Trong tích tắc, như sóng to gió lớn từ trong cơ thể Mộ Hàn chập trùng mà ra, trong khoảng khắc liền ở hư không trước người hắn ngưng tụ ra một đạo cao thân ảnh cực lớn tới trăm mét, xem khuôn mặt hắn, thình lình chính là Kiếm Vương Lệ Thu Thủy. Thân ảnh ấy vừa xuất hiện, loại uy áp bễ nghễ một đời kia liền tràn ngập hư không phạm vi mấy ngàn thước.
- Cái này... Đây là ‘ Hư Tương ’ của tu sĩ Vạn Lưu cảnh ?
Trung niên nam tử kia ngẩng đầu nhìn lên, liên tiếp lui ngược về sau mấy bước, trên khuôn mặt mập mạp không nhịn được lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới trong cơ thể Mộ Hàn còn cất dấu thủ đoạn như thế.
Kỳ thật, chẳng những hắn không thể tưởng được, mấy ngày trước, Mộ Hàn cũng thật không ngờ.
Ngày đó lúc Mộ Hàn tu luyện Bạo Viêm Liên Châu Tiễn, tiêu hao vô thuộc tính pháp lực trong cơ thể không còn gì, vì vậy lập tức vận chuyển Thái Hư Động Thần Quyết tiến hành khôi phục.
Nhất thời tâm huyết dâng trào, Mộ Hàn quan sát quá trình vô thuộc tính pháp lực diễn sinh một phen, lại phát hiện mỗi khi pháp lực diễn sinh, trong trái tìm mình đều nổi lên một tia chấn động cực kỳ rất nhỏ. Mộ Hàn toàn lực cảm ứng, cuối cùng từ trong trái tim thấy được một đoàn lam ảnh lớn chừng đầu ngón tay.
Sau khi dò xét ra lam ảnh kia ẩn chứa khí tức của Lệ Thu Thủy, Mộ Hàn liền mơ hồ đã minh bạch vì sao nó lại xuất hiện trong trái tim của mình.
Mộ Hàn hiểu rằng, với độ tuổi mười sáu của hắn mà có thể luyện thành Siêu phẩm đạo khí thì có thể trở thành lựa chọn duy nhất để sửa chữa Thu Thủy kiếm cho Lệ Thu Thủy.
Tuy nói, ở trong Kiếm Tâm Lâu hóa võ nhập đạo, tiến vào Đạo Cảnh về sau, Lệ Thu Thủy đã từng đme ngũ đạo Linh Hoàng kiếm khí phong ấnv ào trong cơ thể của hắn. Ở trong Vực giới Sát tràng hung hiểm vạn phần, với tu vi chỉ có Huyền Thai nhất trọng thiên, thì Linh Hoàng kiếm khí cũng không đủ để bảo vệ an toàn cho bản thân hắn.
Lệ Thu Thủy đối với Thu Thủy Kiếm vô cùng coi trọng, tuyệt sẽ không để cho hắn có chuyện gì xảy ra trước khi Thu Thủy kiếm được sửa chữa.
Dưới tình huống như thê,s Lệ Thu Thủy chỉ có thể dùng thủ đoạn khác, chứ không phải là không có khả năng.
Đây gọi là Hư Tượng.
Hư tướng che dấu bộ vị vô cùng kỳ diệu, có thể ở bất kỳ lúc nào cảm ứng được sự biến hóa khí tức xung quanh người Mộ Hàn, một khi hắn mà gặp phải nguy hiểm trí mạng, thì Hư tướng sẽ lập tức kích phát bằng tốc độ nhanh nhất.
Khi phát hiện thứ đó tồn tại, thì Mộ Hàn còn khó chịu không thôi, bởi vì trái tim chính là chỗ hiểm yếu nhất của một người, cho dù tim của ai mà thêm ra một thứ tựa như vậy thì cũng không thể thấy thoải mái cho được. Cũng may Lệ thu Thủy cũng không có ý muốn khống chế hắn, bằng không vị trí của Hư tướng sẽ không chỉ là ở trái tim, mà là ở linh hồn.
Đương nhiên, với sự thần kỳ của Tử Hư Thần cung thì cho dù Lệ Thu Thủy có là Vạn Lưu cảnh cường giả, hắn mà muốn đưa Hư tướng tiến vào trong tâm cung Mộ Hàn, thì hắn cũng sẽ có được sự cảm ứng.
Đối với Hư tướng, Mộ Hàn cũng có lý giải, nó là một dạng chia ra lực lượng bản thân, sau đó ngưng tụ lại, cuối cùng có thể đạt được thực lực bằng hai lần bản thể. Với lực lượng Vạn Lưu cảnh của Lệ Thu Thủy thì hai thành cũng không phải là Mệnh Tuyền tu sĩ có thể chống lại được.
Nhất là Hư tướng lại tâm linh tương thông cùng với bản thân ,cho nên Lệ Thu Thủy dù có cách xa Mộ Hàn tới vạn dặm, thì khi Hư tướng kích phát, bản thế cũng sẽ lập tức phát giác.
