Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 42: Hoành không xuất thế



Trần Phàm hoành không xuất thế, khiến cho toàn trường rúng động thật sâu, khắp đại quảng trường là một mảnh nghẹn ngào, ai cũng không thể tưởng tượng nổi lại xảy ra một màn như vậy, Phương Thiên Phú thì chẳng biết thân ảnh nơi nào...

"To gan! Ngươi là tiểu tử nhà nào lại dám lên đây làm loạn trận đấu? Đi xuống cho ta!".

Lát sau cũng đã có nhiều người trấn tĩnh lại, trong đó có lão trọng tài, lão giả mập thét to một tiếng rồi lao mình vụt lên, không nói hai lời tung ra một chưởng đầy uy lực, mục đích đánh bay Trần Phàm, chưởng ấn mang theo sáu thành công lực, nếu hư khí cảnh viên mãn trúng phải không chết cũng tàn phế. Lão trọng tài dù sao cũng là người của thành chủ, Phương Thiên Phú chính là thiếu chủ của lão, thấy thiếu chủ bị đánh như vậy lão đương nhiên phải xuất thủ ra tay, nhưng ai nhìn vào cũng thấy đây là lão với cương vị trọng tài ra tay trấn áp kẻ làm loạn võ đài, điều này cũng rất hợp tình hợp lý.

Nhưng Trần Phàm là nhân vật thế nào? Lão mập kia tu vi chỉ là chân khí sơ kỳ mà thôi, cách đây một năm hắn đã có thể dễ dàng đánh bại, huống hồ là bây giờ, kể cả thành chủ hắn cũng có gan chiến một trận.

Trần Phàm nhìn cũng chẳng thèm nhìn, chỉ giơ tay vung quyền một cái, dùng chưa tới năm thành công lực, lấy quyền tiếp chưởng, nắm đấm như thép đỏ va chạm cùng bàn tay to béo của lão giả này.

Ba!

Quyền chưởng đụng nhau, Trần Phàm không chút hề hấn, mà lão trọng tài lại bị lực phản chấn sinh ra đánh cho thiếu chút thổ huyết, lão cũng bay ngược ra sau giống như thiếu chủ của mình, sau giây lát vội lồm cồm bò dậy, bàn tay phải bỏng rát đau đớn, ánh mắt kinh ngạc nhìn Trần Phàm thốt lên:

"Ngươi...điều này sao có thể? Ngươi cũng là cao thủ chân khí?".

"Cái gì?".

Giờ phút này, ba vị trưởng lão, bốn vị gia chủ, tất cả mọi người đều đã đồng thời trấn tĩnh, kinh ngạc này qua đi lại nhanh chóng tới một ngạc nhiên khác, hầu như ai cũng nghe rõ lời nói của lão trọng tài kia.

Khán giả có nhiều người tưởng mình nghe lầm, một màn vừa rồi thực sự khiến tất cả người xem ngây dại, miệng há hốc, mắt mở to như sắp rớt ra ngoài, Phương thiếu gia đỉnh đỉnh đại danh, cao thủ đùa giỡn đối thủ như trở bàn tay bị một quyền đánh bay không rõ tung tích, tuy nhiều người không ưa Phương Thiên Phú nhưng cũng phải công nhận tên này có thực lực kinh người, vậy mà lại bị một chiêu đơn giản đập cho mất xác.

Lâm Phi Yến lúc này cũng sắc mặt thẫn thờ, nhìn thân ảnh Trần Phàm oai phong đừng đó, trong nội tâm vô cùng phức tạp, có kinh ngạc, vui mừng, lại như hơi có chút gì đó ghen tị.

Trần Thương Hải kinh nghi bất định, không ngờ tiểu tử này lại ngông cuồng như vậy, đến cả hắn dù là gia chủ cũng không dám đánh nhi tử của thành chủ, vốn tưởng rằng Phương Thiên Phú đã là kẻ cực kỳ ngông cuồng, không ngờ còn có người hơn hắn một bậc. Mà đặc biệt vị gia chủ Trần gia cũng giật mình kinh hãi trước thực lực của Trần Phàm, bản thân hắn bây giờ không còn nhìn ra được tiểu tử này rốt cục đã tới tu vi gì nữa, quả thực là sâu không lường được, vừa rồi lời của trọng tài nói hắn cảm giác thực lực của người này còn cao hơn thế rất nhiều, ít nhất bây giờ Trần Thương Hải cảm thấy mình dốc toàn lực cũng vẫn bại dưới tay Trần Phàm.

Ba vị chủ khảo ngạc nhiên vô cùng, ở đâu ra một tiểu tử bá đạo như vậy, trực tiếp xông lên võ đài đánh bị thương thí sinh, quả thực vô pháp vô thiên, điều này còn coi ba người bọn họ vào đâu nữa, Hàn trưởng lão hai mắt mở to hỏi:

"Phương thành chủ, tại sao xảy ra chuyện như vậy? Tiểu tử kia là ai?".

"Bẩm chủ khảo, bản thân ta cũng không hiểu đang có chuyện gì?".

Phương Thiên Hùng lúc này phẫn nộ tới cực điểm, nhi tử hắn bị đánh bay văng tít ra xa, người làm cha như hắn làm sao có thể chấp nhận, vị thành chủ vội vã bật khỏi ghế chạy tới chỗ con trai của mình.

