Bỏ qua ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, Mộ Hàn trực tiếp ngồi xuống, khôi phục chân khí. Linh Ẩn đồ lục tuy là thủ đoạn che giấu thân hình kỳ diệu, nhưng lại tiêu hao vô cùng nhiều chân khí, Mộ Hàn từ bên trong long trảo kia quay về Long đầu thì chân khí trong cơ thể còn không đủ lại hai thành.
Tu luyện Thái Hư động thần quyết nửa giờ, chân nguyên của Mộ Hàn cũng khôi phục gần nửa.
Cái đám đệ tử như Hoắc Nham tới nơi này là vì rèn luyện, cho nên sau khi nghỉ ngơi được nửa ngày lại chuẩn bị tiếp tục rèn luyện. Mộ Hàn lúc này đã thu công, đứng dậy, hướng Sở Ngọc và Tang Thiên Công cáo từ, nghe vậy, không chỉ hai người kinh ngạc mà cả đám người chung quanh cũng khó tin được.
Hành trình từ Long đầu cốc tới Vô Cực thành tới tận ba ngày hành trình, trên đường nguy hiểm trùng trùng, nhất là cái khu vực có Long Dực Thiên Ưng sinh sống, lại càng hiểm ác hơn, nếu không có Mệnh Tuyền cảnh lão luyện dẫn đườn, thì cái đám Huyền Thai cảnh bọn họ không dám hành tẩu một mình.
Nhưng Mộ Hàn lúc này lại muốn mỗi người đi một ngả, tự mình quay về trong tông! Ở trong long trảo nhặt lại được một cái mạng, hiện giờ lại vẫn cả gan làm loạn là sao?
Sở Ngọc trầm mặc ít nói, không có lên tiếng, Tang Thiên Công thì khuyên bảo Mộ Hàn một hồi, thấy hắn thủy chung cũng không có cải biến chủ ý, cho nên chỉ có thể đáp ứng.
- Ta đã tạo ra cho các ngươi một cơ hội tốt như vậy, nếu như không biết đường bắt lấy thì quá đáng tiếc rồi.
Vài trăm trượng bên ngoài Ẩn Long điện, Mộ Hàn quay đầu nhìn mọi người đang kéo ra ngoài, trên mặt Tang Thiên Công, Sở Ngọc và Nghiêm Duy đều có một nụ cười cổ quái.
Đối với Mộ Hàn thì lịch luyện ở Long đầu cốc này cũng chẳng có ý nghĩa gì to lớn lắm, bởi đã thấy được Luân Thứ Long đảm, thì tốt nhất nên quay mà phục dụng Thiên Hồn quả. Chỉ là vừa rồi nhớ lại biểu cảm vui cười mà không dám lộ ra của Tang Thiên Công thì Mộ Hàn cũng không nhịn được muốn cười. Tang Thiên Công, Sở Ngọc với Nghiêm Duy còn ước gì hắn tự rời đi, chỉ là miệng vẫn phải dối trá khuyên hắn lưu lại.
Nếu lúc ấy Mộ Hàn mà quyết định lưu lại, chỉ sợ bọn họ đều muốn hối hận không thôi.
Tựa hồ cảm ứng được ánh mắt của Mộ Hàn, Tang Thiên Công mấy người đảo mắt nhìn qua. Hướng bọn họ cười một cái, Mộ Hàn liền quay người chui vào bên trong Hắc Ám rừng rậm.
- Đây chính là cơ hội tốt, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Cơ hồ thân ảnh Mộ Hàn vừa biến mất, khóe môi của Tang Thiên Công khẽ nhếch lên, thanh âm liền tự phân ra hai, tiến vào trong tai của Sở Ngọc và Nghiêm Duy:
- Mộ Hàn có thể từ bên trong long trảo quay về long đầu cốc, hẳn là có biện pháp an toàn quay về Vô Cực thiên tông, với tư chất và thực lực của hắn, nếu để hắn quay về tông phái thì ngày sau có muốn động tới hắn cũng khó có thể làm được.
- Đúng thế.
Sở Ngọc gật đầu, hai chữ này cũng là dùng chân nguyên truyền vào trong tai hai người còn lại.
- Hai vị sư huynh, theo như các người thì ở nơi nào có thể ra tay là tốt nhất?
Nghiêm Duy cũng không nói nhảm, trực tiếp đi vào vấn đề chính luôn.
- Thiên Ưng rừng rậm!
Khẽ trầm tư một lúc, Tang Thiên Công liền phun ra bốn chữ này. Thiên Ưng rừng rậm, chính là được đặt tên vì nơi này là khu vực sinh hoạt của đám Long Dực Thiên Ưng, chiếm cứ không gian mấy trăm dặm, nếu đi về Vô Cực Thành thì phỉa đi qua, trừ phi là chịu đi đường núi loanh quanh mất mấy ngày liền kia.
