Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 46: Hung hăng làm nhục (1)



Phương Thiên Phú không muốn nói thêm gì nữa, nếu không chưa đánh đã bị tiểu tử này làm cho tức chết. Sắc mặt lạnh lùng ẩn sau lớp vải, khí kình vận chuyển, bàn tay cùng ngón tay kết hợp với nhau tạo thành một thủ ấn phức tạp, Bạch Cương Phong Linh Phiến được hắn biến hóa ảo diệu vô cùng, thân hình như thiểm điện mang theo tiếng xé gió đánh thẳng tới mục tiêu.

Nhìn thấy thế công đối thủ, Trần Phàm chỉ cười khẩy một cái, tựa tiếu phi tiếu đưa thân lùi lại, bóng hình như lá thu gió cuốn, vận công biểu hiện ra một tầng hộ kình bao phủ quanh người, công kích hung bạo của đối phương thực sự chỉ giống như gió thổi qua tấm lụa, đã không chạm được bao nhiêu vào người hắn mà tới được thì lực lượng cũng tiên tan không còn.

"Ngươi tưởng ta chỉ có bấy nhiêu thôi sao?".

Phương Thiên Phú lạnh lùng nói, chiếc quạt trong tay đột nhiên biến đổi, như khổng tước xòe đuôi chém tới với một góc độ khó lường, chiếc quạt của hắn cứ như sương như khói, như mờ như ảo, quả thực càng khiến cho người ta thêm khó mà đề phòng.

"Thiết Họa Phi Yên!".

Đây là một chiêu trong Thiết Phiến Công của Phương gia, Phương Thiên Phú đã xuất ra thực lực thật sự của mình.

"Chiêu thức của ngươi công nhận là đẹp mắt thật, như là vũ công trên sân khấu vậy, nhưng mà đáng tiếc võ công không phải dựa vào chiêu số, mà là tốc độ, ta nói tốc độ của ngươi chưa đủ".

Trần Phàm lạng người né tránh, tinh thần như gương sáng, bình tĩnh vô cùng, chiêu thức của đối phương có biến hóa thế nào cũng không ảnh hưởng gì đến hắn, với vong ngã chủng trong đầu thì thứ hắn không sợ nhất chính là hư chiêu. Chân đạp xuống đất, thân hình bay lên, xong thủ công tới, quyền kình xuất ra như pháo đạn rời nòng, dũng mãnh uy phong, xuất ra chiêu thức đơn giản mà cuồng bạo, hắn chính là muốn lấy cái đơn giản phá đi phức tạp.

"Bách Liệt Lưu Tinh!".

Hiện tại Trần Phàm đã tu luyện chiêu này tới mức lô hỏa thuần thanh, trong một phần mười giây tung ra một lúc 999 quyền, chỉ thiếu chút nữa là đạt tới thiên quyền tề xuất, chiêu Thiết Họa Phi Yên giống như gió cuốn mây tàn, nhanh chóng bị hắn đánh tan, bàn tay va chạm với thiết phiến tạo nên những tiếng keng keng đầy sát phạt, ánh lửa tóe ra, quyền kình tiếp tục công tới.

"Hóa ra đây mới là uy lực thực sự của võ kỹ này, tiểu tử ngươi quả nhiên che giấu thật sâu".

Trần Thương Hải ngồi trên quan sát, tâm tình bất định, có chút hối hận tại sao mình không tự mình xuất thủ bắt lấy tiểu tử này, giờ hắn đã lớn mạnh, muốn không chế đã không phải chuyện dễ dàng gì nữa.

"Trần gia chủ, gia tộc ngươi che giấu cũng thật sâu, từ khi nào Trần gia có được vũ kỹ hỏa hệ vậy, lại còn cưỡng hãn như thế?".

Phương Thiên Hùng ánh mắt bất thiện quay sang hỏi, tiểu tử kia là người Trần gia, hắn đương nhiên cũng sẽ giận lây sang phía này.

"Thành chủ minh giám, Trần gia chúng ta làm gì có võ kỹ hỏa hệ nào, nếu có thì nhi tử của ta Trần Nhất Long nó đã học được rồi, là tiểu tử đó che giấu chúng ta mà thôi, đúng là gia môn bất hạnh".

"Hừ! Là tiểu tử kia che giấu hay là ngươi thâm tàng bất lộ đây?".

"Thành chủ bớt giận, chúng ta vẫn đang ngồi chung một thuyền, Nguyệt nhi nhà ta không phải sắp về làm dâu nhà họ Phương rồi sao?".

Trần Thương Hải cười hòa giả tạo.

"Hừ!".

Phương Thiên Hùng hừ lạnh quay đi không nói gì thêm, lửa giận chưa nguôi, ở đâu chui ra một thằng nhóc làm loạn lôi đài, đánh cho con trai hắn không còn mặt mũi, mà hiện tại chủ khảo hình như có chút ưu ái với tiểu tử này, cơn giận của thành chủ hắn không chút lên Trần gia thì chút vào đâu.

Lúc này trên võ đài, sắc mặt Phương Thiên Phú đã trở nên không khỏi nghiêm trọng, cũng không dám ngạnh kháng cơn mưa quyền mà Trần Phàm đang trút xuống, thân hình lập tức lùi lại, hắn thấy đối phương xuất quyền như vậy nhất định sẽ tiêu hao không ít, chỉ có chờ tới khi nội lực tiêu hao quá nhiều thì mình mới có cơ hội ra tay.

"Chạy đi đâu, ta đã nói là tốc độ của ngươi chưa đủ".

