Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 40: Vô liêm sỉ



Trần Thu Nguyệt sắc mặt có phần biến hóa, mặc dù đã tính trước sẽ phải đối mặt với Phương Thiên Phú, nhưng hiện tại nghe gọi tới tên đối thủ là hắn nàng lại không tự chủ được khẽ giật mình một cái, nàng đương nhiên biết rõ xú danh của tên này, không phải sợ hắn ta mạnh hơn mà là sợ hắn sẽ giở trò bỉ ổi trên lôi đài. Chẳng lẽ lại phải chịu thua sớm vậy hay sao? Không thể được, nếu làm vậy nàng cũng sẽ phải chịu sự sỉ nhục không nhỏ.

"Ha ha ha. Nguyệt nhi, ta đã nói rồi mà, nàng sớm muộn cũng sẽ rơi vào tay ta. Thế nào? Không lẽ chưa đấu đã muốn đầu hàng rồi sao? Nếu vậy thì tiểu thư đại thế gia thật sự khiến ta quá thất vọng".

Phương Thiên Phú dường như nhìn thấu được suy nghĩ của Trần Thu Nguyệt. Hắn đã đợi thời khắc này từ lâu, ở trong thành Vân Long hắn giống như một thái tử vương triều, có nữ nhân nào dám cự tuyệt lời hắn, dù tiểu thư quyền quý cũng vậy, thế mà Trần Thu Nguyệt này không những công khai cự tuyệt, lại còn dắt tay người khác ngay trước mặt hắn, điều này khiến hắn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

"Phương Thiên Phú, người cũng đừng có huênh hoang, bổn tiểu thư không hề sợ ngươi. Cái thứ tiểu nhân như ngươi mà cũng muốn lấy ta sao? Nằm mơ đi!".

Trần Thu Nguyệt nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nàng tuyệt đối sẽ không yếu thế trước mặt kẻ này.

"Tiểu nhân?".

Phương Thiên Phú ánh mắt lạnh lùng, rồi đột nhiên lại mỉm cười nói:

"Tốt, vậy hôm nay ta sẽ làm tiểu nhân cho chót! Lão trọng tài, ta hỏi lão, có phải luật thi đấu là nếu đối phương không mở miệng chịu thua sẽ không được rời khỏi lôi đài đúng không?".

"Đúng, tuy nhiên người đại diện là gia chủ có thể thay tộc nhân mình tuyên bố đầu hàng".

Trọng tài mặt không đổi sắc đáp.

"Nhưng với điều kiện là tộc nhân đó phải bị thương chứ gì? Nếu không hề bị thương thì gia chủ có quyền can thiệp không?".

"Theo luật mà nói, nếu đối thủ không đầu hàng, mà trên võ đài lại không bị thương tích gì thì đúng là gia chủ không thể lên tiếng thay cho tộc nhân đó của mình".

"Tốt!".

Nói đoạn hắn lại quay sang phía Trần Thu Nguyệt, quạt giấy kỳ dị xòe ra, ánh mắt mười phần gian xảo:

"Nàng đã nói ta như vậy, nếu mà hôm nay đánh không lại một kẻ tiểu nhân, lại còn bị ép phải đầu hàng, vậy thì sau này cũng đừng nên nhận mình là tiểu thư quyền quý nữa, nên gọi là tiện...thôi ta không nói tiếp".

"Ngươi..."

Trần Thu Nguyệt mặt đỏ lên vì giận, hàm răng ngọc cắn chặt, không còn phương pháp, nàng bắt buộc phải đánh thôi. Đối phương đã nói như vậy nếu nàng chưa đánh đã hàng thì tự nhận mình là loại người đó sao? Vận chuyển nội kình trong thân, thủ ấn trong tay nhanh chóng biến hóa, không khí xung quanh nóng lên tức thì, nàng tung mình nhảy cao đánh ra một thế Hàn Mai Nộ Phóng trong Di Hoa Thủ, thủ pháp tựa như trăm hoa đua nở, vũ mị nhưng tràn đầy căm phẫn công kích về phía Phương Thiên Phú.

Tuy Trần Thu Nguyệt cũng tu luyện Khai Sơn Chưởng của gia tộc nhưng lại không phát huy ra được bao nhiêu uy lực của chưởng pháp này, chỉ có thể sở trường một môn công phu khác, tên là Di Hoa Thủ, đây cũng là một võ kỹ không tồi của Trần gia. Di hoa tiếp mộc, lấy lực tạo lực, dù không sánh bằng được Khai Sơn Chưởng nhưng uy lực không thể xem thường.

"Nếu ta là nàng sẽ không liều lĩnh vậy đâu".

Phương Thiên Phú thấy thế công tới chỉ lạnh lùng cười nhạt, chiếc quạt trong tay liên tục biến hóa, hộ thân kình bao phủ quanh người, chân đạp nhẹ một cái thả người về phía sau, chiêu thức của Trần Thu Nguyệt cứ thế bị hóa giải từng chút một, cuối cùng kình lực tiêu tán trong không trung, chẳng thể ảnh hưởng được tới hắn bao nhiêu.

Ngay khi hóa giải chiêu thức đối phương xong, Phương Thiên Phú cũng không hề dừng lại, động tác như nước chảy mây trôi, thân hình lướt tới như thiểm điện đánh thẳng vào Trần Thu Nguyệt. Tuy nhiên, quạt của hắn không làm nàng bị thương chút nào, chỉ cứa rách một đường trên áo, ngay phần bả vai, vết rách khá dài kéo gần tới ngực, lập tức để lộ ra một vùng da thịt trắng nõn của nàng.

