Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 88: Đế thượng nổi giận



"Phải rồi Dương sư huynh, không biết khi nào thì chúng ta sẽ được truyền tống đến thánh địa tông môn nhỉ?".

Trần Phàm thấy mọi người còn đắm chìm trong suy nghĩ liền lên tiếng đổi chủ đề.

"Ta cũng không rõ, nhưng nhanh cũng phải năm sáu ngày nữa, mà chậm thì có khi nửa tháng cũng nên, mà tại sao đệ lại hỏi như vậy?".

Dương Khôi suy tư một hồi rồi đáp.

Thánh địa chiêu sinh không phải tại thành trấn nào cũng giống nhau, nhân tài mỗi thành mỗi khác, tỷ võ có nơi diễn ra nhanh cũng sẽ có nơi chậm, chẳng ai biết được chính xác thời gian khi nào tất cả sẽ tập hợp đầy đủ tại Đế thành cả, chỉ có thể chờ đợi mà thôi.

"Cũng không có gì, chỉ là đệ muốn bế quan một chút, vậy nên muốn tìm một nơi tuyệt đối yên tĩnh, không ai có thể quấy rầy, trải qua sự việc ngày hôm nay nếu còn ở trong khách sạn tu luyện e là sẽ có đám ruồi nhặng vo ve phiền phức".

"Hả? Nói như thế là đệ sắp sửa đột phá sao?".

Không chỉ Dương Khôi mà mấy người còn lại đều là cặp mắt trợn to nhìn lấy Trần Phàm, sự đệ đã hư khí đại viên mãn, vậy đột phá chính là đạt tới chân khí cảnh rồi, hắn tuổi tác mới có bao nhiêu chứ?

"Ha ha...cũng chưa chắc sẽ đột phá, chỉ là thu hoạch có chút cảm ngộ nên muốn bế quan tìm hiểu một phen thôi, mọi người đâu cần phải kinh ngạc tới vậy".

Trần Phàm cười cười đáp, thực ra tu vi của hắn đã tích súc đầy đủ rồi, một tháng qua trên lưng linh thú hắn vẫn âm thầm hấp thu năng lượng từ yêu đan, trải qua mấy trận chiến ban nãy trong cơ thể lại càng thêm rục rịch, nay đã sát tới biên giới có thể đột phá, huống hồ hắn còn có thêm một viên Chân Nguyên Đan là phần thưởng của cuộc tỷ võ lần trước, hiện tại cũng đã đến lúc sử dụng rồi.

"Vậy thì đệ vào trong nội khu của Đế Thị Phường đi, ở đó có những cửa hàng lớn của thượng hội, bên trong có dịch vụ thuê phòng riêng biệt, có thể bế quan đó, đảm bảo tuyệt đối không ai dám quấy nhiễu, thương hội là một thế lực rất lớn, dù là đế quốc cũng không dám gây sự với họ đâu".

Dương Khôi sốt sắng giới thiệu, Trần Phàm càng mạnh mẽ trong lòng của hắn lại càng bớt lo ngại hơn.

"Còn có dịch vụ này sao, cám ơn Dương huynh".

"Vậy mọi người cứ về trước đi, ta sẽ đi luôn bây giờ, đến lúc tập hợp truyền tống chúng ta sẽ gặp lại nhau, trong thời gian đó mong mọi người hãy giúp ta chiếu cố đến tỷ tỷ".

"Được, đệ cứ yên tâm, kẻ nào dám đụng đến Thu Nguyệt muội muội phải bước qua xác của ta trước".

Hạ Hoài An vỗ ngực nói.

Trần Phàm gật đầu một cái chân thành rồi cũng quay người đi ngay, lại là quay lại hướng Đế Thị Phường ban nãy, nhìn theo bóng lưng của hắn Trần Thu Nguyệt cảm thấy hổ thẹn trong lòng, đệ đệ lúc nào cũng lo nghĩ cho mình, nhưng mình lại chẳng thể làm gì cho hắn, lúc nào cũng để cho hắn tới bảo vệ mình, vậy mà cũng dám nhận là tỷ tỷ sao, Trần Thu Nguyệt âm thầm hạ quyết tâm, nhất định dốc sức tu luyện hơn nữa, ít nhất cũng có thể thấy được bóng lưng của hắn, như vậy mới có tư cách đứng lên cạnh người nam nhân này.

...

Tại trung tâm của Đế đô, một cung điện nguy nga tráng lệ được xây lên sừng sững ở đó, lộng lẫy huy hoàng, kim quang rực rỡ, dù là đứng cách xa nơi đây cả trăm dặm vẫn có thể thấy rõ tòa cung điện này nổi lên ngay giữa đế thành rộng lớn, tựa như vị đế vương đang cưỡi trên lưng một con cự thú khổng lồ.

