Vũ Vương

Chương 405: Rốt cục khiến cho ta gặp phải ngươi! (3)



Cái này không có vấn đề gì lớn, nhưng nếu hắn mà xông vào ba người đứng đầu, thu bất cứ thứ gì trong ba thứ Âm Dương Thần Biến Đan, Vũ Hoàng Thiên Y hoặc là Lưu Ly Thất Thải Thạch vào trong túi, đều có thể sẽ khiến Tiêu Dịch Tiên nghi kỵ.

Mặc dù là Tiêu Dịch Tiên thủy chung không có để ý đến hắn, nhưng cũng khó đảm bảo Cung Hạo sẽ không suy nghĩ theo hướng này.

Mặt khác, hắn chịu thua trong vòng thứ mười bốn này thì Hoa Hải liền có thể bảo trì sung túc dồi dào chân nguyên và tinh lực. Nếu mà hắn trong vòng tỷ thí kế tiếp gặp phải Tiêu Tố Ảnh hoặc Mộ Hàn bọn họ, liền có thể mang đến cho hai người uy hiếp rất lớn, thậm chí là hoàn toàn đánh bại bọn họ, khiến cho bọn họ vô duyên cùng vị trí ba người đứng đầu.

Đây là Cung Hạo bị tâm lý trả thù mà quấy phá.

- Giết chết Cung Liệt, lại buông tha Cung Hạo. Tiêu Dịch Tiên rốt cuộc muốn làm cái gì?

Trong lúc đang suy nghĩ cân nhắc, Mộ Hàn liền đã lâm vào trầm tư. Thậm chí ngay cả Hoa Hải trở lại võ đài từ lúc nào thì hắn cũng không hề phát giác. Chờ khi hắn đã tỉnh hồn lại thì vòng tỷ thí thứ mười bốn này đã kết thúc xong xuôi. Năm người cuối cùng thu được thắng lợi bao gồm là Mộ Hàn, Hoa Hải, Tiêu Tố Ảnh, Cơ Vân Thiền cùng với một người tên là Tần Kiếm, đệ tử Linh Bảo Thiên Tông.

Nhưng mà, Tần Kiếm cũng là thắng thảm.

Vào lúc hắn đẩy đối thủ xuống sàn thì chính mình trong ngực cũng bị Đạo Khí của đối phương xuyên thủng. Trong khoảng thời gian ngắn là tuyệt đối không thể khôi phục, nên chỉ đành lựa chọn buông tha việc tham gia một vòng tỷ thí tiếp theo. Không tính Tần Kiếm, trên võ đài trừ Mộ Hàn là Mệnh Tuyền Tam Trọng Thiên ra thì ba người còn lại đều là Vạn Lưu Nhất Trọng Thiên.

- . . . Vòng tỷ thí thứ mười lăm, bắt đầu!

Ước chừng một khắc canh giờ sau, tiếng quát của Tiêu Dịch Tiên liền vang lên.

Mộ Hàn hít một hơi thật dài, đưa chân nguyên vào Ngọc Bài. Cho tới bây giờ, hắn đã là tu sĩ cảnh giới Mệnh Tuyền duy nhất. Trong vòng tỷ thí kế tiếp, đối thủ của hắn chỉ có thể là một người trong số ba vị cường giả Vạn Lưu Cảnh Tiêu Tố Ảnh, Cơ Vân Thiền và Hoa Hải này. Lại phải giao đấu cùng tu sĩ Vạn Lưu Cảnh, điều này làm cho Mộ Hàn không nhịn được mà có cảm xúc dâng trào.

- Vút!

Mấy giây sau, bóng dáng Mộ Hàn liền xuất hiện ở trên một tòa sàn đấu chính giữa sân điện Thiên Cực. Gần như đồng thời lọt vào trong tầm mắt Mộ Hàn, đúng là một nữ nhân áo đỏ thướt tha nhiều vẻ.

- Cơ Vân Thiền!

Ánh mắt Mộ Hàn híp lại, trong miệng nhẹ nhàng phun ra ba chữ này.

- Mộ Hàn, rốt cục khiến cho ta gặp phải ngươi !

Cách hơn mấy chục thước, Cơ Vân Thiền thướt tha duyên dáng đã đi tới. Dáng người lả lướt, nhìn qua lại như một đám mây đỏ phiêu bạt đi rất nhanh, đặc biệt dễ nhận ra.

- A? Không nghĩ tới Cơ sư tỷ nhớ tới ta như vậy.

Mộ Hàn nhoẻn miệng cười, lại dùng từ hơi hơi một từ hai ý nghĩa để mà trêu chọc.

Nhưng Cơ Vân Thiền không hề tiếp lời, một đôi mắt nhung lạnh lẽo như băng nhìn chăm chú Mộ Hàn, trầm giọng nói:

- Mộ Hàn, nói đi, ngươi đến tột cùng muốn như thế nào mới bằng lòng thả Vân Yên?'Thái Ất Huyền Phách Đan', 'Chân Diễm Hồng Liên' và 'Vu Minh Phù Ba Đao' chẳng lẽ vẫn còn không thỏa mãn được khẩu vị của ngươi?

