Vũ Vương

Chương 501: Lê Qua!



Chỉ là hơi hơi cảm ứng sơ qua, trong mắt Lệ Thu Thủy liền lộ ra sự kinh ngạc lẫn vui mừng khó có thể ức chế . Phải sau khi trôi qua một hồi lâu, lão mới chăm chú nhìn Mộ Hàn mà kích động nói:

- Thu Thủy Kiếm này chẳng những khôi phục Đạo Văn như lúc ban đầu, uy lực càng là vượt qua trước đây. . . Hảo, hảo, Mộ Hàn, ngươi làm tốt hơn nhiều so với lão phu tưởng tượng.

Mộ Hàn cười nói:

- Trưởng lão quá khen, trì hoãn suốt thời gian dài như vậy, còn may không có phụ lòng trưởng lão ủy thác. Nói cách khác, thù lao mà trưởng lão cho ta năm đó , ta có thể không có biện pháp trả lại .

- Nói đến thù lao. . .

Lệ Thu Thủy xúc động cười một tiếng

- Năm đó lão phu đã đồng ý ba dạng thù lao. Một là mở ra 'Kiếm Tâm lâu' một tháng cho ngươi, thứ hai là đưa 'Linh Hoàng kiếm khí' cho ngươi, thứ ba chính là làm một việc cho ngươi. Hiện tại ngươi đã chữa trị rất tốt Thu Thủy Kiếm, thù lao thứ ba này lão phu cũng có thể thực hiện .

Nói thì như vậy. Nhưng trong lòng Lệ Thu Thủy đang là thổn thức không thôi.

Năm đó khi nhờ Mộ Hàn chữa trị Thu Thủy Kiếm thì hắn vẫn mới chỉ có tu vi Vũ Hóa Cảnh đỉnh cao , thậm chí còn chưa đạt Hóa Võ Nhập Đạo. Nhưng mà ngắn ngủi hai ba năm trôi qua, tu vi của Mộ Hàn không ngờ đạt tới Vạn Lưu Tam Trọng Thiên. Tốc độ tu luyện khủng bố như thế, khiến cho lão cũng là kinh ngạc không sao diễn tả nổi.

Lệ Thu Thủy mơ hồ có loại cảm giác, với thực lực của Mộ Hàn hơn xa tu vi cảnh giới, Vạn Lưu Tam Trọng Thiên hắn chỉ sợ đã có thể đủ sức chống lại chính mình. Với thực lực hiện nay của Mộ Hàn. Lệ Thu Thủy cũng không biết chính mình có thể còn đủ sức giúp được hắn làm cái gì. Có lẽ những thứ chính mình có thể làm được thì hắn cũng có thể làm được. Thứ mà hắn không làm được, phỏng đoán chính mình cũng không hoàn thành được.

Mộ Hàn bây giờ còn thực sự không có chuyện gì cần Lệ Thu Thủy hỗ trợ, lập tức cười dài nói:

- Khoản thù lao thứ ba này, đệ tử còn chưa nghĩ ra. Chờ sau này nghĩ tới, đệ tử sẽ trở lại làm phiền trưởng lão.

- Cũng tốt.

Lệ Thu Thủy gật đầu cười nói.

- Mộ Hàn. Vô Cực Thiên Tông chúng ta lần này tổng cộng có ba người đi tới 'Sâm La Giới', trừ Tông chủ và ngươi ra, người thứ ba là lão phu này. Ngươi và Vũ Long Thiên Tông, Lê tộc ở Bắc Hải đã kết mối tử thù. Vốn lão phu vẫn còn lo lắng chỉ dựa vào hai người chúng ta sẽ rất khó bảo vệ ngươi chu toàn. Bây giờ nhìn lại, lão phu cũng là lo lắng vô ích. Với thực lực hiện nay của ngươi, e là Tư Không Như Ý cũng không làm gì được ngươi.

Mộ Hàn mỉm cười, xem như chấp nhận những lời Lệ Thu Thủy nói.

Chỉ chốc lát sau đó. Mộ Hàn lại không nhịn được hỏi:

- Trưởng lão, ngài cũng đã biết những nơi nào trong Sâm La Giới có thể tìm được 'Tu Di Châu' ?

- Tu Di Châu?

Sau khoảnh khắc ngây người, Lệ Thu Thủy liền đã phản ứng lại

- Mộ Hàn, ngươi lại có ý nghĩ rời khỏi Thái Huyền Thiên Vực?

Không đợi Mộ Hàn trả lời, Lệ Thu Thủy liền coi như đương nhiên mà gật gật đầu

- Đúng rồi, đúng rồi, với tư chất và tiềm lực của ngươi, ở lại Thái Huyền Thiên Vực đích thật là có chút đáng tiếc .

- Thiên Vực Thế Giới rộng lớn vô ngần, có Hạ Thiên Vực, Trung Thiên Vực, Thượng Thiên Vực thậm chí là Thánh Thiên Vực.