Sâu bên trong tòa cung điện ấy, trên chiếc long sàng tỏa ánh hào quang, đang có một thân ảnh trung niên ngồi đó, người mặc kim sắc long bào, hoa văn rồng bay phượng múa, sắc mặt thâm trầm nghiêm nghị, quanh thân tỏa ra một thứ khí tức vương giả cao quý, trên tay vị trung niên này còn cầm một quyển kinh thư chăm chú đọc, người này chính là hoàng đế của Thiên Uy đế quốc.

Bỗng nhiên lúc này có một thị nữ đang hớt hải chạy vào, đứng ở bên ngoài cửa điện dập đầu hô lớn:

"Đế thượng, nô tỳ có chuyện gấp cần bẩm báo!".

"Hử?".

Đế thượng đang đọc sách liền ngẩng đầu lên, khuôn mặt chậm rãi, hỏi:

"Bên ngoài có chuyện gì ồn ào vậy?".

Gã thái giám ở một bên cung kính đáp:

"Bẩm bệ hạ, hình như là thị nữ hầu hạ trong cung của công chúa".

"Vậy ngươi ra đó hỏi xem có chuyện gì".

"Dạ!".

Thái giám cung kính lui ra, một chốc lát sau đã nhanh chóng trở lại, cúi người trước mặt hoàng đế nói cái gì đó, chỉ thấy Đế thượng hơi nhíu mày một cái, lẩm bẩm nói:

"Đã sắp tiến nhập Vạn Linh Tông rồi còn nghịch ngợm gì nữa đây".

Miệng tuy nói thế nhưng sau đó vị hoàng đế cũng nhẹ nhàng đặt kinh thư xuống, đứng dậy đi ra khỏi điện...

Lạc Uyển Cung, nơi đây chính là tẩm cung của Cửu công chúa, hồ nước lung linh, bốn bề lộng lẫy, kỳ hoa dị thảo rực rỡ đủ loại, nhưng bên trong lúc này khung cảnh lại là mười phần bừa bộn.

"Cút...cút hết đi cho ta! Tất cả đều là một lũ phế vật!".

Cửu công chúa giờ phút này tựa như điên cuồng, không ngừng la hét đập phá, đồ đạc tung tóe, đổ nát khắp nơi, đám thị vệ thị nữ chỉ biết lặng im chịu trận, ai nấy đều lụp xụp quỳ rạp trên đất, không dám hé răng nửa lời, tính tính công chúa ai ở đây cũng biết, một khi điên lên may ra chỉ có bệ hạ mới làm nguôi được, bọn họ nếu muốn giữ mạng chỉ có thể ngậm chặt cái mồm.

"Đế thượng giá đáo!".

m thanh bán nam bán nữ của thái giám vang lên trong gió, nhưng vị công chúa vẫn làm như không nghe thấy gì, vẫn không ngừng la hét đập phá, dường như còn cố ý làm cho lớn hơn.

"Ồn ào như thế còn ra thể thống gì".

Thân ảnh Đế thượng thoáng cái đã xuất hiện trong Lạc Uyển Cung, đừng đó nhìn Cửu công chúa nghiêm nghị nói.

"Tham kiến Đế thượng!".

Đám tùy tùng ở đây đồng loạt hô lên cung kính, ai nấy đều giống như gặp được cứu tinh của mình.

Chỉ có công chúa vẫn là làm như không thấy, tiếp tục điên cuồng...

Đế thượng không khỏi thở dài, lắc đầu một cái liền bước vào trong gian phòng tẩm cung, nhìn qua khung cảnh tan hoang, giờ phút này lại giống như một người cha hiền từ, sắc mặt dịu xuống nhẹ nhàng hỏi:

"Làm sao, có chuyện gì nói cho ta nghe".

"Phụ hoàng!".

Cửu công chúa lúc này mới chịu dừng tay không đập phá nữa, nhưng khuôn mặt vẫn không khỏi phụng phịu, nước mắt ngắn dài nhìn sang phụ hoàng, tựa như vừa phải chịu đựng một sự ủy khuất vô cùng to lớn.

Đế thượng lúc này mới để ý đến, trên má trái con gái mình có một dấu tay đỏ au in lên đó, hai hàng lông mày lập tức cau lại, rồi như chợt nghĩ ra điều gì, hắn liền trầm giọng hỏi:

"Lam nhi, lẽ nào con đã đắc tội với trưởng lão của Vạn Linh Tông?".

