Vũ Vương

Chương 770: Chấp Pháp đường chấp sự



Đệ tử năm đại phân tông tình cảm quần chúng rào rạt, bốn gã tuổi trẻ sau lưng Giải Tường kia thấy phạm vào nhiều người tức giận, đều nhịn không được có chút kinh sợ .

Loại chuyện này, nếu náo lớn hơn, đối với bọn hắn cũng không có chỗ gì hay.

Nhưng bây giờ đâm lao phải theo lao, cũng chỉ có thể gượng chống.

Sắc mặt Giải Tường âm tình bất định, đột nhiên ánh mắt đảo qua bọn người Đồ Giang cùng Lam Oanh, dữ tợn cười :

- Ta chính là một trong Chấp Pháp đường bảy đại chấp sự, các ngươi lại dám nhục mạ Chấp Pháp đường chấp sự cùng đệ tử Chấp Pháp đường, thật sự là to gan lớn mật! Làm đệ tử phân tông, lại dám coi rẻ chủ tông, khiêu khích Chấp Pháp đường, y theo quy củ Côn Luân Tiên Phủ, ta có thể lập tức đem các ngươi từ trong Côn Luân Tiên Thử xoá tên, trục xuất Bảo Tiên Thiên Vực!

Nói xong lời cuối cùng, Giải Tường đã là thanh sắc đều lệ!

- Đúng vậy, Chấp Pháp đường chấp pháp phải chăng công chính, đều có trưởng lão chủ tông đánh giá, nào đến phiên các ngươi những đệ tử phân tông nói này nói kia!

- Lại dám nhục mắng chúng ta, coi Chấp Pháp đường chúng ta là ăn chay hay sao?

...

Nghe xong lời nói kia của Giải Tường, bốn gã nam nữ trẻ tuổi phía sau hắn lập tức kịp phản ứng, nhao nhao hét lớn, trên mặt đều hiện ra dáng tươi cười âm lãnh.

- Ngươi, các ngươi ...

Bọn người Đồ Giang nhất thời bị chấn trụ rồi.

Vừa rồi hoàn toàn chính xác có không ít người trực tiếp đối với bọn người Giải Tường tiến hành nhục mạ, nhưng bọn hắn không nghĩ tới Giải Tường là Côn Luân Tiên Phủ Chấp Pháp đường chấp sự.

Ở Côn Luân Tiên Phủ, địa vị Chấp Pháp đường thập phần siêu nhiên.

Chấp Pháp đường có Tam đại trưởng lão, bảy đại chấp sự, đệ tử mấy trăm, mặc dù là đệ tử Chấp Pháp đường bình thường nhất, tu sĩ Côn Luân Tiên Phủ cũng sẽ không dễ dàng trêu chọc. Nếu muốn ở Côn Luân Tiên Phủ trong tất cả đại điện chọn lựa ra một nơi mà đệ tử muốn gia nhập nhất, hẳn là Chấp Pháp đường không thể nghi ngờ.

Đã từng có đệ tử Huyền Vũ môn trước tới tham gia Côn Luân Tiên Thử, đắc tội qua một gã Chấp Pháp đường đệ tử, chẳng những bị thủ tiêu tư cách tiên thử, càng bị phế bỏ Tâm Cung.

Sự thật đã thành, sau khi Huyền Vũ môn Môn Chủ biết được, tìm Chấp Pháp đường trưởng lão nói lý.

Cuối cùng nhất, vị Chấp Pháp đường đệ tử kia chỉ là bị phạt ở Cấm Linh Sơn nhốt ba tháng mà thôi. Nhập Cấm Linh Sơn không có thể hấp thu thiên địa linh khí, không thể điều động chân nguyên trong cơ thể, cùng thường nhân không khác, nhưng mà tu sĩ đối với tiến vào trong núi không có bất luận tính ảnh hưởng thực chất gì.

Ba tháng sau, Chấp Pháp đường đệ tử kia ly khai Cấm Linh Sơn, như cũ là Chấp Pháp đường đệ tử.

