Vũ Vương

Chương 321: Kỳ tích



- Bậc thang hai mươi hai, so với lần trước lại hơn năm bậc.

Lưu Phàm nhịn không được ngược hít một hơi khí lạnh.

Vốn trong suy đoán của Lưu Phàm, Mộ Hàn lần này có thể đi đến bậc thang thứ hai mươi đã phi thường không tệ rồi, thật không nghĩ đến biểu hiện của hắn lại càng thêm bắt mắt

- Huyền Thai lục trọng thiên đột phá đến Huyền Thai thất trọng thiên lại có thể tăng lên năm cấp, lúc đột phá đến Mệnh Tuyền nhất trọng thiên ít nhất cũng có thể lại đi thêm mười bậc, đó chính là 30 cấp... Như vậy tính ra, hắn chậm nhất thì khi tu vị đạt tới Mệnh Tuyền Nhị trọng thiên là có thể tiến vào Cực Chân Các tầng bảy rồi?

Lận Hồng Nhan thì thào tự nói, nói xong lời cuối cùng, cũng bị phỏng đoán của mình dọa cho nhảy dựng.

"Mệnh Tuyền Nhị trọng thiên? "

Lưu Phàm cũng có chút giật mình, sau một lát vẫn không khỏi lắc đầu:

- Có lẽ hắn không cần đến Mệnh Tuyền Nhị trọng thiên, tu vi Mệnh Tuyền nhất trọng thiên hẳn là đủ rồi.

Lận Hồng Nhan có chút khó tin:

- Cung sư huynh lúc tu vị đạt tới Mệnh Tuyền lục trọng thiên mới có thể tiến nhập Cực Chân Các tầng bảy, Tiêu sư muội là Mệnh Tuyền tứ trọng thiên, Mộ Hàn sư đệ quả thật còn mạnh hơn cả bọn hắn. Dùng tu vi Mệnh Tuyền nhất trọng thiên đạp vào Cực Chân Các tầng bảy, trong lịch sử của Vô Cực Thiên Tông chúng ta cũng thật điên cuồng.

- ...

Hai người ngươi một lời ta một câu tán thưởng lấy.

Uông Lan càng nghe càng nén giận trong lòng, trên khuôn mặt tuấn tú bao phủ vẻ lo lắng nồng đậm, nguyên nhân chínhvì Mộ Hàn, mấy ngày nay hắn cơ hồ đã trở thành trò cười của toàn bộ Vô Cực Thành, mặc kệ đi tới chỗ nào cũng có người ở sau lưng chỉ trỏ, biểu hiện của Mộ Hàn càng gây chú ý, lại càng khiến hắn như một thằng hề.

Thế nhưng Uông Lan lại không dám vi phạm quy củ tông phái, động thủ với Mộ Hàn trong Vô Cực Thành, mà ở trong Cực Chân Các hắn lại không thể làm gì được Mộ Hàn, lúc này cũng chỉ có thể trong lòng nguyền rủa tổ tông mười tám đời của Mộ Hàn vô số lần để hóa giải phẫn hận trong lòng.

Đúng lúc này, thanh âm kinh ngạc của Lưu Phàm lại đột nhiên vang lên:

- Hắn còn muốn đi lên trên?

Uông Lan vội vàng ngưng mắt nhìn lại, liền thấy chân phải Mộ Hàn lại chậm rãi giơ lên, chầm chập bước lên bậc thang hai mươi ba phía trên...

- Ân!

Chỉ đạp vào một nửa, trong miệng Mộ Hàn đã nhịn không đực phải rên rỉ.

Đến thời khắc này, chân phải mỗi khi tiến lên nửa phần, thống khổ từ linh hồn mà Mộ Hàn phải thừa nhận đều bạo tăng.

Muốn khiêu chiến cực hạn, liền cần phải trả một cái giá cực lớn.

Mấy phút đồng hồ sau, bàn chân Mộ Hàn rốt cục đã rơi vào trên cầu thang, mà nháy mắt khi cả hai tiếp xúc, áp lực càng thêm mãnh liệt lại đánh úp, đau đớn bỗng nhiên tăng lên, Mộ Hàn suýt nữa bất tỉnh. Cũng may hắn đã sớm có chuẩn bị, nháy mắt khi đau nhức kịch liệt tuôn ra liền điều động pháp lực bản thân đến cực hạn.

Thậm chí ngay cả bộ phận pháp lực dùng để cách ly khô lâu đạo khí và Cơ Vân Yên cũng được lấy ra để chèo chống linh hồn.

Nhưng mà chân trái Mộ Hàn dù thế nào cũng không thể nhấc lên nổi.

- Lần này chỉ có thể đi đến bậc thang thứ hai mươi hai rồi.

Mộ Hàn hơi có chút tiếc nuối thầm thở dài, chậm rãi thu chân phải đã vươn ra về, nhưng trong tích tắc này, Mộ Hàn lại nhịn không được nhẹ kêu lên tiếng.

Linh tinh trong lòng bàn tay khô lâu đạo khí đã bị hấp thu sạch sẽ!