Lời vừa nói ra Đế thượng lại nhanh chóng gạt cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu, tính cách của Bích Lam hắn đâu phải là không biết, dù có đôi khi tự đại ngông cuồng nhưng cũng không phải là không biết trời cao đất rộng, có lý nào lại đi bất kính với trưởng lão của thánh địa tông môn, cho dù là hắn còn chưa dám làm như vậy.

"Không phải".

Bích Lam công chúa lắc đầu quầy quậy.

"Vậy không lẽ là đệ tử chân truyền?".

Ngoài trưởng lão ra Đế thượng chỉ còn có thể nghĩ tới nhân vật bậc này, nếu quả thực là đệ tử chân truyền của Vạn Linh Tông vậy thì sự việc sẽ không hề đơn giản chút nào, người như thế địa vị đã không kém gì hắn.

Chỉ có điều một đệ tử chân truyền của thánh địa tông môn tại sao lại ở đây, nữ nhi của mình làm sao lại đắc tội với nhân vật như vậy?

Hàng loạt nghi vấn không khỏi xuất hiện trong đầu vị hoàng đế...

Đột nhiên Bích Lam công chúa lên tiếng liền cắt đứt toàn bộ dòng suy nghĩ của cha mình:

"Phụ hoàng, tất cả đều không phải".

"Hử?".

Đế thượng thần sắc lập tức đanh lại, khuôn mặt lại trở về với vẻ oai nghiêm như trước, không giận tự uy.

"Vậy thì là ai?".

Bích Lam lúc này mới từ từ kể lại cho cha nghe chuyện xảy ra hồi sáng, khi trông thấy chậu hoa kia, bởi vì trước đây nàng có tình cờ nhìn thấy trong một di tích cổ, hình vẽ trên đó lại có gốc linh dược y hệt như Tuyết Vân Thảo hôm nay bán trên đường, nó nhanh chóng đã hấp dẫn sự chú ý của nàng, tất nhiên Bích Lam không hề biết linh dược đó thực sự là gì, nhưng có thể khẳng định nếu đã được di tích cổ xưa kia nhắc đến vậy thì không thể nào là Tuyết Vân Thảo tầm thường được, cho nên mới dẫn tới việc đụng độ với Trần Phàm, sư việc về sau thế nào cũng đã được nàng nói ra toàn bộ, trên mặt còn toát ra vẻ nồng đậm hận ý.

"Đáng chết! Chỉ là một tên dân đen mạt hạng lại dám đánh nữ nhi của ta, quả thực là gan to bằng trời!".

Đế thượng nghe xong không khỏi lửa giận ngập trời, còn tưởng là nhân vật cự phách nào đó, hóa ra lại là một con dế nhũi không thể hèn mọn hơn, trong lúc nhất thời khiến Đế thượng có chút không tiếp thu nổi, cái này có khác gì một hoàng đế như hắn bị tên ăn mày ngoài đường vả vào mặt.

Nhưng dù sao thân cũng là hoàng đế một nước, sẽ không có chuyện bị lửa giận che mờ lý chí, ngay sau đó Đế thượng lại trầm giọng hỏi:

"Lam nhi, vừa rồi con nói có trưởng lão dẫn đoàn ra mặt thay cho hắn sao?".

"Vâng, nếu không cha nghĩ làm sao tên tiện dân đó thoát đi được".

Bích Lam vẫn ấm ức nói, sắc mặt vô cùng không cam lòng.

"Người đâu!".

"Đế thượng có gì phân phó".

"Truyền ý chỉ của trẫm, để cho Ngoại Hành Xưởng đến điều tra về một kẻ tên Trần Phàm, thành Vân Long, trong thời gian nhắn nhất toàn bộ tin tức về kẻ này ta đều muốn".

Trong triều đình của Thiên Uy đế quốc có tổng cộng bốn cơ quan giám sát do hoàng đế các đời thành lập, mỗi cơ quan lại phụ trách một công việc khác nhau, gồm có Cấm Vệ Quân chuyên trách bảo vệ an nguy trong hoàng thất, Đế Ninh Quân phụ trách an ninh trật tự tại Đế thành, Nội Giám Xưởng chuyên môn giám sát các quan lại trong triều, và Ngoại Hành Xưởng chính là cơ quan điều tra tình báo của đế quốc.

"Vâng!".

Tên thị vệ phụng mệnh nhanh chóng lui ra.

Đế thượng vẫn đứng đó, hai hay chắp sau lưng, khuôn mặt cùng ánh mắt uy nghiêm thâm thúy nhìn lên bầu trời, miệng lẩm bẩm:

"Thiên Uy đế quốc ta lại tồn tại một kẻ như vậy sao?".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.