Vũ Vương

Chương 779: Côn Luân Tiên Hộigũ Trọng Hư Kiếp



Cừu Huyền Sách miệng giật giật, nhưng cuối cùng không có lên tiếng, trong cặp mắt trừng giống như chuông đồng kia lại tràn đầy phẫn hận.

Nhưng Yến Thu Mi cùng Đồ Giang chúng đệ tử năm đại phân tông lại tâm thần phấn chấn, trong đôi mắt toát ra thần thái kích động.

Côn Luân Tiên Phủ Phủ chủ kia rõ ràng nhượng bộ rồi, chẳng những miễn đi chức vị Chấp Pháp đường Đại trưởng lão của Cừu Huyền Sách, còn đem bọn người Kế Thuận toàn bộ xử tử... Chuyện như vậy ở trước kia hoàn toàn là không thể tưởng tượng, ngày nay, lại thật sự phát sinh ở trước mặt mọi người.

Đây hết thảy, tất cả đều nguồn gốc từ Cổ Thương Phong có tu vi cường hãn có thể cùng Phủ chủ sánh vai kia.

Nếu như không có đủ thực lực chèo chống, Côn Luân Tiên Phủ quyết không có thể nào thỏa hiệp, ngày hôm nay Chân Vũ Thánh Sơn nói không chừng sẽ đi theo gót Huyền Vũ môn năm đó.

Nhưng mà, đệ tử năm đại phân tông mỗi người xúc động, còn Côn Luân Tiên Phủ giờ phút này lại một mảnh xôn xao.

- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, lại để cho Phủ chủ cách chức Chấp Pháp đường Đại trưởng lão?

- Ngân Bình Sơn? Chỗ đó không phải chỗ ở của đệ tử năm đại phân tông sao?

- Khi dễ đồng môn? Chẳng lẽ là khi dễ đệ tử phân tông? Phân tông đệ tử tính toán cái đồng môn gì, Phủ chủ lại xử tử mấy người Hướng Hưng?

...

Ở trong Côn Luân Tiên Phủ, tuy có không ít người đã nhận ra động tĩnh của Ngân Bình Sơn, nhưng tuyệt đại đa số tu sĩ vẫn không rõ cái gì, thanh âm kinh nghi bất định liên tiếp, sự tình náo đến tình trạng ngay cả Chấp Pháp đường Đại trưởng lão cũng bị mất chức, đây chính là trước đó chưa từng có!

- Thương Phong lão đệ, ta lần này xử trí, ngươi có thể thoả mãn?

Phó Tiên Minh mở miệng nói.

...

Có thể làm cho Côn Luân Tiên Phủ nhượng bộ như thế, cũng không sai biệt lắm có thể bàn giao được đi qua, nhưng mà, đáp lại Phó Tiên Minh , Cổ Thương Phong lại trầm mặc.

- Chân Vũ Thánh Sơn bốn vị đệ tử bản thân bị trọng thương, khó tránh khỏi ảnh hưởng Côn Luân Tiên Thử vài ngày sau, ta có bốn khỏa Động Tê Tiên Đan, có thể làm cho bọn hắn lập tức khỏi hẳn.

Phó Tiên Minh mở miệng lần nữa.

- ...

Cổ Thương Phong trầm mặc như trước.

- Cổ huynh, nên có chừng có mực!

Mạc Thanh Trần nhịn không được thấp giọng khuyên nhủ.

Hắn nhìn ra được, Cổ Thương Phong đối với Phủ chủ xử trí cũng không hài lòng, mà biết được tin tức Cừu Huyền Sách bị mất chức cùng bọn người Hướng Hưng, Kế Thuận bị xử tử, tất nhiên đã khiến cho rất nhiều tu sĩ Côn Luân Tiên Phủ bất mãn, nếu Cổ Thương Phong đưa ra yêu cầu càng quá phận, phần đông tu sĩ của Côn Luân Tiên Phủ há sẽ nhẫn?

- Có chừng có mực?

