Vũ Vương

Chương 766: Sở Mộng Lam



Sườn núi Huyền Đô sơn, lầu các sừng sững.

Mộ Hàn cầm trong tay thánh bài, xuyên việt vô số ảo giác rốt cục gặp được Huyền Đô Thánh Tử. Nhưng mà, nháy mắt nhìn rõ ràng dung mạo của nàng, Mộ Hàn vẫn không khỏi ngẩn người.

Huyền Đô Thánh Tử lại là nữ tử, áo bào tím, tóc đen giống như lưu thuỷ, dài đến bên hông, khuôn mặt giống như Thượng Thiên Quỷ Phủ Thần Công tạo hình mà thành, tinh xảo xinh đẹp, da thịt càng là nõn nà, vô cùng mịn màng, phảng phất tụ tập Thiên Địa chi tú ở một thân, thật là nhân gian tuyệt sắc.

- Bái kiến Thánh Tử.

Mộ Hàn rất nhanh liền kịp phản ứng, chắp tay cười nói, nhưng trong lòng thì hơi động một chút...

Thực lực Huyền Đô Thánh Tử này tựa hồ so với La Phù Thánh Tử càng cường đại hơn. Bất quá, có thể trở thành Thánh Tử hay không, có đôi khi không chỉ dựa vào thực lực, còn phải có chỗ tựa lưng, tựa như La Phù Thánh Tử, nghe nói gia gia của hắn là một gã Thái Thượng trưởng lão của Côn Luân Tiên Phủ, tu vi đã đạt Hư Kiếp chi cảnh.

- La Thành sư đệ, mau mời ngồi, ta nghe đại danh của ngươi đã lâu.

Huyền Đô Thánh Tử vui vẻ nói, phảng phất cùng Mộ Hàn là bạn tri kỷ nhiều năm.

- Danh tiếng Thánh Tử, ta ở Xích Thành Thiên Vực cũng đã sớm nghe nói, hôm nay vừa thấy, Thánh Tử quả nhiên so với trong truyền thuyết càng thêm xinh đẹp.

Mộ Hàn khen một câu, liền trực tiếp ở trên một cái bồ đoàn ngồi xuống, nhưng trong lòng thì rất nhanh đem Huyền Đô Thánh Tử cùng La Phù Thánh Tử làm cái đối lập.

La Phù Thánh Tử kia mặc dù cực lực biểu hiện mình ôn hòa, lại tổng sẽ không tự giác toát ra một cổ ngạo khí khinh người chi ý. Mà Huyền Đô Thánh Tử này ôn hòa tựa hồ là phát ra từ nội tâm, nghe nàng nói chuyện, lại có loại cảm giác như tắm gió xuân, để cho người không tự chủ được sẽ đối với nàng sinh ra hảo cảm.

Chỉ nhìn điểm ấy, đã biết nàng có thể dùng nữ tử chi thân trở thành tiên phủ Thánh Tử, tuyệt không phải may mắn.

- Thật sao?

Huyền Đô Thánh Tử giống như đem Mộ Hàn lấy lòng tưởng thật, trên mặt cười tươi như hoa, xem tâm tình thập phần thoải mái nói.

- La Thành sư đệ ngươi về sau cũng đừng gọi ta cái gì Thánh Tử rồi, Huyền Đô Thánh Tử này chẳng qua là một danh xưng mà thôi, ta họ Sở, tên Mộng Lam.

Nghe được lời này của nàng, Kê Quần tự sau khi đi vào liền lẳng lặng xếp bằng ở bên cạnh trong mắt không khỏi hiện lên một vòng dị sắc.

Mộ Hàn cũng không khách sáo, cười mỉm nói:

- Sở sư tỷ, không biết hôm nay ngươi gọi ta tới là...

Nói đến đây, Mộ Hàn ra vẻ hồ đồ kéo dài ngữ điệu, hắn có thể đoán được Huyền Đô Thánh Tử là vì lôi kéo mình, nhưng lời này chính hắn lại bất tiện nói ra miệng.

- La sư đệ, ta đây cứ việc nói thẳng rồi.

Cùng Kê Quần nhìn nhau, Sở Mộng Lam cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói.

- Côn Luân Tiên Phủ đệ tử mấy chục vạn, trong đó phía trên Dương Hồ cảnh cũng mấy ngàn, không phải dựa vào Huyền Đô sơn ta là đầu nhập vào La Phù Sơn cùng Tu Di sơn, hôm nay cạnh tranh càng ngày càng kịch liệt, mà ở bên trong tam đại thế lực, trừ Huyền Đô sơn ta ra, La Phù Sơn cùng Tu Di sơn đều có pháp sư, không biết La Thành sư đệ có nguyện ý giúp ta một tay hay không?

- Cái này. .

Mặc dù Mộ Hàn sớm biết ý đồ của Sở Mộng Lam, nhưng giờ phút này nghe nàng rõ ràng nói ra như vậy vẫn là không khỏi có chút đau đầu.

Bất quá, Mộ Hàn ở trên đường đã cân nhắc được không sai biệt lắm, hắn ở trong Côn Luân Tiên Phủ hoàn toàn không có bối cảnh, hai không có thế lực, nếu muốn ngày sau leo lên Thánh Tử vị, trên người không thể đánh lên nhãn hiệu thuộc hạ, bằng không thì tương lai tất sẽ có người dùng cái này đến chỉ trích hắn. Hiện tại cự tuyệt lôi kéo, mặc dù sẽ để cho những ngày tiếp theo trôi qua so sánh gian nan, nhưng lấy lâu dài đến xem, lại có thể ít đi rất nhiều phiền toái.