Mộ Hàn vỗ vỗ trán, vẻ mặt không thể tránh được:

- Cơ sư tỷ, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể tin tưởng ta không bắt Nhị muội của ngươi?

Thần Tiêu, Vô Cực, Vũ Long và Linh Bảo Tứ Đại Thiên Tông Tông chủ đang ngồi bên trên nhìn, Mộ Hàn dù như thế nào cũng không có khả năng thừa nhận chính mình bắt Cơ Vân Yên.

Cơ Vân Thiền cười lạnh nói:

- Muốn khiến cho ta tin tưởng ngươi cũng đơn giản, mở Tâm Cung của ngươi ra để cho ta nhìn vào là được.

- Mở Tâm Cung ra, như vậy là phương pháp không tồi.

Trên Phương Thai phía bắc, Tư Không Như Ý đột nhiên vui vẻ thản nhiên nói

- Mộ Hàn và Cơ Vân Thiền phát sinh hiểu lầm xem ra phi thường sâu. Không bằng chờ sau khi Thiên Tông Võ Hội kết thúc, triệu hai người bọn họ lại đây để hỏi. Tốt nhất là nhìn một chút Cơ Vân Yên có bị nhốt trong Tâm Cung của Mộ Hàn hay không. Tiêu Tông chủ, ý của ngươi như thế nào?

Hôm qua câu chuyện có liên quan Mộ Hàn và Cơ Vân Thiền đang lan truyền ầm ĩ xôn xao bên trong thành Vô Cực. Đương nhiên cũng không thể gạt được cường giả Vạn Lưu Cảnh trên Phương Thai. Chỉ là hai người Tiêu Dịch Tiên và Tư Không Như Ý thủy chung không hề mở miệng, nên Ngọc Tâm Hạc và Phù Kiên cũng tùy ý cho việc này tiếp tục lên men. Hiện nay Tư Không Như Ý rốt cục đề cập, đám người Ngọc Tâm Hạc lập tức dựng lỗ tai lên.

- Cũng tốt.

Tiêu Dịch Tiên lại chỉ lạnh nhạt cười một tiếng, liền có hơi khép hờ đôi mắt.

- Muốn ta mở ra Tâm Cung? Chờ ngươi thắng ta rồi nói sau!

Tại sàn đấu, Mộ Hàn ầm ĩ cười lớn

- Nhưng mà, ta xem ra tu vi của ngươi so cùng Văn Nhân Tinh Nhược thì cũng sàn sàn như nhau. Nay lại muốn thắng ta, hy vọng phi thường xa vời.

- Lớn lối không biết xấu hổ!

Cơ Vân Thiền gương mặt lạnh lẽo, nàng nói với giọng mỉa mai

- Thắng được một Văn Nhân Tinh Nhược, liền cảm giác được chính mình trong số tu sĩ Vạn Lưu Nhất Trọng Thiên không có địch thủ sao? Hiện tại ta liền để ngươi nhìn một lần, để biết loại cảm giác này của ngươi là hoang đường buồn cười đến cỡ nào!

- Vèo!

Trong lúc đang nói, một vệt sáng đen liền bắn nhanh ra từ mi tâm của Cơ Vân Thiền, bị bàn tay nhỏ bé trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần của nàng chộp một cái rồi cầm lấy.

Mộ Hàn chăm chú nhìn lại. Đó đúng là một thanh Cự Đao, chuôi đao chỉ dài có một thước, nhưng thân đao lại dài đến sáu thước. Ở chỗ ghép nối lắp cùng chuôi đao thì mặt đao chỉ rộng có một thước. Tuy nhiên đến đoạn cuối thân đao thì độ rộng mặt đao cũng đã từ từ tăng đến hơn hai thước, xem ra tựa như bề rộng cánh cửa.

Cả thanh Cự Đao đều phô bày ra một loại sáng bóng đen như mực. Ngoài ra, điều hấp dẫn ánh mắt của Mộ Hàn chính là bên trong Cự Đao mơ hồ để lộ ra những đường vân tuyến dày đặc.

- Đạo Khí siêu phẩm?

Mộ Hàn không nhịn được kêu nhỏ thành tiếng.

Chỉ cảm ứng khí tức bên trong đao lan tràn ra tới chỗ mình, Mộ Hàn liền biết nó là do Đạo Văn Sư có được pháp lực thủy thuộc tính luyện chế mà thành. Nhưng mà, cho dù là ngoại hình của Cự Đao kia, hay do khí tức nội tại của nó thì điều hiển lộ ra đều không phải sự mềm dẻo, ôn hòa, triền miên của nước, mà là sự bá đạo ngang ngược.

Tựa như khi vỡ đê thì xuất hiện những cơn sóng lớn mãnh liệt. Mà lại như lúc bị cơn lốc phát động liền sản sinh ra những cơn sóng gió động trời. Dòng nước chảy như vậy, điên cuồng kịch liệt mà bá đạo, cơ hồ có thể hủy diệt bất cứ chướng ngại nào.

Đạo Văn Sư kia có thể dung hòa sự bá đạo của nước vào trong Đạo Khí, có thể thấy được sự cao tay của ông ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.