Cổ Thương Phong liếc xéo Mạc Thanh Trần, đột nhiên cười nhẹ một tiếng, trong thanh âm lộ ra lãnh ý.

- Mạc lão đệ, ngươi đảm nhiệm khảo thi trưởng lão nhiều năm như vậy, nghĩ đến rất rõ ràng Côn Luân Tiên Phủ là đối đãi Chân Vũ Thánh Sơn, Huyền Vũ môn, Hoàng Tuyền đạo, Thanh Minh kiếm phái cùng Huyễn Thần Tâm Tông năm đại phân tông chúng ta như thế nào, trong thời gian dài dòng buồn chán như thế, chư vị đồng môn Côn Luân Tiên Phủ vì sao cho tới bây giờ cũng không biết bốn chữ ‘có chừng có mực’ này?

Mạc Thanh Trần chán nản, trên mặt nổi lên một vẻ xấu hổ.

- Thương Phong lão đệ, ngươi còn có yêu cầu gì... Không ngại nói ra.

Im miệng không nói một lát, thanh âm trầm thấp từ hư ảnh đầu lâu kia chấn động mà ra.

- Phó huynh, yêu cầu của ta rất đơn giản.

Cổ Thương Phong lạnh nhạt cười nói.

- Ta hi vọng từ hôm nay bắt đầu, Côn Luân Tiên Phủ đối với đệ tử xuất thân từ năm đại phân tông có thể bình đẳng...

- Cái này đương nhiên.

Phó Tiên Minh gật đầu nói.

- Ta nói là chính thức đối xử như nhau!

Nhưng Phó Tiên Minh vừa dứt lời, Cổ Thương Phong liền sau đó tăng thêm ngữ khí cường điệu một câu, hai mắt nhìn chằm chằm không trung.

Chính thức đối xử như nhau?

Nghe được Cổ Thương Phong nói mấy chữ này, trong Ngân Bình Sơn còn sót lại Mạc Thanh Trần, Cừu Huyền Sách cùng Ân Lãng mấy vị tu sĩ Côn Luân Tiên Phủ này đều là sắc mặt khẽ biến, nếu Phủ chủ thực đáp ứng yêu cầu này của Cổ Thương Phong, đối với Côn Luân Tiên Phủ mà nói, cũng không phải là chuyện tốt gì.

Trong lúc nhất thời, lúc bọn hắn nhìn về phía đầu lâu hư ảnh của Phó Tiên Minh, trong đôi mắt không nhịn được toát ra một tia khẩn trương.

Yến Thu Mi cùng Đồ Giang năm đại phân tông đệ tử, cũng là khẩn trương đồng dạng, nhưng Mạc Thanh Trần là vì lo lắng, mà bọn hắn khẩn trương là vì kích động chỗ tạo thành.

Hiện tại Côn Luân Tiên Phủ đối với đệ tử đến từ năm đại phân tông, có không ít hữu hình hoặc vô áp chế. Nếu thật có thể đối xử như nhau, những bất công kia liền hoàn toàn biến mất. Cái này đối với những đệ tử đến từ năm đại phân tông kia mà nói, sẽ có chỗ tốt rất lớn.

Khỏa đầu lâu trên không trung kia không trả lời ngay, tựa hồ Phó Tiên Minh đang cân nhắc lợi và hại trong đó.

Mà Cổ Thương Phong nói ra yêu cầu này cũng hoàn toàn chính xác rất khó trả lời, đáp ứng, sẽ tổn hại lợi ích của Côn Luân Tiên Phủ chủ tông, cũng sẽ khiến đệ tử tiên phủ cực kỳ bất mãn. Nhưng không đáp ứng, Cổ Thương Phong rất có thể đập nồi dìm thuyền, dẫn đầu năm đại phân tông triệt để thoát ly Côn Luân Tiên Phủ, lại quy mô tiến vào Bảo Tiên Thiên Vực một lần nữa khai tông lập phái, nếu như vậy, đối với Côn Luân Tiên Phủ tạo thành tổn thất sẽ càng thêm khó có thể đánh giá.