- Thái Huyền Thiên Vực chúng ta chỉ là một chỗ Hạ Thiên Vực nho nhỏ, ở trong cả Thiên Vực Thế Giới là một nơi rất không đáng để mắt tới. Ở chỗ này, Vạn Lưu Thất Trọng Thiên liền cũng coi là cường giả tuyệt đỉnh. Thế nhưng tại một số ít Thánh Thiên Vực cường đại, tu sĩ Vạn Lưu Cảnh tựa như tu sĩ Võ Cảnh Nhất Trọng Ngoại Tráng Cảnh ở chúng ta nơi này, nhiều vô số kể, nhiều vô số kể.

. . .

Lệ Thu Thủy cũng không phải là người nói nhiều, nhưng lúc này thì cũng là thao thao bất tuyệt. Tựa hồ muốn đem tất cả hiểu biết của mình đối với Thiên Vực Thế Giới đều nói ra cho Mộ Hàn biết, thậm chí quên luôn cả câu hỏi lúc ban đầu của Mộ Hàn về Tu Di Châu. Mộ Hàn không hề ngắt lời Lệ Thu Thủy, chỉ lẳng lặng lắng nghe. Những điều trên trời dưới bể mà Lệ Thu Thủy giảng giải có một vài thứ đã khiến cho hắn mở rộng tầm mắt, tăng thêm không ít kiến thức.

Cho đến lúc sẩm tối, Mộ Hàn mới rời khỏi Cực Chân Các. Hắn lại cũng không hề lập tức quay về chỗ ở tại Hoàng Cực đại đạo, mà là đi tới điện Đan Thiên, tìm kiếm Đan Thiên điện chủ Mai Tâm Hạc. Hiện nay, trong Tâm Cung của Mộ Hàn đã tích góp từng tí một không ít đan dược quí giá, vừa lúc thừa dịp trước khi rời khỏi thành Vô Cực , xin ông ta hỗ trợ phân biệt một phen. . .

Thời gian lướt qua rất nhanh, một đêm chỉ thoáng cái là trôi qua, phía chân trời dần dần lộ ra những tia nắng đầu tiên.

Ở lối vào thành Cổ Linh, Vực Giới Sát Tràng. Có một đạo bóng đen lẳng lặng ngồi ở trên sàn đấu, đó là một người nam nhân khoảng chừng năm mươi tuổi, thân hình khôi ngô, mặt mũi kiên cường, ngũ quan đường nét góc cạnh rõ ràng, tựa như thép đúc tạo hình mà thành. Nhưng sau đầu lại giữ lại một mái tóc đen dài đến thắt lưng.

Tóc dài cùng gương mặt thô kệch phối hợp chung một chỗ, có vẻ rất không hài hòa, khiến cho cả người lão đều biểu hiện ra khí chất một loại cực kỳ kì dị cổ quái.

Loại quái dị cùng không hài hòa đó, khiến cho lão phi thường làm người khác chú ý.

Tối hôm qua khi lão xuất hiện ở nơi này không được bao lâu, cơ hồ tất cả tu sĩ bên trong thành Cổ Linh liền cũng biết sự hiện hữu của lão. Không người nào dám đi trêu chọc lão, thậm chí lại không người nào dám đi qua bên cạnh lão để tiến vào Vực Giới Sát Tràng.

Lão già kia ngồi xếp bằng ở nơi này, cái gì đều không cần làm. Vậy mà quanh người giống như tự nhiên trở nên lờ mờ hẳn đi, liền giống như hắc động vậy Phảng phất phải nuốt chửng tất cả sinh linh nào đó lỡ tới gần. Điều quỷ dị nhất chính là, đây là một loại cảm giác trực tiếp hiện ra từ chỗ sâu thẳm trong linh hồn tu sĩ, mà không phải hình ảnh mắt thường có thể chứng kiến .

- Cái gì?

Phút chốc, lão già kia hừ nhẹ lên tiếng. Trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một quả Âm Dương Tâm Giám.

Chỉ là hơi hơi cảm ứng sơ qua, hai gò má lão liền bắt đầu có hơi giật giật mà nhe răng thanh cười nói

- Rất tốt, rất tốt, cuối cùng cũng đã xuất phát từ thành Vô Cực . Xem ra không mất thời gian bao lâu là có thể chạy tới thành Cổ Linh. . . Mộ Hàn, lần này ta nhất định sẽ làm ngươi chết không có chỗ chôn trong Sâm La Giới. Cho dù là Tiêu Dịch Tiên và Lệ Thu Thủy kia thì hai lão nầy cũng không bảo vệ được ngươi.

Trong lúc đang nói, khí đen quanh người lão cuồn cuộn kịch liệt, mà ngay cả ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu chênh chếch đến đều phảng phất bị nuốt chửng vào đó. Trong khoảnh khắc, thành Cổ Linh nho nhỏ này giống như đột nhiên từ ánh mặt trời lấp lánh buổi sáng sớm liền tiến vào trong cái mờ mịt lúc sẩm tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.