Nhìn thấy bộ dáng của Mộ Thiết Sơn, Mộ Thiết Tâm không biết nên khóc hay nên cười.
Người không có tâm cung, rõ ràng có thể dẫn động linh khí tôi luyện tạng phủ, đây chẳng phải nói đùa sao, ngay cả kẻ đần cũng biết không có khả năng.
- Tiểu tử này không phải là không có tâm cung, mà là tâm cung nhỏ nhất.
Mộ Thiết Sơn cũng không quay đầu lại giải thích một câu, con mắt đánh giá Mộ Hàn, sắc mặt nhiều ra vài phần chờ mong, hắn có loại trực giác, lần này Mộ Hàn cho hắn kinh hỉ lớn nhất.
- Tâm cung nhỏ nhất?
Mộ Thiết Tâm nhíu mày.
Mộ Hàn khi còn bé rất nhiều người kể cả hắn đã từng tự mình dò xét qua, cũng không phát hiện hắn có tâm cung, Mộ Thiết Sơn lại nói có tâm cung nhỏ nhất?
Tâm cung nhỏ tới mức nào mới có thể khiến cao thủ Vũ Cảnh không phát hiện ra?
Cho dù thật có lòng cung, có thể dùng tâm cung tu luyện sao?
Đối mặt ánh mắt nghi vấn của Mộ Thiết Tâm, thần sắc Mộ Hàn bình tĩnh như thường.
Không qua bao nhiêu thời gian, "Huyền Vũ Tinh Trụ" đã được ôm tới, dưới ý bảo của Mộ Thiết Sơn, Mộ Hàn dùng thế lôi đình đánh xuống.
Phanh!
Một tiếng nổ tung vang lên, trong khu vực một của Tuyển Phong Viện hoàn toàn yên tĩnh lại, cơ hồ tất cả ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào "Huyền Vũ Tinh Trụ" nhìn con số đang điên cuồng nhảy lên.
Một trăm... Bốn trăm... Tám trăm...
Một ngàn!
Một ngàn hai!
Một ngàn hai trăm chín mươi chín!
Một ngàn ba!
Con số không ngừng biến ảo, trong "Huyền Vũ Tinh Trụ" tỏa ra hào quang màu xanh lam từ từ thu liễm lại, khu vực tầng một Tuyển Phong Viện yên tĩnh như có thể nghe được tiếng kim rơi.
Thần sắc mọi người ngốc trệ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào "Huyền Vũ Tinh Trụ" và dùng ánh mắt rung động không thể tưởng tượng nổi.
- Một ngàn ba?
Giọng của Mộ Thiết Sơn giống như đánh vỡ yên tĩnh, trong mắt ngạc nhiên không dám tin, sau đó lại bị kinh hỉ thay thế.
- Một ngàn ba, làm sao có thể?
Mộ Thiết Tâm há hốc mồm, tròng mắt suýt nữa rớt ra ngoài.
Tiêu chuẩn thấp nhất của Ngoại Tráng Cảnh là một trăm, tiêu chuẩn của Nội Dưỡng Cảnh thấp nhất là bốn trăm, đột phá đến Chân Khí Cảnh lực lượng có thể đạt tới một ngàn. Nhưng mà Mộ Hàn thì tốt rồi, còn không có tu luyện ra chân khí mà lực lượng đã đạt tới một ngàn ba trăm.
Phải biết rằng Đại Thông Cảnh Mộ Tinh Không, dưới tình huống giam cầm chân khí, thân thể có khả năng đạt tới một ngàn hai trăm mà thôi.
- Mộ Hàn, tâm cung của ngươi nhỏ nhất?
Mộ Thiết Tâm thở sâu, đè kinh ngạc trong lòng xuống, con mắt nhìn chằm chằm vào Mộ Hàn đối diện.
Nhưng mà không chờ Mộ Hàn trả lời, Mộ Thiết Tâm điểm vào mi tâm của Mộ Hàn, một tia chân khí thật nhỏ tiến vào trong.
Thần sắc Mộ Hàn bất động, tùy ý cho Mộ Thiết Tâm dò xét.
- Tâm cung thật nhỏ!
Cũng không lâu lắm Mộ Thiết Tâm kinh ngạc rút tay về, không thể tưởng tượng nói:
- Tâm cung nhỏ như vậy cũng có thể tu luyện tới Nội Dưỡng Cảnh?
Nghe được hắn sợ hãi thán phục, Mộ Thiết Sơn có chút kinh ngạc, kinh ngạc nói:
- Thiết Tâm, ngươi có thể cảm ứng được tâm cung của Mộ Hàn?
Khi đang nói chuyện, Mộ Thiết Sơn dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thò một ngón tay điểm vào mi tâm của Mộ Hàn.
- Cái này... Cái này...
Nhưng chỉ qua vài giây con mắt của Mộ Thiết Sơn mở to, thu tay lại đánh giá Mộ Hàn, khó có thể tin nói:
- Mộ Hàn, tâm cung của ngươi biến lớn?
Nửa tháng trước hắn tốn hết khí lực cũng không thể phát giác ra tâm cung của Mộ Hàn.
