Mà nay dòng nhiệt nóng bỏng này lại đột nhiên biến mất, quả đúng là cổ quái quá mức.
- Thiết Đường, Mộ Hàn, các ngươi ở chỗ này liên tục đào quặng hai mươi ngày, có phát hiện được cái gì dị thường hay không ?
Trầm tư một hồi lâu, ánh mắt của Mộ Phi Tiên đảo qua Mộ Thiết Đường, cuối cùng rơi ở trên người Mộ Hàn. Ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, giống như sắp sửa nhìn xuyên qua cả người Mộ Hàn .
Nhưng mà ánh mắt như vậy, không ảnh hưởng được ý chí của Mộ Hàn chút nào. Hai con mắt vẫn cứ thản nhiên nhìn thẳng vào bà.
Mộ Phi Tiên vốn là có chút hoài nghi Mộ Hàn đã đào được "Tử Dương Long Tinh" . Thế nhưng đánh giá chỉ chốc lát mà bà không hề phát hiện ra một chút khác thường nào. Hơn nữa trên người Mộ Hàn cũng không có dấu hiệu che giấu Tử Tinh Thạch. Vì vậy bà liền nhanh chóng lại thu hồi ánh mắt, nhưng sau đó bà lại khó có thể tự kiềm chế mà giật mình la lên:
- Mộ Hàn, ngươi đột phá đến Ngọc Xu Cảnh ?
Vừa nghe lời này, Mộ Thiết Đường cũng là khó có thể tin mà trợn to con mắt. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới so với chính mình thì Mộ Hàn lại vẫn còn đột phá trước đến Võ Cảnh Thất Trọng.
Mộ Hàn gật đầu, vẻ mặt may mắn đáp:
- Đúng vậy, đệ tử cũng là vừa mới đột phá trước khi người đi vào đây. Thành công được cũng nhờ có điểm may mắn.
Mộ Phi Tiên rộng rãi khen ngợi:
- Thành công vẫn là thành công, đạo tu luyện cũng không có chút xíu may mắn. Chỉ không được một tháng liền từ Yên Hà Cảnh đến Bách Khiếu Cảnh, rồi lại từ Bách Khiếu Cảnh đột phá đến Ngọc Xu Cảnh. Cứ tiếp tục theo xu thế như vậy, sợ là không nhiều lắm chỉ mấy tháng thì ngươi đã có thể đạt tới Vũ Hóa Cảnh .
Nhìn thiếu niên trước mắt còn không đến mười sáu tuổi này, nhưng tướng mạo cũng đã có chút chín chắn trưởng thành mà Mộ Phi Tiên cũng là âm thầm cười khổ không thôi.
Nói về tốc độ tu luyện, tất cả thiên tài võ đạo Mộ gia tính hết mọi giai đoạn vào đây thì so ra cũng còn kém hắn; mặc dù là tiểu nha đầu có tên là Vân Phiêu Phiêu kia của Vân gia, nếu phải so sánh với tốc độ tu luyện khủng bố thế này của hắn thì cũng hẳn phải buồn bã thất sắc. Xem ra hơn một tháng sau trong số đệ tử của viện Duệ Phong tham gia thế tộc Việt Quốc Minh Hội, rất có thể sẽ có cái tên của hắn.
Mộ Hàn khiêm tốn nói:
- Trưởng lão quá khen.
- U u . . .
Qua một hồi lâu sau, ba người Mộ Hàn, Mộ Thiết Đường và Mộ Phi Tiên mới rời khỏi mỏ quặng. Cũng không quá mấy phần khắc canh giờ, Mộ Phi Tiên lại lần quay trở lại chỗ sâu trong mỏ quặng. Cùng xuất hiện với bà ta, ngoại trừ Tứ trưởng lão Mộ Thiết Giang trông như khô lâu ra thì còn có một ông lão với chòm râu dài phất phơ dưới cằm.
- Quả nhiên cũng không nóng một chút nào.
Trên gương mặt khô quắt kia của Mộ Thiết Giang không nhịn được mà lộ ra sự kinh ngạc.
Hiện nay không khí trong mỏ quặng này mặc dù vẫn còn tràn ngập một chút dòng nhiệt nóng bỏng. Nhưng đối với tu sĩ Vũ Hóa Cảnh giống như lão vậy mà nói, thì cái nóng này đã là hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.
- Đại trưởng lão, ngài có phát hiện gì?
Mộ Phi Tiên đưa mắt nhìn về phía ông lão ở bên cạnh , trong thần sắc đúng là cực kỳ tôn kính.
- U u. . .
Lão già mi dài kia hơi nhíu mày, lắc đầu không nói.
Lão là Đại trưởng lão Mộ Huyền Vũ quanh năm bế quan tu luyện tại "Điện Thần Phong" , hàng mi trắng kéo dài, chòm râu bạc rủ tới ngực trông rất có phong thái tiên phong Đạo Cốt .