Còn Phương Thiên Phú, hắn hiện tại vẫn đang dúi dụi trong đống gạch đá ngổn ngang, một thân bị đánh bay đập gãy hai cây cột đá trên đại quảng trường, răng cửa rụng hết, máu mồm máu mũi chảy ra lênh láng, hiện tại nếu hắn mở miệng sẽ trông tức cười vô cùng. Bật dậy mở miệng phun ra thêm vài cái răng nữa bị gãy, cảm giác như đang thưởng thức mỹ vị lại bị người ta xách cổ quăng ra ngoài, hắn tức giận nổi điên gầm lên một tiếng:

"Ai? Là tên chó chết nào đánh lén ta? Hôm nay lão tử không bằm thây kẻ đó sẽ không mang họ Phương nữa".

"Phú nhi, con không sao chứ?".

Phương Thiên Hùng chạy đến nơi hỏi.

"Cha, hắn là ai? Hôm nay hài nhi không giết cả nhà hắn thề không làm người".

Phương Thiên Phú nghiến răng nói, hắn đứng bật dậy đi thẳng tới lôi đài, mặt đằng đằng sát khí, đâu còn cái vẻ nhàn nhã dạo chơi như trước nữa, hiện tại nếu có kẻ đụng vào hắn nhất định sẽ bị hắn một chưởng đập chết.

"Thiên Phú ơi Thiên Phú, lâu rồi không gặp. Thiên phú của ngươi ta không biết đã tăng lên một bậc hay là giảm xuống một cấp nữa? Lần trước gặp ta ngươi đã biết nói tiếng động vật, lần này gặp lại sao chỉ có sủa tiếng chó thôi vậy?".

Trần Phàm thấy tên này đi lên đây chỉ chầm chậm lắc lắc đầu.

"Lần trước? Ngươi là..."

Phương Thiên Phú vừa mới nhảy lại lên võ đài, đang định xuất thủ ra tay đột nhiên nghe đối phương nói chuyện như kiểu đã từng gặp nhau, hắn chững lại nhíu mày suy nghĩ một lát.

Bởi vì chuyện Trần Phàm va chạm với hắn ngày trước trong Minh Bảo Lâu thực sự không đáng nhắc tới, sau đó gần như đã quên hẳn, có chăng chỉ là hắn vẫn nhớ chuyện Trần Thu Nguyệt dắt tay kẻ khác trước mặt hắn mà thôi. Đơn giản sự việc ngày hôm đó Phương Thiên Phú chỉ nghĩ là nữ tử kia mượn tay kẻ khác để ra vẻ trước mặt hắn mà thôi, cho nên khi về nhà hắn đã gạt tiểu tử đó ra khỏi đầu. loại người thấp kém như Trần Phàm hắn có thể nhớ tới hay sao?.

Tuy nhiên sau khi suy nghĩ một hồi hai mắt hắn liền mở to, chợt nhớ tới cái câu của Trần Phàm bào hắn nói tiếng động vật, cuối cùng cũng nhớ lại tiểu tử ngày trước ngang nhiên chửi mình là súc sinh, hắn lập tức gằn lên từng chữ:

"Là ngươi...hình như ngươi tên là Trần Phàm".

"Tốt! Cuối cùng cũng nhớ ra được, xem ra ngươi có một cái miệng chó nhưng lại có một cái đầu không óc chó cho lắm".

Trần Phàm vỗ tay khen ngợi.

"Ngươi...đồ tạp chủng nô tài ti tiện, hôm nay bổn thiếu gia phải giết cả nhà ngươi".

"Chó sủa kinh gớm, nhưng mà rất lấy làm tiếc, nhà ta hiện tại có mỗi mình ta thôi, thật khiến ngươi phải thất vọng rồi".

"Vậy ta phải băm nát ngươi ra!".

Phương Thiên Phú đã thực sự nổi giận rồi, lập tức nghiến răng hùng hổ xông tới, hắn hiện tại không muốn chơi đùa làm gì, trực tiếp làm gỏi tên trước mặt này để phát tiết sự phẫn nộ trong lòng cái đã.

"Đứng lại!".

Đột nhiên Mạc trưởng lão trầm giọng thét lớn, giọng nói già nua nhưng chứa đầy uy lực, một tiếng trầm thấp mà khủng bố tới cực điểm, âm thanh vọng khắp toàn bộ đại quảng trường, nếu như tu sĩ hư khí đứng gần rất có thể bị tiếng thét chấn cho vỡ mật chết tươi, thực lực của cao thủ ngưng dịch cảnh tuyệt đối không thể xem thường.

"Các ngươi đang làm trò gì vậy? Coi chủ khảo chúng ta như không khí sao? Hai tiểu tử miệng còn hôi sữa kia đứng nguyên tại chỗ, đứa nào nhúc nhích đừng trách bổn tọa ra tay".

Phương Thiên Phú giật mình dừng lại, nghe thấy như vậy nào dám có hành động gì nữa, lập tức im thin thít không dám hó hé lấy một từ. Hắn mặc dù kiêu ngạo hống hách nhưng không đến mức đầu óc điên cuồng, ba vị chủ khảo kia chỉ cần một người cũng đủ lấy mạng cha hắn không hề tốn sức, huống hồ là hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.