Vũ Vương

Chương 556: Long Châu huyết độn



- Mau lui lại!

Thấy thế, hai vị Thái thượng trưởng lão của Kiếm Thần tông cũng là quá sợ hãi.

Năm loại cực hạn lực lượng của Mộ Hàn vốn là đang ở trạng thái thăng bằng, nếu là cái thăng bằng này triệt để bị đánh vỡ, viên hoàn do Ngũ hành cực hạn lực lượng kia gắn liền mà thành dĩ nhiên là sẽ hỏng mất, bọn họ mới vừa rồi không ngừng thi triển Âm Dương Triền Long kiếm quyết chính là muốn đánh phá loại thăng bằng giữa Ngũ hành này.

Mới vừa rồi Ngũ hành cực hạn lực lượng giải tán cũng chứng minh tính chính xác cho phán đoán của bọn họ.

Nhưng mà ai có thể nghĩ đến, chỉ bất quá thời gian một cái nháy mắt, Ngũ hành cực hạn lực lượng của Mộ Hàn lại lần nữa tương liên, chẳng những phá giải thế công của Âm Dương Triền Long kiếm quyết, càng lấy năm kiện siêu phẩm đạo khí hồn nhiên nhất thể thúc dục Ngũ hành cực hạn lực lượng hùng hổ hướng về phía bọn họ giết tới.

Công kích cuồng mãnh lúc trước đã tiêu hao gần bảy thành thực nguyên của hai người, muốn cứng rắn ngăn chặn công kích cường hãn như thế cơ hồ khả năng không có nhiều.

Hai người lập tức sinh ra thối ý.

- Hô...

Song, đang ở sát na thân ảnh của hai người lui về phía sau, chín đạo tử mang càng nhanh như tia chớp gào thét mà đến, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đánh lên trên thân thể của bọn hắn. Lực lượng cuồng bạo vô cùng giống như sóng lớn vô đê cuồn cuộn chảy ra, hai người chỉ cảm thấy tạng phủ đều giống như bị chấn mở ra, thân thể không tự chủ được rơi xuống mặt đất.

Phanh! Phanh!

Trong khoảnh khắc, hai người hung hăng nhập vào trong một tòa điện đường, kèm theo tiếng va chạm kịch liệt, tòa điện phủ này chỉ run rẩy trong chốc lát liền ầm ầm sụp đổ, vạn gỗ bay tán loạn, cát bụi nổi lên bốn phía.

- Thái thượng trưởng lão...

Thoáng chốc, tiếng kinh hô bên trong Kiếm Thần tông liên tục nổi lên, những cường giả Vạn Lưu cảnh kia không kìm lòng được trừng lớn hai mắt. Quả thực là có chút không dám tin tưởng hết thảy mà mình nhìn thấy.

Hai vị Thái thượng trưởng lão cực độ đến gần Linh Trì cảnh, từ trước đến giờ giống như thần linh cao cao tại thượng được kính trọng nhưng hôm nay lại bị Mộ Hàn đánh xuống trần ai.

Hô!

Tiếng vang bén nhọn đâm rách hư không, năm kiện siêu phẩm đạo khí kia của Mộ Hàn càng là như ảnh tùy hình, oanh ở chỗ điện phủ đã biến thành phế tích kia. Kình khí mãnh liệt phảng phất ngưng kết thành thực chất, như cuồng đào hải lãng hướng bốn phía bập bềnh mà ra, nơi kình lãng đi qua, cát đá, mộc khối đều biến thành phấn vụn.

Song ở chỗ trung tâm ban đầu của điện dường lại nhiều ra một cái viên tráo do hồng, lam lưỡng sắc khí tức ngưng tụ mà thành, chiếm cứ phương viên hai, ba thước, ngạnh sinh sinh chặn lại từng luồng trùng kích kình lãng hung mãnh, cũng đem năm kiện siêu phẩm đạo khí của Mộ Hàn ngăn ở bên ngoài viên tráo.