Từ khi phát hiện ra bên trong cơ thể mình có Hư tướng của Lệ Thu Thủy, thì hắn đã coi đó là đòn sát thủ của bản thân mình rồi. Chỉ bằng thủ đoạn này thì cũng không thể nào có tâm lý ỷ lại được, bởi đó sẽ biến thành chướng ngại tu luyện, dù sao thì chỉ là một loại giao dịch mà thôi, hắn cũng không thể nào dựa vào sự bảo hộ của Lệ Thu Thủy cả một đời được.
Chỉ là dù cho không có Hư tướng của Lệ Thu Thủy thì Mộ Hàn cũng có thủ đoạn để tự bảo vệ lấy bản thân mình, đó chính là Diệu Long chân hỏa mà hắn đa luyện hóa được.
- Nhãn lực không tồi.
Mộ Hàn cười như muốn chọc tức đối phương:
- Hiện giờ các ngươi còn có gì để nói không?
Cơ hồ là khi hắn vừa dứt lời thì đạo Kiếm Vương hư ảnh cao mấy trăm mét kia đã hành động, cự chưởng to lớn hướng về phía trung niênn am tử mà đập xuống.
Chỉ trong nháy mắt tựa như là Thiên băng liệt địa, ngón tay trực chỉ lên không trung, vết nứt không gian dần mở ra, tựa như muốn thôn phệ lấy toàn bộ nơi này,
Tựa như bên trong một khắc đó, một cỗ cảm giác áp bách tràn ngập khiến cho mọi người cảm thấy hít thở không thông.
Oang!
Trung niên nam tử kia sắc mặt chợt trầm hẩn xuống, một đạo thanh đồng Cổ chung đột nhiên từ trong cơ thể phóng ra, âm thanh vù vù mãnh liệt địa phóng, cổ chung kia càng lúc càng thêm lớn, chỉ trong khoảnh khắc nó đã rộng tới mấy chục thước, tựa như một mũi tên bắn thẳng về phía cự chưởng kia.
Phanh!
Chỉ trong chớp mắt, cự chưởng Hư tướng đã nện thẳng xuống, tiếng oanh minh kinh thiên động địa cơ hồ muốn xé rách cả màng tai người khác.
Chỉ trong tích tắc, Cổ chung lấy tốc độ mắt thường khó có thể thấy được bắt đầu xuất hiện những vết nứt như mạng nhện.Ngay sau Thanh đồng Cổ chung có dưới xu thế mạnh mẽ của Cự chưởng, nặng nề chìm xuống, đâm thẳng vào trong cơ thể cửa trung niên nam tử kia.
Phụt!
Cổ chung vừa nhập thể, nam tử trung niên kia tựa như bị trọng kích, khuôn mặt mập mạp đỏ bừng, tựa như không nhịn được, phun ra một ngụm máu lớn, da thịt rách nát không thôi, máu tươi cứ thế mà chảy liên hồi, khiến cho y phục trên người cũng biến thành màu hông, trông đáng sợ vô cùng.
Trên mặt trung niên nam tử không che dấu được sự sợ hãi, thậm chí còn không ngừng bắt đầu lùi về sau. Thân thể của hắn tuy mập mạp nhưng tốc độ lại nhanh như tia chớp, thân ảnh ục ịch biến thành một điểm nhỏ màu đỏ, tiến vào bên trong vòng xoáy.
Kiếm vương hư tuong cũng không truy kích theo, đại thủ chưởng to lớn kia lập tức tan thành mây khói, kình đạo trong lòng bàn tay sau khi đánh tan Cổ Chung thì vẫn điên cuồng nện thẳng xuống mặt đất.
Trong nhất lúc nhất thời, ở phụ cận vòng xoáy kia, có vài đạo vòi rồng hiện lên, bụi đất tựa như chập trùng, cát bụi đầy trời bay lên, khiến cho phương viên vài trăm mét trong hư không đều bị bao phủ trong một tầng cát mờ.
Ở trong tầng cát bụi, có một đại chưởng ấn to lớn từ bên trong dần hiển lộ ra bên ngoài.
- Quả thực không hổ là Hư tướng của Kiếm Vương trưởng lão.
Chỉ thấy một chưởng của Hư tướng kia đạt đến tình trạng như vậy, thực khiến cho Mộ Hàn cảm thán, thân ảnh hắn khẽ nhúc nhích, sau đó phóng thẳng lên trời, tiến về phía vòng xoáy huyết sắc không xa nơi đó. Hư tướng to lớn kia chợt biến thành một đoàn lam nahr, lần nữa chui vào trong cơ thể Mộ Hàn sau đo tiến vào trong trái tim của hắn.
Hô!
Trong chớp mắt, Mô Hàn đã quay trở về Cổ Linh thành, hai chân rơi lên trên mặt đất quen thuộc nơi này.