Nghiêm Duy nghe vậy, trên mặt không nhịn được nổi lên một tia dữ tợn, trầm giọng nói:
- Thiên Ưng rừng rậm... Thật là một địa phương tốt, hai vị sư huynh, lần này làm phiền các ngươi rồi. Chỉ cần việc này kết thúc mỹ mãn, Phá Chướng đan chính là của các ngươi. Cung sư huynh nếu như cao hứng, nói không chừng còn có ban thưởng khác.
- Chuyện nhỏ.
Tang Thiên Công thở dài, vì viên Phá chướng đan kia, hắn đã mặc kệ phải trả giá thế nào, về phần Cung Hạo có ban thưởng thêm thứ khác, hắn cũng không dám yêu cầu xa vời.
Đảo mắt qua, thấy được ánh mắt Sở Ngọc cũng khẽ đảo, hiển nhiên là tâm thần động rồi, Tang Thiên Công chỉ có thể thở dài:
- An bài một chút chuyện tình lịch luyện mấy ngày kết rồi chúng ta xuất phát. Ta biết có một con đường có thể chỉ trong nửa ngày mà tới được Long Dực rừng rậm kia.
- Tốt lắm!
Nghiêm Duy vỗ tay cười, tựa như đã nắm lấy thắng lợi trong tay vậy:
- Lần này tuyệt đối không thể để cho hắn quay trở về Vô Cực thành được.
- Phía trước đã là Thiên Ưng rừng rậm rồi.
Đứng bên dưới vách đá cheo leo kia, Mộ Hàn thở phào một hơi, sắc trời đẫ tối cho nên dứt khoát tìm một động phủ, chui vào, rồi xếp bằng ở đó mà điều tức.
Hiện giờ đã là ngày thứ hai kể từ khi hắn rời khỏi Hắc Long Tử Uyên.
Hai ngày qua đi, Mộ Hàn đi đường vẫn sóng êm gió lặng, chỉ thuận tay giải quyết một con Huyền Thai hung thú với một vài còn Vũ hóa cảnh, chỉ là hắn cũng không buông lỏng cảnh giác, Nếu như tên Nghiêm Duy kia nhận lệnh từ Cung Hạo mà tới thì tuyệt sẽ không để cho mình quay về Vô Cực thành.
Tang Thiên Công và Sở Ngọc đều bị Phá Chướng Đan hấp dẫn, cho nên ắt sẽ hiệp lực trợ giúp cho Nghiêm Duy.
Lộ trình đã qua được phân nửa, ngày mai chỉ cần vượt qua được Long Dực rừng rậm kia là có thể quay về được môn phái, Tâng Thiên Tông đám người nếu muốn ra tay thì nơi đó đúng là lựa chọn tốt nhất, cho dù sau này người ta có phát hiện ra mình, thì cũng sẽ kết luận là bị Long Dực Thiên Ưng tấn công, mà không hoài nghi tới ba người bọn họ.
- Một Mệnh Tuyền ngũ trọng thiên, một Mệnh Tuyền tứ trọng, một tên Huyền Thai thất trọng…
- Nếu đổi lại chỉ là Huyền Thai tu sĩ khác thì có lẽ sẽ không thoát được đâu, nhưng đáng tiếc là mục tiêu của các ngươi lại là ta, cho nên ta cũng muốn xem là hoàng tước, ai là ve sầu đây….
Nghĩ vậy, cảm ứng của Mộ Hàn liền khuếch trương hết cỡ, chỉ có điều trong một khoảnh khắc, liền bao phủ hơn mười dặm khu vực. Tang Thiên Công đám người chỉ cần đi vào trong khu vực này, liền không thể nào thoát khỏi cảm ứng của hắn đưuọc, bọn hắn nhất cử nhất đông, liền bị Mộ Hàn nhìn thấu.
Trăng sáng trên cao, khiến cho Bàn Long sơn mạch nam đoạn có chút ánh sáng mờ.
Trong rừng rậm, ba thân ảnh đã xuyên qua không ngừng. Bọn họ chính là Tang Thiên Công, Sở Ngọc với Nghiêm Duy. Ba người đã đi được gần nửa ngày, tưa như quỷ mị không hề có một tiếng động nào tiến về phía trước, Tang Thiên Công đi ở đầu dột nhiên hơi ngừng lại, thần sắc có chút dị dộng.
- Rốt cục đến rồi! Hai vị, Mộ Hàn đã tới Phi Thiên Nhai rồi.
Ngay lập tức, trên mặt Tang Thiên Công hiện lên một nụ cười.
Sở Ngọc và Nghiêm Duy nghe thế cũng không khỏi kinh hỉ nhìn nhau. Trong ba người thì cảm ứng dò xét của Tang Thiên Công là mạnh nhât, có thể dò xét động tĩnh phương viên ba mươi dặm, trong nửa ngày này hắn vẫn luôn chú ý động tĩnh của Phi Thiên Nhai bên kia.
Rất nhanh, Tang Thiên Công liền kinh ngạc kêu lên:
- Ồ, hắn lại đi tiếp sau, hơn nữa còn hướng về bên này, chẳng lẽ hắn muốn đi suốt đêm đê vượt qua Long Dực rừng rậm?