Nhưng hôm nay tuy tâm cung của Mộ Hàn vẫn nhở tới mức thương cảm, lấy thực lực Vũ Cảnh thất trọng Ngọc Xu Cảnh của hắn lại có thể nhẹ nhõm phát giác tâm cung.
Mộ Hàn đã sớm ngờ tới Mộ Thiết Sơn sẽ phản ứng như vậy, lập tức vui vẻ nói:
- Thiết sơn sư phó, ngươi cũng phát hiện tâm cung của ta lớn sao? Ngày hôm qua ta dùng ‘ Hổ Bạo Kính ’ dẫn động thiên địa linh khí tôi luyện tạng phủ đã cảm giác được tâm cung của mình khác thường rồi.
- Tâm cung phát triển?
Thần sắc Mộ Thiết Tâm biến hóa, trong miệng như phản xạ có điều kiện nói ra mấy chữ này.
- Ân?
Mộ Thiết Sơn ngẩn ngơ, chợt kích động đứng lên.
- Đúng, đúng, Mộ Hàn nhất định là có được tâm cung phát triển! Nửa tháng trước ta căn bản không phát giác được tâm cung của hắn, nhưng bây giờ lại có thể nhẹ nhõm cảm ứng ra được, tâm cung của hắn ít nhất lớn hơn trước gấp mười lần... Thiết Tâm, việc này nhất định phải bẩm báo trưởng lão.
- Không sai!
Một Thiết Tâm gật đầu, ánh mắt nhìn qua Mộ Hàn đầy phức tạp!
- Mộ Hàn, theo ta đi gặp thất trưởng lão.
Mộ Thiết Sơn là người nôn nóng, làm ra quyết định sau sẽ không chậm trễ, lập tức mang theo Mộ Thiết Tâm và Mộ Hàn đi vào sâu trong Tuyển Phong Viện, lưu lại một đám hài đồng líu lưỡi nhìn nhau.
- Mộ Hàn thật có tâm cung?
- Tâm cung phát triển... Hai vị sư phó không có lầm a, tâm cung của Mộ Hàn có thể phát triển!
- Nghe nói tu sĩ có tâm cung phát triển đều là thiên tài trong thiên tài đấy.
"..."
Sau khi Mộ Thiết Sơn, Mộ Thiết Tâm và Mộ Hàn ba người biến mất sâu trong Tuyển Phong Viện, rốt cuộc mọi người bình thường lại, hai mắt nhìn nhau.
Người có được tâm cung phát triển chính là dị số trong tu sĩ võ đạo, bởi vì khi thực lực của người này tăng lên, đều có thể khiến tâm cung bành trướng.
Thời điểm ban đầu tốc độ của bọn họ chậm hơn người khác tới mức lộn ruột, nhưng sau khi tâm cung bành trướng thì tốc độ tu luyện sẽ càng nhanh, chỉ cần tu vị thực lực không dừng lại thì tâm cung phát triển cũng sẽ không ngừng bành trướng, ai cũng không biết tới cuối cùng bọn họ là kẻ như thế nào.
Tu sĩ võ đạo như vậy có thể nói là tuyệt thế thiên tài ngàn năm có một, vô cùng hiếm thấy.
Mặc kệ trong Thái Huyền Thiên Vực gia tộc, tông phái của ai cũng sẽ xem người có tâm cung phát triển như trân bảo, bảo vệ đầy đủ.
Nghĩ đến điểm này trong lòng mọi người cảm thấy đắng chát.
Trước kia Mộ Hàn là người bị bọn họ tùy ý cười nhạo, trào phúng, thậm chí ăn hiếp, bây giờ tâm cung của Mộ Hàn có dị thường được trưởng lão xác nhận, hắn sẽ là đối tương bồi dưỡng trọng điểm của gia tộc, tốc độ tu luyện nhất định tiến triển cực nhanh, từ nay về sau sẽ vượt qua bọn họ.
Trơ mắt nhìn một người yếu hơn mình, đột nhiên đứng ở độ cao khiến mình phải ngưỡng mộ, mặc cho ai cũng cảm thấy nội tâm không cao hứng.
- Tu luyện suốt bảy năm, tâm cung phát triển mới hiển lộ ra, như vậy tâm cung phát triển vì sao lâu như vậy?
Một âm thanh nhàn nhạt xuất hiện ở cửa ra vào của Tuyển Phong Viện, nói chuyện là một thiếu niên gương mặt như ngọc, mười sáu mười bảy tuổi, thân mặc bạch y, khóe miệng còn nở nụ cười ngạo ý. Hắn vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của người chung quanh.
Bốn phía lập tức yên tĩnh xuống, mọi người càng hâm mộ và khâm phục.
Nhưng mà người này cũng không có nhìn qua bọn họ, bước chân không ngừng tiến vào khu vực tầng hai của Tuyển Phong Viện, giống như con gà trống kiêu ngạo.
- Hứ, Mộ Tinh Vũ này ngạo khí khinh người, nhìn thấy là muốn ói.
Thẳng tới khi thân ảnh của thiếu niên này biến mất, bốn phía có tiếng nói vang lên, một thiếu niên khinh thường bĩu môi, trong giọng nói mang theo ý chua.