Vũ Vương

Chương 133: Mật nghị (2)​



Ở chỗ Hắc Ma Cốc thì bị phong ấn chính là 'Độc Long Thú Tôn" đến từ 'Pháp La Thiên Vực'. Không biết bên trong Hắc Ma Điện tại Hắc Yểm Sâm Lâm này thì con bị phong ấn là cấp nào. Nhưng lại có thể khiến cho phong ấn đều phải lung lay, thực lực bây giờ tuyệt đối mạnh hơn rất xa 'Độc Long Thú Tôn' kia . . .

Trong lúc nghĩ ngợi, tâm tư Mộ Hàn dần dần bình tĩnh trở lại. Hắn trực tiếp ngồi xếp bằng ở trên giường, lẳng lặng cảm ứng chân khí đang dao động mạnh mẽ rồi quay vòng giữa Tâm Cung, kinh mạch và Ẩn Khiếu.

Tuy nhiên, giờ phút này ở trong một gian phòng cách đó mấy chục thước, chính là một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Các cao thủ Mộ gia như Mộ Thanh Sơn và Mộ Huyền Vũ đều tụ tập toàn bộ ở đây. Ngoài bọn họ ra , đệ tử Mộ gia trong danh sách thi võ cũng có tám người đang ở trong gian phòng đó, lại chỉ thiếu hụt có mỗi Mộ Hàn và Mộ Thiết Đường.

Liếc mắt nhìn một vòng, Mộ Thanh Sơn trầm giọng nói:

- Các vị, vừa rồi lão phu còn có một câu cũng chưa nói ra. Lần này ba người đứng đầu thi võ sẽ gia nhập Vô Cực Thiên Tông, trực tiếp trở thành đệ tử Hoàng Cực.

- Đệ tử Hoàng Cực?

Giống như bình tĩnh mặt biển đột nhiên nổi lên cơn lốc, những lời này của Mộ Thanh Sơn lập tức ngàn vạn cơn sóng ở trong lòng tám vị đệ tử trẻ tuổi. Nếu mà có thể trở thành đệ tử Hoàng Cực của Vô Cực Thiên Tông, vậy thân phận lập tức có thể trở nên vô cùng cao quí. Cho dù là hoàng thất Việt Quốc cũng không dám có chút thờ ơ.

Không nghĩ tới lần này cử hành thi võ ở trong Hắc Yểm Sâm Lâm , lại có thể thu được phần thưởng như vậy.

- Ngày mai ở bên ngoài Hắc Ma Điện sẽ nguy hiểm vạn phần. Nếu muốn lọt vào trong số ba người đứng đầu thì phải dốc hết khả năng để giết chết thật nhiều mãnh thú trên cấp Ngọc Xu Cảnh. Chỉ có mãnh thú như vậy thì trong cơ thể mới có thể ngưng kết ra Âm Linh Tinh. Lão phu tự đánh giá một phen, nhất định phải tập trung lực lượng giúp đỡ một người thì mới có khả năng thành công.

Nghe Mộ Thanh Sơn nói đến đây, không ít đệ tử Mộ gia vừa mới thấy huyết dịch sôi sùng sục lên thoáng chốc lại nguội lạnh xuống. Tập trung lực lượng giúp đỡ một người, người đó chỉ có thể là Viện Thủ Mộ Tinh Hà có thực lực mạnh nhất .

Mọi người mặc dù cũng đã biết rõ ràng, tộc trưởng nói những lời này là phi thường có đạo lý. Nếu như bọn hắn cứ làm theo ý mình, kết quả cuối cùng chính là Âm Linh Tinh phân tán, không công khiến cho các gia tộc khác thu được lợi lớn. Nhưng hiểu thì cứ hiểu, sau khi xác định rõ mà được biết sẽ vô duyên cùng với suất đệ tử Hoàng Cực , mọi người vẫn khó tránh khỏi cảm thấy mất mát trong lòng.

Mộ Tinh Hà cũng giống như biết rõ ràng điểm ấy, trong mắt lập tức lộ ra sự mừng vui bất ngờ khó có thể ức chế.

Thu hết thần sắc của mọi người vào trong mắt, nhưng Mộ Thanh Sơn lại cũng không lưu ý

- Đặc biệt Tinh Đan, Thiên Giao, Huyền Âm, ba người các ngươi đều là đệ tử Thái Ất tông, không có khả năng lại rời tông phái để gia nhập Vô Cực Thiên Tông. Cho nên nhiệm vụ ngày mai các ngươi là dốc hết khả năng giết chết thật nhiều mãnh thú để giúp đỡ Tinh Hà. Thiết Chân, Thiên Đô, mấy người các ngươi cũng là như thế. Nhớ kỹ, chuyện này hoàn toàn không thể tiết lộ ra.

- Vâng!

Mộ Thanh Sơn kia có ánh mắt sắc bén dị thường, khiến cho trong lòng mọi người kinh hoàng. Lập tức hiểu rõ ràng đây là tộc trưởng đang đề phòng Mộ Hàn. Ở trong Viện Duệ Phong, Mộ Thiết Đường có quan hệ tốt nhất cùng Mộ Hàn, nếu mà biết việc này rất có thể liền lén lút tiết lộ ra ngoài, vì thế cho nên ngay cả hắn cũng nhất thiết phải dấu diếm .