Đối với kết quả như vậy, Huyền Vũ môn Môn Chủ cũng chỉ có thể không biết làm sao. Năm đó chuyện này truyền khắp năm đại phân tông, từ nay về sau, Dương Hồ cảnh đệ tử năm đại phân tông tham gia tiên thử cơ hồ đều bị dặn dò một lần, tiến vào Côn Luân Tiên Phủ phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, không muốn đơn giản trêu chọc đệ tử chủ tông, nhất là Chấp Pháp đường đệ tử chủ tông.

Lần này mấy người Đồ Giang cùng Lam Oanh tham gia tiên thử cũng không ngoại lệ, tất cả đều bị dặn dò qua, sau khi biết được thân phận bọn người Giải Tường, bọn người Đồ Giang là bực mình chẳng dám nói ra.

- La Thành!

Thấy bọn người Đồ Giang ngậm miệng lại, ánh mắt giống như chim ưng của Giải Tường rơi vào trên người Mộ Hàn, cười lạnh nói.

- Ngươi một cái phân tông đệ tử, lại dám trọng thương sáu vị chủ tông đệ tử, tội không thể tha . . .

Lời vừa nói ra, không ít đệ tử năm đại phân tông đã là hoảng sợ biến sắc, nhất là Yến Thu Mi cùng Cầm Cơ chúng đệ tử Chân Vũ Thánh Sơn, sắc mặt đều trở nên có chút tái nhợt .

- Niệm tình bọn người Hướng Hưng khiêu khích gây chuyện trước, có thể giảm bớt xử phạt.

Giải Tường sắc mặt dữ tợn, đột nhiên lại chuyển giọng.

- Bất quá, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! La Thành, ngươi tự phế Tâm Cung, việc này như vậy thôi!

Thoại âm rơi xuống, một cổ khí tức kinh khủng từ trong cơ thể Giải Tường thấu tràn ra, phô thiên cái địa hướng Mộ Hàn áp tới, như muốn đem hắn nghiền áp thành bánh thịt.

Sắc mặt mọi người lại biến đổi, nhưng bây giờ đã có thể hoàn toàn kết luận, trước mắt cái gọi là Giải Tường Chấp Pháp đường chấp sự này là Thần Hải Cảnh cường giả.

Thoáng chốc, mọi người lo lắng càng đậm, năm đại phân tông đệ tử không có một cái nào là Thần Hải Cảnh đấy.

Không người tương trợ, trong nháy mắt Giải Tường có thể đánh chết Mộ Hàn, nếu Mộ Hàn chết ở trong tay Chấp Pháp đường chấp sự, việc này cuối cùng rất có thể sẽ không giải quyết được gì.

- Chấp Pháp đường chấp sự, thật sự là uy phong!

Nhưng Mộ Hàn lại thủy chung lạnh nhạt tự nhiên, cũng không đi chỉ trích Giải Tường đổi trắng thay đen, chỉ là xùy cười một tiếng nói.

- Ngươi nói ta trọng thương sáu vị đệ tử Côn Luân Tiên Phủ, có chứng cớ không?

- Bản chấp sự tận mắt nhìn thấy, há có thể giả bộ!

Giải Tường giọng mỉa mai liếc xéo Mộ Hàn, ánh mắt lại hơi híp mắt, trong nội tâm thập phần khó chịu. Mộ Hàn một cái phân tông đệ tử, ở dưới tình huống như vậy, vậy mà phi thường trấn tĩnh, một chút cũng không khẩn trương sợ hãi, thất kinh, rất không hợp tình lý, hắn hoặc là ngụy trang ra đến, hoặc là có chỗ dựa.

Ở trong mắt Giải Tường, Mộ Hàn hiển nhiên là người phía trước, bất quá mặc kệ Mộ Hàn ngụy trang như thế nào, ở hắn xem ra đều là giãy dụa trước sắp chết mà thôi.