Một hồi lâu sau đó, Mộ Huyền Vũ, Mộ Thiết Giang và Mộ Phi Tiên đều vẫn không có chút xíu thu hoạch, cuối cùng cũng chỉ có thể từ bỏ dò xét. Cũng may dòng nhiệt nóng bỏng bên trong mỏ quặng sau khi giảm đi kịch liệt đã khiến việc khai quật Tử Tinh Thạch ngược lại càng trở nên có lợi. Số quặng mạch khoáng còn lại vốn dự tính cần vài thập niên, hiện tại có lẽ vài năm đã là đủ.
. . .
Khi rời khỏi Tinh Vân động thì màn đêm đã sớm phủ xuống.
Mộ Hàn và Mộ Thiết Đường mỗi người đi một ngả, đều tự quay về chổ ở. Thế nhưng Mộ Hàn vừa mới về phòng mình không được bao lâu, liền lén lút chạy đi.Hắn thừa dịp cảnh đêm để đi tới khu vực phía Đông ở trong khe núi hẹp này. Xuyên qua rừng rậm tươi tốt nằm giữa những vách đá cao chót vót này, ở bên dưới vách đá liền thấy một cái hồ nhỏ rộng khoảng hai ba mươi thước .
Sẩm tối thường xuyên có đệ tử của viện Duệ Phong đến hồ này tắm rửa. Nhưng ban đêm ở đây cũng là lặng lẽ không có dấu vết con người.
- Vèo!
Ngồi xếp bằng ở trên bãi cỏ ven hồ, ý niệm của Mộ Hàn vừa động. Lang Vương Kim Giác liền cuốn theo ánh vàng rực rỡ hoa mắt đã hiện ra rồi lẳng lặng trôi nổi trước người.
Kim Giác rèn luyện thành công, Mộ Hàn liền hơi nôn nóng không thể chờ đợi được. Hắn muốn phải thử qua một chút uy lực của món Đạo Khí trung phẩm này. Chỉ có điều là các phòng ở của đệ tử viện Duệ Phong thì toàn bộ đều nối liền liên tiếp sát nhau. Nếu ở chỗ đó mà gây ra một chút động tĩnh gì, rất dễ dàng khiến cho người ta chú ý. Còn ở chỗ này lại yên lặng hơn không ít.
Mộ Hàn trấn tĩnh tâm thần, ngay lập tức sau đó pháp lực bên trong Tâm Cung liền bắt đầu khởi động.
- Vút!
Đạo Văn nhanh chóng kích phát, Kim Giác trôi nổi ở trên không trung dường như đang bốc lên ngọn lửa vàng tươi hừng hực đích thực. Nó ầm ầm trào ra vô cùng mãnh liệt, nhiệt độ không trung thật giống bất chợt tăng lên gấp đôi. Trong khu vực rộng hơn mười thước thì hoa cỏ, lá cây xanh biếc đúng là khô héo trong nháy mắt , hơn nữa sự khô héo vẫn còn đang không ngừng lan tràn đi khắp tứ phía.
Mộ Hàn cũng bị dọa cho hoảng sợ, tâm niệm hắn vừa động liền vội vàng khống chế cho Kim Giác chui vào trong hồ nước.
- Ục ục . . .
Trong phút chốc, hồ nước liền bắt đầu sôi sùng sục, bọt nước dày đặc từ dưới mặt nước nổi lên. Sương mù đang không ngừng bốc hơi dựng lên, không đến vài giây, trên mặt hồ nước đã bao phủ màn sương mù mông lung.
- Uy lực mạnh thật!
Mộ Hàn cảm thấy mừng vui bất ngờ gấp đôi. Ý niệm tức thì biến ảo, mũi nhọn kia liền hóa thành một đạo ánh sáng vàng chói lung linh, lượn đi lượn lại ở trong hồ nước linh hoạt dị thường.
Mắt thấy màn sương mù kia bốc lên càng ngày càng cao, Mộ Hàn cũng lo lắng bị người khác phát hiện. Ý nghĩ chỉ khẽ nhúc nhích, Kim Giác đã rơi vào trong lòng bàn tay, một vầng ánh sáng lấp lánh trong chớp mắt liền được che giấu. Khi phát hiện ra mặt hồ kia đã trực tiếp giảm xuống vài thước, Mộ Hàn lại là cả kinh. Bình thường thì uy lực của Đạo Khí cao phẩm chỉ sợ cũng chỉ đến như vậy.
Lập tức, Mộ Hàn lại hoan hỉ mừng rỡ cười ngoác miệng đến tận mang tai. Bàn tay nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve trên Đạo Khí, Đạo Văn kia đúng là mơ hồ tổ hợp thành hai chữ:
- Lưu Kim!
Tin tức nhiệt độ bên trong Tinh Vân động đột nhiên giảm xuống quả nhiên nhanh chóng lan truyền trong viện Duệ Phong. Trời còn chưa sáng, liền có không ít đệ tử của viện Duệ Phong chạy đi vào.