Trần Phàm quát lên, cánh tay xoay nhẹ, động tác chớp nhoáng, kẻ nào mắt kém chỉ thấy được ảnh chết mà thôi, nhìn giống như mấy trăm bóng quyền tụ vào làm một, bóng người lao tới đuổi theo đối phương, một quyền xuất ra tựa như lưu tinh chớp giật.

"Sao có thể nhanh như vậy?".

Phương Thiên Phú hoảng hốt kêu lên, nhưng hiện tại đâu có thời gian cho hắn nghĩ nhiều, tốc độ đối phương đã vượt qua dự liệu của hắn, hiện tại thì không thể tiếp tục rút lui được nữa.

Hắn cắn răng, không còn cách nào, Phương Thiên Phú nhanh chóng vận chuyển nội lực, công lực 10 thành ngưng tụ vào tay phải, chiếc quạt trong tay xoay tròn một cái thoáng chốc xếp lại, chân quạt đưa ra, cánh tay mạnh mẽ vung lên điểm tới một chiêu.

"Thư Sinh Chỉ Lộ!".

Chân chiếc quạt va chạm với quyền kình của Trần Phàm, keng một tiếng thật mạnh, chủ nhân nắm đấm không sao mà kẻ cầm quạt lại văng đi một đoạn. Phương Thiên Phú loạng choạng lùi lại mười mấy bước, chống tay cắm quạt xuống đất mới có thể bình ổn được thân hình, lực phản chấn khiến cho hắn suýt đã rớt khỏi lôi đài lần nữa.

"Sao thế? Vừa rồi chỉ là món khai vị thôi, giờ ta cho ngươi ăn món chính".

Trần Phàm nhàn nhạt nói, nếu hắn thực sự ra tay thì tên này đã bại từ lâu rồi, chẳng qua Phương Thiên Phú quen thói chơi đùa người khác, hôm nay hắn phải cho tên này nếm thử mùi vị bị người khác chơi đùa.

Phương Thiên Phú lửa giận công tâm, hắn cũng nhận ra được Trần Phàm kia đang bắt chước giọng điệu của mình, ánh mắt giết người nhìn chằm chằm kẻ địch, giờ phút này đã tức giận tới thiếu chút thổ huyết, nói không ra lời...

Đáng tiếc hắn cũng không "ngắm nhìn" được đối phương bao lâu, thân ảnh Trần Phàm đã vụt tới như chớp, một quyền xuất ra nhằm ngay thẳng mặt đánh tới, Phương Thiên Phú lập tức khiếp vía, theo bản năng đưa tay lên che mặt, thế nhưng quyền kình chỉ đến điểm rồi dừng, không có làm tổn thương tới hắn, ngay sau đó là một câu nói truyền vào trong tai:

"Vừa rồi ngươi cắt xé y phục người khác, thú vị lắm hả? Giờ ta muốn xem bản thân ngươi bị như vậy sẽ có cảm tưởng thế nào?".

Trần Phàm nói xong là ngay tức khắc hành động, quyền ảnh như mưa như đạn phóng tới, bao phủ lên khắp người đối phương, làm cho Phương Thiên Phú tối tăm mặt mũi. Kẻ này trước nay quen thói hà hiếp người khác, gặp người mạnh hơn là dúm dó như con cua gặp ếch. Hôm nay quả nhiên nhân ngoại hữu nhân, Trần Phàm vốn dĩ là kẻ thích lấy đạo người để trị người, vừa rồi tên thiếu gia này làm gì với nhị tỷ hắn tất nhiên nhớ kỹ, hiện tại trả lại y nguyên chẳng thiếu một phân.

Thật không ngờ Bách Liệt Lưu Tinh còn có thể sử dụng như vậy, Trần Phàm không hề làm bị thương Phương Thiên Phú mà chỉ đánh nát quần áo bên ngoài của hắn, khả năng khống chế lực lượng khó còn từ ngữ nào có thể hình dung. Lấy ví dụ một cách đơn giản thế này, phía trước có một quả trứng đang buộc con kiến rất nhỏ trên đó, quyền kình của hắn tung ra đập bẹp con kiến nhưng trứng lại không hề hấn chút nào, chỉ vừa đủ giết chết con kiến mà thôi.

"Khả năng khống chế lực lượng của tiểu tử này thật bất phàm".

Mạc trưởng lão ngồi ghế chủ khảo nhận xét.

"Đúng, cho dù là chúng ta không phải tu luyện không biết bao lâu mới làm được như vậy, hắn mới chỉ bao nhiêu tuổi chứ?".

Tiêu trưởng lão gật đầu.

"Nội lực rất tinh thuần, tiểu tử này thật khiến cho người ta không khỏi hiếu kỳ. Mạc huynh Tiêu huynh, xem ra chúng ta đều nhìn sai hết cả rồi, tiểu tử này mới đúng là hạt giống tốt nhất lần này".

Hàn trưởng lão cũng nói.

"Không phải nhìn lầm mà là tiểu tử đó ngọa hổ tàng long, ẩn mình trong hàng triệu người rồi mới tìm cơ hội bộc phát".

"Tư chất thế này nếu ở trong tông môn ta bồi dưỡng nhất định có thể chân chính hóa rồng, chúng ta cũng được tông môn ban thưởng công lao".

"Để xem đã, vẫn còn nhiều thí sinh chưa bộc lộ hết con bài mà, hắn có thể đi đến cuối hay không vẫn chưa thể khẳng định được".

"Đúng vậy".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.