Mọi người tâm niệm thay đổi thật nhanh, trong Ngân Bình Sơn đúng là lặng ngắt như tờ.

Giờ khắc này, chẳng những Ngân Bình Sơn yên tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, toàn bộ Côn Luân Tiên Phủ đều sa vào một loại yên lặng cổ quái, phần đông tu sĩ tiên phủ đều chờ đợi Phó Tiên Minh trả lời.

- Thương Phong lão đệ, theo ngươi nói là được!

Sau nửa ngày qua đi, Phó Tiên Minh rốt cục mở miệng.

Hai chữ cuối cùng kia vừa mới vang lên, trong Ngân Bình Sơn liền bộc phát ra một hồi vui mừng kinh hỉ, nhưng nhiều địa phương khác trong Côn Luân Tiên Phủ lại một mảnh tiếng động lớn xôn xao, thanh âm nghi vấn, tiếng chửi rủa, âm thanh cảm thán liên tiếp vang lên, trong chốc lát liền hội tụ thành tiếng gầm cực lớn ở trên không tiên phủ quanh quẩn.

- Mục đích của Cổ Thương Phong cuối cùng vẫn là đã đạt thành.

Mặt mũi Cừu Huyền Sách tràn đầy oán giận, mà Mạc Thanh Trần thì thở dài trong lòng, trên mặt toát ra vẻ bất đắc dĩ.

Trong lòng của hắn kỳ thật đã đoán được sẽ là kết quả như vậy, đối với Côn Luân Tiên Phủ mà nói, tác dụng của năm đại phân tông phi thường lớn. Nếu thật sự náo đến tình trạng năm đại phân tông thoát ly đi ra ngoài, như vậy Phó Tiên Minh cái Phủ chủ này chỉ sợ sẽ trở thành tội nhân lớn nhất từ trước tới nay của Côn Luân Tiên Phủ.

- Mục đích của Sơn chủ sợ là không có đơn giản như vậy a?

Mộ Hàn lặng lẽ liếc qua Cổ Thương Phong, trong lòng có chút hồ nghi, trực giác nói cho hắn biết, sơn chủ cái lão hồ ly kia tính toán chỉ sợ không chỉ như thế.

- Yên lặng!

Phó Tiên Minh đột nhiên quát khẽ, thanh âm như Lôi Đình ở trên không Côn Luân Tiên Phủ nổ vang, trong khoảnh khắc đã truyền khắp phương viên mấy ngàn dặm, trực tiếp ở sâu trong tâm linh của tu sĩ tiên phủ vang vòng.

- Từ hôm nay bắt đầu, Côn Luân Tiên Phủ không được kỳ thị, thậm chí là khi nhục đệ tử xuất thân năm đại phân tong, tất cả đệ tử tiên phủ đối xử như nhau... Đây là mệnh lệnh của bổn tọa, nếu có cải lời, nghiêm trị không tha!

- Tốt, đa tạ Phó huynh!

Cổ Thương Phong cười ha ha, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ vui mừng.

- Phó huynh, đã đối xử như nhau, như vậy từ nay về sau, Dương Hồ cảnh đệ tử xuất thân năm đại phân tông, sẽ trực tiếp trở thành đệ tử Côn Luân Tiên Phủ, hoàn toàn không cần lại đi tham gia Côn Luân Tiên Thử, hơn nữa, bọn họ cùng tất cả đệ tử tiên phủ đồng dạng, có thể sử dụng các loại tài nguyên tu luyện của Côn Luân Tiên Phủ, bất luận kẻ nào cũng không được thiết trí chướng ngại khác.

Nói đến đây, Cổ Thương Phong có chút dừng lại, trong con ngươi nhiều ra một tia vui vẻ giảo hoạt.

- Thậm chí, chỉ cần điều kiện đạt tới, coi như là Côn Luân tiên hội cũng có thể vì đệ tử xuất thân năm đại phân tông mà tổ chức!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.