Lúc trước Mộ Hàn đã ước lượn khô lâu cần một năm thậm chí mấy năm mới có thể hấp thu hoàn toàn khỏa Quỷ Tướng linh tinh kia, lúc này mới thu nó vào "Tử Hư Thần Cung", lại dùng pháp lực ngăn cách nó ra, lại không nghĩ đến mới ba ngày không chú ý đến, khỏa linh tinh kia đã triệt để biến mất.

- Kỳ tích!

Trong đầu như phản xạ có điều kiện nhảy ra hai chữ này, Mộ Hàn cảm thấy ngạc nhiên, tốc độ lui về phía sau bỗng nhiên nhanh hơn.

Sau khi trôi chảy xuống khỏi hơn hai mươi bậc thang, Mộ Hàn thậm chí còn chưa kịp chào hỏi Lưu Phàm, Lận Hồng Nhan đã gấp gáp tìm một bồ đoàn gần đó ngồi xuống, khiến Lưu Phàm và Lận Hồng Nhan hé miệng đang chuẩn bị nói chuyện đành hai mặt nhìn nhau, chẳng hiểu ra sao.

Thấy Mộ Hàn thần sắc nghiêm túc trang trọng, giống như đã bắt đầu tu luyện, Lưu Phàm và Lận Hồng Nhan cũng không đi qua quấy nhiễu, chỉ đành đè xuống nghi hoặc trong lòng, lặng yên rời khỏi Cực Chân Các tầng sáu.

Uông Lan cũng thầm hừ một tiếng, mặt âm trầm bước nhanh rời đi. Hắn đã tu luyện ở nơi này một thời gian không ngắn, lại ngốc tiếp, linh hồn đã rất khó thừa nhận sự xâm nhập của áp lực không gian thêm nữa.

- Tiểu gia hỏa này làm sao vậy?

Cực Chân Các tầng tám, trung niên nữ tử kia cũng có chút t kinh ngạc:

- Hẳn là lúc muốn cưỡng ép đạp vào bậc thang hai mươi ba, linh hồn kháng cự không nổi áp lực, bị chịu chút nội thương.

Tráng hán lắc đầu nói:

- Không có khả năng, Cực Chân Các kiến tạo vô số năm, phần đông tu sĩ đạp vào hồn thê khiêu chiến cực hạn bản thân, đều không có nửa điểm tổn thương, sao đến phiên hắn lại gặp chuyện không may được?

- Để ta xem thử.

Lão giả áo bào trắng bên cạnh đột nhiên khép hai mắt, tinh tế cảm ứng.

Chỉ sau một lúc lâu, hắn liền mở to mắt, tức giận nói:

- Đừng lo lắng, tiểu gia hỏa kia chỉ ngồi ở chỗ kia ngẩn người, chuyện gì cũng không có, cũng không làm gì cả.

Mộ Hàn tự nhiên không có khả năng chỉ đơn thuần ngẩn người ở đó, vừa khoanh chân ngồi xuống, tất cả lực chú ý của hắn đều chuyển dời đến trong Tâm Cung, tâm thần hoàn toàn đắm chìm trên thân khô lâu

Một lát qua đi, Mộ Hàn liền xác định được khỏa Quỷ Tướng linh tinh kia đích thật đã bị khô lâu hấp thu.

Chỉ là nguyên nhân trong đó Mộ Hàn lại không rõ lắm.

Suy nghĩ thật lâu, Mộ Hàn cũng không có nửa điểm đầu mối, đến cuối cùng, Mộ Hàn dứt khoát vận dụng biện pháp đơn giản nhất, một lần nữa cách ly khô lâu đạo khí, lại lấy ra một khỏa Quỷ Tướng linh tinh "Huyền Thai nhất trọng thiên" đặt vào lòng bàn tay nó, tiếp theo tập trung tinh thần, vận chuyển "Tụ Linh Quyết" .

Không bao lâu, liền có một tia linh khí từ trong linh tinh tách ra.

Ngay sau đó, nơi lòng bàn tay khô lâu lặng lẻ toát ra một đám ánh sáng, cũng dùng tốc độ càng lúc càng nhanh từ cẳng tay kéo dài lên trên, rất nhanh đã tương dung với linh tinh trong đầu. Tia ánh sáng kia vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, nơi bàn tay khô lâu lại nổi lên một tia ánh sáng mới.

Cái này có nghĩa là trong linh tinh lại phân ra một tia linh khí.

Ánh sáng một đường hướng lên, tốc độ càng thêm mau lẹ, sau đó liền đến đạo linh khí thứ ba... Cứ như thế tuần hoàn, tốc độ linh tinh chia lìa linh khí càng lúc càng nhanh, mấy phút đồng hồ sau, tia linh khí trước còn đang lóe lên trong cốt cách khô lâu thì tia thứ hai đã theo tới.

Không đến một phút đồng hồ, đạo ánh sáng như tơ mỏng kia thậm chí kết nối bàn tay khô lâu với đầu lâu lại, theo tuyến ánh sáng này, linh khí liên tục không ngừng từ linh tinh ở lòng bàn tay khô lâu tràn ra, dung nhập vào đầu lâu khô lâu, toàn bộ quá trình lại không chút gián đoạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.