- Ngươi tận mắt nhìn thấy?

Mộ Hàn cười tủm tỉm liếc mắt nhìn hắn, đùa cợt nói.

- Giải chấp sự, thiệt thòi ngươi vẫn là Thần Hải nhất trọng thiên tu sĩ, lại còn nói ra lời ngây thơ như vậy. Đối với võ đạo tu sĩ chúng ta mà nói, coi như là Ngoại Tráng Cảnh tiểu hài tử cũng biết, con mắt chứng kiến cũng không nhất định là thật sự.

Mộ Hàn lời này, là trực tiếp châm chọc Giải Tường cái Thần Hải Cảnh tu sĩ này, ngay cả Ngoại Tráng Cảnh tiểu hài tử cũng không bằng.

- Ân?

Nghe xong lời này, khuôn mặt của Giải Tường lập tức âm trầm xuống, trong lồng ngực sát cơ điên cuồng bắt đầu khởi động, đảm nhiệm Chấp Pháp đường chấp sự mấy chục năm, vẫn là lần đầu có người dám trào phúng hắn như vậy, phút chốc hướng bên hông một gã nam tử trẻ tuổi vung tay, âm thanh lạnh lùng nói.

- Kế Thuận, dò xét thương thế sáu người Hướng Hưng!

- Vâng!

Chấp Pháp đường đệ tử gọi Kế Thuận kia bị kích động đáp ứng một tiếng, vội vàng ngồi xổm xuống, bàn tay đặt ở trên người một gã nam tử trẻ tuổi, chân nguyên lập tức bao trùm toàn bộ thân hình hắn.

Nhưng ngay lập tức qua đi, sắc mặt hắn liền cổ quái nhẹ kêu lên tiếng, chân nguyên chuyển dời đến trên người tên còn lại.

Không có vài giây, bàn tay của Kế Thuận lại rơi vào trên người người thứ ba.

Không đến một phút đồng hồ thời gian, sáu gã đệ tử tiên phủ hôn mê toàn bộ bị Kế Thuận dò xét hoàn tất, mà sắc mặt của hắn cũng càng ngày càng quái dị.

- Chuyện gì xảy ra?

Giải Tường nhíu mày, trầm giọng quát.

Kế Thuận đứng dậy hạ giọng, vẻ mặt hồ nghi nói:

- Sư huynh, Tâm Cung bọn người Hướng Hưng hoàn hảo không tổn hao gì, chỉ là tạng phủ có một chút tổn hại. Đối với tu sĩ tu vi đạt tới Dương Hồ cảnh đỉnh phong mà nói, tạng phủ triệt để nát bấy cũng không phải cái đại sự gì, chỉ là tạng phủ có một chút tổn hại, nào được cho là trọng thương?

- Tuyệt đối không có thể!

Kế Thuận vừa mới dứt lời, ba gã nam nữ trẻ tuổi khác vô ý thức kinh gọi, lúc bọn hắn đến Ngân Bình Sơn, sáu người Hướng Hưng gọi đến thê thảm như vậy, hôm nay càng là hôn mê bất tỉnh, Kế Thuận lại còn nói bọn hắn chỉ là tạng phủ có chút tổn hại, lời này nói ra, quỷ cũng không tin.

Ba người nhìn nhau, đúng là không hẹn mà cùng vươn tay, ở trên thân bọn người Hướng Hưng lục lọi .

Nhưng không bao lâu, bọn hắn lộ ra thần sắc cùng Kế Thuận đồng dạng.

Thanh âm cùng cử động của bọn hắn, tự nhiên không thể gạt được bọn người Đồ Giang cùng Lam Oanh đối diện, ánh mắt khó có thể tin ở trên thân bọn người Mộ Hàn cùng Hướng Hưng đổi tới đổi lui, trong nội tâm cũng có nghi hoặc cùng bọn người Kế Thuận đồng dạng, sáu gia hỏa kia rõ ràng không bị thương, cái này cũng quá không thể tưởng tượng rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.