"Ngươi...đồ hạ lưu!".

Trần Thu Nguyệt vừa thẹn vừa giận, vội vàng chủ động lùi lại mấy bước, bàn tay che lấy bờ vai, ánh mắt tóe lửa như muốn thiêu rụi Phương Thiên Phú.

"Ha ha...mới chỉ là món khai vị thôi nàng đã gấp tới vậy sao? Yên tâm, món ngon ở phía sau vẫn còn nhiều, ta sẽ từ từ chiêu đãi nàng. Có giỏi thì chịu thua đi, như vậy phải thừa nhận không bằng kẻ tiểu nhân rồi, sau này tốt nhất ngoan ngoãn làm vợ ta đi. Ha ha ha..."

Phương Thiên Phú chính là sợ Trần Thu Nguyệt chịu thua, vậy thì hắn sẽ không thể chơi tiếp được nữa, cho nên liên tục khích bác. Hắn đã tính được với tính cách của nữ tử này nhất định sẽ không dễ dàng đầu hàng như vậy.

"Vô liêm sỉ..."

Lâm Phi Yến ngồi trên khán đài cũng cả đầu bốc khói, chuẩn bị phát hỏa tới nơi, miệng không ngừng chửi rủa.

Không chỉ nàng mà nhiều người xem ở đây cũng cảm thấy bất mãn, hành động của Phương Thiên Phú quả thực vô sỉ tới cực điểm. Nhiều người phẫn nộ nhưng chẳng ai dám lớn tiếng mà chửi hắn, chỉ dám mắng thầm trong lòng, sợ tên này nghe được thì lúc đó bản thân không xong rồi.

Duy chỉ có Trần Phàm vẫn trầm ngâm không biểu hiện gì cả, sắc mặt hắn tĩnh lặng như nước, hơi thở đều đặn, cả người bình thản, chẳng ai biết hắn sắp định làm cái gì.

"Thành chủ huynh, cái này...nhị tử của huynh có phải hơi quá đáng rồi không?"

Trần Thương Hải cảm thấy khó chịu, dù gì Thu Nguyệt cũng là con gái của hắn, thấy con gái bị như vậy hắn cũng không thể không lên tiếng.

"Được rồi, ta hiểu ý của Trần gia chủ. Ngươi yên tâm đi,Thiên Phú nó tự biết chừng mực. Có câu không đánh không thân thiết, để chúng nó như vậy biết đâu lại phát triển tốt thì sao? Sớm muộn Thu Nguyệt cũng là con dâu nhà họ Phương rồi. Hay Trần gia chủ chê kết thông gia với chúng ta?".

Phương Thiên Hùng giơ tay ra hiệu, trong giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng uy nghiêm, vừa có ý ổn định nhân tâm vừa không cho người ta được phép từ chối.

"Tại hạ làm sao có ý này được, kết thân với thành chủ là vinh hạnh của Trần gia chúng ta, chỉ là ta cảm thấy ở trước mặt nhiều người như vậy..."

"Không sao. Trần gia chủ xem, không phải nữ nhi của ngươi vẫn rất lành lặn đó thôi? Với lại chỉ cần nó chịu thua vậy là trận đấu kết thúc rồi. Không lẽ ngươi muốn nhi tử ta chịu thua?".

"Không dám, không dám, thành chủ huynh nghĩ nhiều rồi".

Trần Thương Hải nghe tới đây làm sao dám nói gì thêm nữa, đành im lặng mà tiếp tục quan sát trận đấu, giờ chỉ mong sao nữ nhi của hắn sớm đầu hàng tiểu tử kia, như vậy là tốt nhất.

Lúc này trên lôi đài, Phương Thiên Phú càng là đắc thế không tha người, hắn cứ nhăn nhăn nhở nhở, thân hình lại lướt tới phía trước, giống như chim ưng săn mồi, lại vừa như lãng tử chơi hoa, chiếc quạt trắng trong tay không ngừng biến ảo xoay tròn.

"Nguyệt nhi, hôm nay ta cho nàng được mở rộng tầm mắt. Cây quạt này của ta gọi là Bạch Cương Phong Linh Phiến, được làm từ một loại bạch thiết quý hiếm vô cùng, chém sắt như bùn, cũng là pháp bảo gia truyền của Phương gia chúng ta, nàng phải cẩn thận đó".

Phương Thiên Phú vừa cười ha ha vừa nói, hắn cứ chạy vòng quanh Trần Thu Nguyệt khiến nàng lùi không thể lùi, tiến không thể tiến, chiếc quạt trong tay thỉnh thoảng lại xoẹt một cái vào y phục của nàng.

Mà Trần Thu Nguyệt giờ phút này cũng chật vật vô cùng, có thể nói là tiến thoái lưỡng nan, y phục trên người đã có rất nhiều chỗ rách, lộ ra da thịt trắng nõn ngọc ngà. Nàng cảm thấy như muốn khóc tới nơi rồi, giờ nếu đánh thì đánh không lại, chỉ còn có nước mở miệng đầu hàng, nếu không quần áo trên người có thể bị tên súc sinh kia lột sạch, mà hiện tại nếu như đầu hàng thì bao nhiêu công sức khổ luyện nhiều năm coi như vứt đi. Thà trên người nàng lúc này chằng chịt vết thương thì chẳng nói làm gì, đằng này hắn lại không hề khiến nàng có một vết xước nào cả, mà vừa rồi nàng còn nói là mình không sợ hắn, nếu phải mở miệng nhận thua vậy cũng chính là một sự sỉ nhục, thời gian qua tu luyện còn ý nghĩa gì nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.