Bên trong viên tráo, hai vị Thái thượng trưởng lão của Kiếm Thần tông cũng không còn bộ dáng tiên phong đạo cốt như lúc trước, thoạt nhìn đã là cực kỳ chật vật, trên mặt vẫn lưu lại một bộ thần sắc lòng vẫn còn sợ hãi.

Lòng bàn tay hai người thì lơ lửng hai khỏa hạt châu trong suốt sáng bóng một đỏ một lam đều to bằng cỡ nắm tay nhỏ. Khí tức từ trong đó tràn đầy ra không ngừng dung nhập vào viên tráo ở chung quanh.

Ca sát!

Bất quá chỉ chống đỡ trong chốc lát, viên tráo kia liền truyền ra thanh âm nứt ra.

Hai vị Thái thượng trưởng lão thần sắc đột biến, sau khi nhanh chóng trao đổi vài cái ánh mắt, đột nhiên quát lên chói tai:

- Long Châu huyết độn!

Sát na bốn cái âm phù này từ trong miệng phun ra, khuôn mặt hai người liền trở nên dữ tợn vặn vẹo, ngay lập tức sau đso đồng thời một ngụm máu tươi phun lên trên hạt châu ở trước người.

Phanh! Phanh!

Sau một khắc, hạt châu kia lại bạo liệt thành hai luồng sương mù nồng đậm hồng, lam lưỡng sắc, chia ra đem thân thể của bọn họ bao lại. Hạt châu biến mất, viên tráo kia cũng lập tức tiêu tán trong vô hình, nhưng ngay ở lúc kình đạo mênh mông mãnh liệt nhập vào, thân ảnh của hai vị Thái thượng trưởng lão này cuối cùng quỷ dị sáp nhập vào hư không.

Oanh!

Năm kiện siêu phẩm đạo khí kia đánh hụt, trên mặt đất để lại một cái hố to mà thâm thúy.

- Di?

Mộ Hàn kinh ngạc thấp giọng hô, đảo mắt nhìn ngắm, ở bên trong tâm thần cảm ứng của Mộ Hàn, hai vị Thái thượng trưởng lão vừa mới biến mất này lại xuất hiện ở bên ngoài vài trăm dặm, ngay sau đó lại lần nữa biến mất, xuât hiện lần nữa... Trong nháy mắt công phu hai người đã trốn chạy tới ngoài ngàn dặm.

Bất quá mỗi lần xuất hiện, linh hồn khí tức của hai người đều sẽ suy kiệt ở trên diện rộng, phảng phất mỗi lần tật tốc xuyên qua hư không đều sẽ tiêu hao sinh mệnh của bọn họ.

- Coi như các ngươi trốn được nhanh!

Mộ Hàn nỉ non một tiếng, cũng không có đi đuổi theo.

Hai vị Thái thượng trưởng lão của Kiếm Thần tông này mạnh mẽ chạy trốn, đã là nỏ mạnh hết đà, lấy thực lực của Mộ Hàn muốn đuổi theo mà nói, nhất định có thể đem bọn họ đánh chết, chẳng qua là như vậy sẽ lãng phí không ít thời gian, hai người kia mặc dù đã cực độ đến gần Linh Trì cảnh, nhưng rốt cuộc còn chưa phải cường giả Linh trì cảnh chân chính.

Đối với tâm cung của bọn họ, Mộ Hàn cũng không có ý nghĩ tất phải lấy được cho thống khoái, hút tâm cung của Vạn Lưu cảnh, tác dụng đối với Mộ Hàn đã không quá rõ ràng rồi.

Huống chi Mộ Hàn tới Kiếm Thần tông này có thể đánh chết mấy người tu sĩ cũng không trọng yếu, mục đích cuối cùng của hắn là Thiên Lôi tuyệt vực ở sau Tàng Kiếm sơn mạch.

Chuyển ý niệm, Anh lôi trở về tâm cung, đạo khí quanh quẩn bên người, Mộ Hàn lại thu hồi ánh mắt hướng về phía trước nhẹ nhàng mà đi.

Thái thượng trưởng lão thế nhưng chạy rồi?