Nghĩ lại, Mộ Hàn liền cảm kích cười nói:

- Đa tạ sư tỷ, ta …

- La Thành sư đệ, đừng vội cự tuyệt.

Đoán được Mộ Hàn kế tiếp muốn nói cái gì, Sở Mộng Lam cũng không có tức giận, nhưng không có để Mộ Hàn đem lời đằng sau nói ra miệng liền cười nhẹ nhàng, lúc lắc bàn tay như ngọc trắng nói:

- Bây giờ cách Côn Luân Tiên Thử còn có năm ngày, La Thành sư đệ trước tiên có thể suy nghĩ cân nhắc thật kỹ, chờ sau khi tiên thử kết thúc lại trả lời thuyết phục ta cũng không muộn. Khi đó, nếu sư đệ vẫn không muốn gia nhập Huyền Đô sơn, cái kia cũng không sao, chúng ta có thể làm bằng hữu.

Nói đến đây, một đạo khí tức xanh lam từ mi tâm Sở Mộng Lam lập loè mà ra, nhẹ nhàng bay xuống lòng bàn tay, cái kia là một khỏa đan dược màu xanh da trời, xem ba quang lăn tăn như bọt nước, cơ hồ ở nháy mắt xuất hiện, liền có dược hương nồng đậm đến cực điểm thấu tràn ra.

- Cái này gọi là Lưu Ly Hư Thủy Đan, có thể làm cho tu vi Dương Hồ Nhị trọng thiên tăng lên tới Dương Hồ tam trọng thiên, là lễ vật ta đưa cho Tiêu sư muội...

Sở Mộng Lam chỉ đầu hơi đạn, đan dược liền phiêu hướng Mộ Hàn. Mà Mộ Hàn chối từ còn chưa kịp nói ra miệng, nàng đã khẽ cười nói:

- Không phải đồ vật quý trọng gì, không cho phép cự tuyệt!

- Ta đây liền thay Tố Ảnh tạ ơn sư tỷ rồi.

Mộ Hàn đành phải đem đan dược tiếp được, Sở Mộng Lam ngay cả tu vi của Tiêu Tố Ảnh cũng biết, cố ý xuất ra khỏa Lưu Ly Hư Thủy Đan này đưa cho Tiêu Tố Ảnh, lúc trước hắn đã chẳng khác gì là cự tuyệt Sở Mộng Lam mời chào, nếu lại cố ý cự tuyệt lễ vật của nàng, đích thật là có chút không quá phù hợp rồi.

Cất kỹ đan dược, Mộ Hàn cũng không có ở lâu, chỉ sau một lúc đã cáo từ rời đi.

- Kê Quần, ngươi thấy thế nào?

Cửa ra vào lầu các, nhìn xem thân ảnh Mộ Hàn phiêu nhiên mà đi, Sở Mộng Lam phút chốc mở miệng hỏi.

- Cái La Thành này có chút không tán thưởng.

Kê Quần lắc lắc đầu nói.

- Thế thì không phải.

Sở Mộng Lam khẽ mĩm cười nói.

- Hắn vừa đến Côn Luân Tiên Phủ, đối với tình huống nơi này còn chưa quen thuộc, tất nhiên không muốn nhanh như vậy liền qua loa đầu nhập vào một trận doanh, đây cũng là cách làm cẩn thận, nếu như hắn vừa nghe đến ta mời chào, liền lập tức đáp ứng, ta đây cũng sẽ xem nhẹ hắn vài phần rồi.

Kê Quần cau mày nói:

- Thánh Tử, ngươi sẽ không sợ hắn bị người khác cướp đi. La Phù Thánh Tử đối với hắn hận thấu xương, tự nhiên sẽ không mời chào hắn, nhưng Tu Di Thánh Tử thì khó mà nói rồi. La Thành xuất hiện, rất có thể là cơ hội cuối cùng cho Huyền Đô sơn chúng ta mời chào một vị pháp sư.

- Kê Quần, ngươi nói đúng.

Sở Mộng Lam thản nhiên cười nói.

- Bất quá, loại chuyện này không cưỡng cầu được, nếu như hắn nhất định là của Huyền Đô sơn ta, ai cũng đoạt không đi, nếu như hắn không thuộc về Huyền Đô sơn chúng ta, cưỡng cầu cũng vô dụng. Hơn nữa, ta dùng thành ý đợi hắn, cho dù hắn không muốn gia nhập Huyền Đô sơn, cũng có thể là bằng hữu của Sở Mộng Lam ta.

...

Đã làm ra quyết định cự tuyệt mời chào, coi như là sau khi tiên thử kết thúc, chủ ý của Mộ Hàn cũng sẽ không thay đổi. Như vậy một khi quyết tâm, Mộ Hàn không hề lo được lo mất, trong nội tâm ngược lại dễ dàng vài phần. Ở giữa quần phong rất nhanh xuyên thẳng qua, lại qua một phút đồng hồ, Mộ Hàn về tới Ngân Bình Sơn.

Ngay vừa vào trong núi, sắc mặt Mộ Hàn liền khẽ biến, hắn cảm ứng được một cổ khí tức kịch liệt chấn động, hơn nữa ngọn nguồn lại ngay ở phía trước, rõ ràng là có người đang giao thủ.

Đúng lúc này, âm thanh kịch liệt nổ đùng cùng tiếng rên rỉ trầm thấp cơ hồ đồng thời vang lên , hẳn là đã có người bị thương. Chỉ một thoáng, sắc mặt Mộ Hàn biến đến càng thêm khó coi, bởi vì hắn đã đoán được trong song phương giao chiến, có một đạo khí tức phi thường quen thuộc, đúng là Tiêu Cố!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.