo lưu quang bay vụt theo hướng ngược lại, cũng chính là hướng mà Trần Phàm đang đợi tại Ám Thiên sơn mạch, rất hiển nhiên thứ vừa nãy chính là tác phẩm của Tiểu Hồ Đồ.

Hắc cầu sáng bóng trong chớp mắt đã về tới chỗ, sau khi dừng ở trước mặt Trần Phàm thì nhanh chóng phân giải, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại trên mặt đất một bộ thân hình xụi lơ, chính là Hoành Thủ Phi Long vừa bị nuốt vào, bất quá giờ phút này nhìn tiều tụy vô cùng, nào còn có chút nào phong thái của một vị cường giả.

"Hắc hắc! Tiền bối, chúng ta lại gặp nhau rồi".

Trần Phàm đứng ở trước mặt lão giả, khoanh tay thản nhiên mỉm cười nói, mặc dù vẫn xưng hô lão một tiếng tiền bối, nhưng kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được nét trào phúng nồng đậm bên trong.

"Ngươi..."

Thiết Ma Lãnh sắc mặt phức tạp, trong lòng vẫn chưa thôi bàng hoàng, lão thật sâu nhìn Trần Phàm liếc mắt hỏi:

"Ngươi rốt cục là ai, thứ vừa rồi là cái gì?".

Lão hiện tại đang cực độ không cam lòng, cũng vừa sợ vừa giận, ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới trên đời lại tồn tại một thứ đáng sợ đến thế, bản thân tung hoành mấy trăm năm, có sóng gió nào mà lão chưa từng gặp qua và từng trải, nhưng khoảnh khắc vừa rồi lại thực sự khiến cho từ tận sâu trong linh hồn của lão dâng lên sự kinh hãi chưa từng có, cho dù đối mặt với cường giả bất tử cảnh cũng không có như vậy khiếp sợ, phảng phất là một thứ gì đó vĩ đại khổng lồ mênh mông vô cùng tận, mà lão chỉ là một hạt bụi nhỏ bé trôi nổi ở bên trong, chỉ một tia ý nghĩ phản kháng sẽ lập tức lâm vào vạn kiếp bất phục.

"Vạn Linh Tông Trần Phàm, không phải vừa nãy đã nói rồi sao, bất quá ta vẫn muốn nhắc nhở tiền bối ngươi một câu, muốn chết vậy cứ thử chạy thêm một lần nữa".

Trần Phàm khuôn mặt hòa ái mỉm cười, phảng phất như vừa rồi giữa hắn và lão chưa hề phát sinh qua xung đột gì vậy

"Người muốn gì thì nói đi".

Thiết Ma Lãnh trầm giọng nói, hết cách, hiện tại tình trạng của lão mười phần thê thảm, thương thế cũ mới chồng chất, so với lúc đầu gặp đám người Trần Phàm còn nghiêm trọng hơn nhiều, thậm chí lúc này một kết đan cảnh bình thường cũng có thể đối phó được lão, huống hồ Thiết Ma Lãnh cũng là nhìn ra được tiểu tử này cũng không phải quyết tâm muốn giết mình, trước không nói thứ kinh khủng vừa rồi có liên quan tới hắn hay không, chỉ là riêng Trần Phàm bày ra thực lực lúc này cũng đủ khiến lão không thể động dụng tay chân được rồi, mà nếu khi nãy đám hắc khí kia muốn giết mình quả thực đơn giản như bóp chết một con kiến, đến bây giờ lão vẫn còn có chút run sợ, vậy trước cứ thử nghe xem rốt cục tên tiểu tử này muốn gì rồi tùy cơ ứng biến là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.