Mặc dù lúc hai vị Thái thượng trưởng lão bị đánh rơi xuống đất, những tu sĩ Vạn Lưu cảnh kia liền đã có tâm tư chuẩn bị, nhưng sau đó lại phát hiện hai người bỏ chạy, bọn họ vẫn là nhịn không được đáy lòng một mảnh băng lãnh, Kiếm Thần đại nhân vô tung vô ảnh, Thái thượng trưởng lão bại trốn đi xa, Kiếm Thần tông còn có ai có thể ngăn được Mộ Hàn?

Kiếm Thần tông độc bá Đại Hạc thiên vực mấy ngàn năm thật muốn xong rồi!

Sưu!

Bên ngoài động quật mà trước đây Thái thượng trưởng lão bế quan, thấy Mộ Hàn hướng về phía trước bay tới, Sở Thần Thông như ở trong mộng mới tỉnh, đè nén hồi hộp ở đáy lòng hướng nơi xa bôn đào mà đi. Nhận thấy được cử động của Sở Thần Thông, mười mấy vị Vạn Lưu cảnh còn lại ở đáy lòng càng là không có nửa phần ý niệm chống cự Mộ Hàn, rối ít như chim thú tản đi.

Trong chốc lát, Kiếm Thần tông lớn như thế đã không còn một vị cường giả Vạn Lưu cảnh, chỉ để lại vô số tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh trở xuống đã hoàn toàn bất tỉnh.

Nơi không trung, Mộ Hàn lắc đầu thản nhiên cười.

Hắn lại không đuổi theo những cường giả Kiếm Thần tông chạy trốn tứ phía kia, cũng không có đi đánh chết những tu sĩ Kiếm Thần tông đang hôn mê bất tỉnh, đối với hắn mà nói, cái Đại Hạc thiên vực này chẳng qua là ván cầu để hắn đi thông những Thiên vực thế giới khác, mà hắn cũng chỉ là một người khách qua đường trong phiến thiên vực thế giới này.

Kiếm Thần tông là bị tiêu diệt hay còn tiếp tục tồn tại đối với hắn không có nửa điểm ảnh hưởng, chỉ cần những người chạy trốn kia không tiếp tục tụ tập nhân thủ tới quấy nhiễu chính mình là được, bằng không mà nói, Mộ Hàn không ngần ngại lại đem kẻ địch đi tới giết cái hoàn toàn sạch sẽ.

Dĩ nhiên, hôm nay đánh một trận, bọn họ đã sớm sợ, Mộ Hàn tin tưởng cho dù cho bọn hắn một trăm cái lá gan cũng không dám tiếp tục tới tìm phiền toái cho mình.

Hô!

Không ngừng từ trên bầu trời Kiếm Thần tông bay vút mà qua, Mộ Hàn thân như lưu tinh, không đến một lúc đã kéo dài qua cả Tàng Kiếm sơn mạch, liền sắp tiếp vận Thiên Lôi tuyệt vực ở phía trước.

Ở phía dưới Mộ Hàn, đường lớn xuyên qua sơn mạch kia như cũ hướng về phía trước.

Tiếng lôi minh oanh long long càng ngày càng kịch liệt, sau chốc lat, tử sắc lôi quang mỹ lệ mà sáng lạn liền rốt cuộc tiến vào trong tầm mắt của Mộ Hàn. Chính mắt nhìn thấy phiến lôi vực kia, cảm giác càng thêm rung động, nơi tầm mắt có thể nhìn thấy tới phảng phất khắp nơi đều là thiểm điện lôi minh, tử ý cuồng bạo tràn đầy thiên địa, vô biên vô hạn.

- Nơi này là cấm địa của Kiếm Thần tông, người tới dùng bước.

Bỗng dưng một tiếng chợt quát như lôi đình phích lịch ở bên ngoài phiến lôi vực kia vang lên, Mộ Hàn giương mắt nhìn lên, chỗ biên giới ao đầm phía trước vài trăm thước lại xuất hiện một gã tráng hán khôi ngô râu ria đầy mặt, giờ phút này ánh mắt như cặp chuông đồng kia đang trừng lên giống như kim cương trợn mắt tàn bạo nhìn chằm chằm vào Mộ Hàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.