Chỉ là nghĩ lại, đám người Mộ Thiết Chân lại có chút không đồng tình.

Mộ Hàn có thể đánh bại Mộ Tinh Vũ, nhưng nhiều nhất cũng là thực lực Ngọc Xu Cảnh đỉnh cao. Mà Mộ Tinh Hà vốn là đạt tới Không Cốc Cảnh đỉnh cao, hơn nữa lại có mọi người giúp đỡ. Mộ Hàn coi như biết phần thưởng thi võ lần này thì đã làm sao. Cho dù hắn có cố gắng đến đâu đi chăng nữa thì cũng không có khả năng uy hiếp đến Mộ Tinh Hà.

Huống hồ, coi như bọn họ không nói, cũng không thể đảm bảo người trong các gia tộc khác đều có thể cố nhịn không nói chuyện ra. Do đó Mộ Hàn ngày mai vẫn có thể được biết tới tin tức kia.

Đương nhiên, những lời này bọn họ cũng chỉ có thể suy ngẫm ở trong đầu, cũng không ai dám chất vấn quyết định của Mộ Thanh Sơn.

. . .

Phía bắc Thành Bạch Long bắc, cách ước chừng độ ba bốn mươi dặm chính là Hắc Yểm Sâm Lâm nổi tiếng xa gần.

Hôm sau từ phía chân trời vừa mới lộ ra những tia nắng sớm đầu tiên, hơn hai trăm người của các Đại gia tộc liền chia làm mười nhóm lần lượt rời khỏi thành Bạch Long đi tới phía bắc. Từng gia tộc cách xa nhau mấy chục thước. Trình tự này cũng là dựa theo kết quả thi võ ở Thế Tộc Minh Hội lần trước ấn định. Việt gia hoàng thất đi tuốt ở đàng trước, Mộ gia đứng thứ bẩy.

- Tinh Hàn sư đệ, làm thế nào mà hôm nay ta cảm giác tất cả mọi người đều có điểm cổ quái?

Mộ Thiết Đường lặng lẽ tới gần Mộ Hàn, hạ âm thanh xuống tới cực thấp, trong ánh mắt lộ ra sự nghi hoặc.

Mộ Hàn gật đầu, nhưng không hề lên tiếng. Khi mọi người còn đang ở trong khách quán thì hắn đã có cảm giác như thế. Các cao thủ Mộ gia như Mộ Huyền Vũ trái lại không có gì dị thường, thế nhưng trong ánh mắt đám người Mộ Thiết Chân, Mộ Thiên Đô lại có sự hưng phấn không sao diễn tả nổi. Tựa hồ trong ngực đều như đang mắc nghẹn một hơi.

Hơn nữa, từ bên trong thành đến ngoài thành, đội ngũ tiến lên một mực lặng ngắt như tờ, không có bất luận kẻ nào nói chuyện.

Mộ Hàn vốn tưởng rằng chỉ là Mộ gia như vậy. Thế nhưng cẩn thận quan sát lại phát hiện trong đội ngũ các gia tộc khác ở trước sau cũng đồng dạng không thấy ai lên tiếng.

Tối hôm qua chẳng lẽ vẫn còn phát sinh chuyện gì sao?

Mộ Hàn cực kì nghi ngờ mà không giải thích được, lại cũng chỉ có thể áp chế nghi vấn ở trong lòng. Mọi người gấp rút bước nhanh, tiếng bước chân loạt xoạt vang động trên không trung. Càng ngày càng tiếp cận Hắc Yểm Sâm Lâm ở xa xa.

Ước chừng nửa giờ sau, đã đi tới bên rìa Hắc Yểm Sâm Lâm.

- Tinh Hàn sư đệ, mau nhìn!

Phút chốc, Mộ Thiết Đường liên tiếp vỗ vai Mộ Hàn, vội vàng kêu to lên.

Mộ Hàn kinh ngạc nhìn một chút kẻ cao lớn ở bên cạnh. Chỉ thấy khuôn mặt ngăm đen đã phồng lên đến thành màu đỏ sậm, trong con ngươi lại tràn đầy sự kích động và kính trọng.

Mộ Hàn càng cảm thấy kỳ quái, theo bản năng dựa vào ánh mắt của hắn mà ngẩng đầu nhìn lên. Lại thấy phía trên Hắc Yểm Sâm Lâm có một bóng trắng đang Ngự Không đứng thẳng ở trên trăm mét giữa trời cao.

Gió khẽ lay động, bạch y nhảy múa phần phật, người kia lại như tiên nữ từ chín tầng trời giáng xuống phàm trần.

- Đó là người nào?

Trong lòng Mộ Hàn giật thột một cái, hắn hỏi với giọng đặc biệt kì quái. Có thể không mượn ngoại vật mà vẫn Ngự Không trôi nổi, liền có ý nghĩa người ở trên trời cao xa xa kia là một vị cường giả Đạo Cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.