*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Cậu bị Vu Nhiên cưỡng hôn hả?"
Cuối tuần, trong lúc ôn tập, Sở Miên đã bị bạn học nhắn QQ hỏi vấn đề này lần thứ tư.
Hắn tay trái giơ di động trả lời có lệ, tay phải ghi tên cái kẻ hóng hớt này vào sổ.
"May là thường ngày Vương Tổng giảng bài đều đi khắp nơi, tôi tranh thủ cổ đến bên cạnh, lặng lẽ đứng lên rút máy bay giấy!" Thôi Hà miêu tả cẩn thận quá trình "nhổ răng cọp" của mình trong nhóm trò chuyện năm người một lần, đều được đám Vu Nhiên sôi nổi trầm trồ khen ngợi.
【Ném anh Nhất Châm Linh】: Tớ cảm thấy lúc ấy Vương Tổng hẳn là đã phát hiện, nhưng cổ vội giảng bài, mặc kệ các cậu.
【 Khúc hát của cá voi.】: Không liên quan đến tôi! Là Vu Nhiên ném. Dù sao cậu ta cũng đã ra ngoài phạt đứng, cô có mắng cũng vô dụng.
【 Ném anh Nhất Châm Linh 】: Nó ở bên ngoài cũng không thành thật, không phải còn cưỡng hôn Sở Miên sao.
【 Misaki 】: Hả hả hả hả?
Sở Miên bất đắc dĩ nhìn lịch sử trò chuyện, gửi một dấu ba chấm qua. Hắn chờ Vu Nhiên chủ động giải thích một chút, kết quả đối phương giống như biến mất, sau một lúc lâu vẫn không tham gia trò chuyện lại.
Sở Miên đành phải ấn trò chuyện riêng với cậu, sau vài phút, Vu Nhiên nhắn lại: "Tớ đang viết dàn ý."
"Loại phong cách viết văn của cậu hẳn không cần viết dàn ý trước đi."
Vu Nhiên rất khiêm tốn: "Ai nha, làm người không thể dựa vào bản thân có tài mà không nỗ lực!"
Sở Miên không còn lời nào để nói, có đôi khi hắn rất bội phục loại tự tin mạnh mẽ sấm đánh không đổ của Vu Nhiên, người khác khi thi là vắt hết óc để viết ra đáp án chính xác, mà Vu Nhiên khi thi là suy nghĩ kì lạ, khiến cho ý nghĩ của bản thân bao trùm trên hẳn phạm vi đáp án.
Đặc biệt là ngữ văn, mấy ngày trước Sở Miên bớt thời gian giảng địa lý cho cậu ta, khi bọn họ kỹ càng chải chuốt xong ba trang vở ghi... Một hành tinh mới tinh liền chậm rãi ra đời trong đầu Vu Nhiên.
Kỳ thi giữa kỳ ba ngày liên tục kết thúc, trung học Thành Tuấn nghênh đón hội diễn văn nghệ mỗi năm một lần.
Vu Nhiên biết Phương Chiêu muốn lên sân khấu ca hát, là anh em tốt đương nhiên phải giữ thể diện cho đối phương. Cậu tới cửa hàng đồng giá mười tệ mua một đống dụng cụ vỗ tay phát cho các bạn trong lớp, lại tới cửa hàng đồ chơi mua mấy cái súng bắn ra bong bóng, đến cả còi cũng mang đi, chờ Phương Chiêu lên sân khấu liền khuấy động không khí hội trường.
Hai ba học sinh trước đó đã lên sân khấu, Vu Nhiên bỗng nhiên phát hiện bản thân quên mất một đạo cụ cổ vũ quan trọng: "Hỏng rồi, Sở Miên, cậu xem, bọn họ ca hát được một nửa đều có người lên sân khấu tặng hoa, giống như biểu diễn của minh tinh vậy."
Buổi chiều Sở Miên mơ màng buồn ngủ, lười biếng phụ họa; "Cậu không phải có thể thổi bong bóng sao."
"Này làm sao so được với tặng hoa, hát được một nửa có fan lên sân khấu mới có vẻ nhân khí cao." Sắc mặt Vu Nhiên nghiêm trọng, suy nghĩ cặn kẽ, quyết định bản thân cũng phải tặng hoa cho Phương Chiêu, "Không được, hiện tại tớ phải ra ngoài kiếm đồ cho nó."
Sở Miên đã nhắm mắt ngủ rồi, đối với hành động trốn ra ngoài của Vu Nhiên hoàn toàn không biết. Một lát sau, hắn trực tiếp bị tiếng kêu của Vu Nhiên bên tai làm bừng tỉnh: "Oa, vị thí sinh này cũng đẹp trai quá đi, còn chưa bắt đầu hát mà tôi đã cảm giác được thiên lại chi âm(*) của cậu ấy!"
(*) Thiên lại chi âm: âm thanh của tự nhiên, dùng để hình dung thanh âm vô cùng êm tai, dễ nghe.Sở Miên xoa mắt ngồi thẳng người, phát hiện Phương Chiêu vừa mới lên sân khấu, vì thế hắn cầm một súng bắn bong bóng, cùng Vu Nhiên bắn lên sân khấu.
Vì làm không khí khi Phương Chiêu biểu diễn đạt tới đỉnh cao sôi động, tay Vu Nhiên múa may dụng cụ vỗ tay cũng không lưu lực, đến mức rớt hai bộ phận xuống cũng hồn nhiên không biết. Nhạc dạo còn chưa vang lên, cậu đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh trước một bước, rất nhiều người nhận ra Vu Nhiên là bạn học lần trước tập thể dục giữa giờ trên sân khấu, liền lại bị cậu chọc cười.
Phương Chiêu biểu diễn là ca khúc《 Quay lại 》của Thái Y Lâm, bình thường khi nói chuyện thanh tuyến rất trong trẻo sạch sẽ, hiện tại dồn lực ca hát lại càng trung khí mười phần, cất tiếng vài giây liền trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Kết thúc điệp khúc, tới nhạc đệm, Vu Nhiên rời khỏi ghế, chuẩn bị lên sân khấu tặng hoa.
Sở Miên không biết vừa rồi cậu tìm được cơ hội mua hoa như thế nào, tò mò quay đầu nhìn lại, không ngờ phát hiện Vu Nhiên nhấc một chậu điếu lan từ trên mặt đất, đi lên sân khấu.
Phương Chiêu đối với việc cậu chạy thẳng từ hội trường lên cũng bị bất ngờ. Vu Nhiên lên sân khấu, nhét chậu cây mượn từ phòng bảo vệ vào lồng ngực Phương Chiêu, sau đó hóa thân thành một fan vì nhìn thấy thần tượng mà kích động, che ngực lớn tiếng cảm thán: "A! Anh hát thật hay quá! Em từ nhỏ đã nghe tiếng ca của anh mà lớn lên, cả nhà đều vô cùng thích anh!"
Nói xong, cậu còn không quên che mặt giả khóc.
Dưới sân khấu cười vang, Phương Chiêu ôm một chậu điếu lan, hát đến đoạn sau thiếu chút nữa quên từ.
Cậu ta hát xong một bài, Vu Nhiên ngược lại lại mệt đến không chịu nổi, thở hồng hộc dựa vào người Sở Miên, hai tay vô lực rũ xuống.
Nhưng vừa rồi cậu cũng đã khuấy động không khí thành công, kết thúc nhạc đệm, toàn bộ giáo viên học sinh trong hội trường đều rất phối hợp mà nhiệt liệt vỗ tay, không chỉ vì Phương Chiêu thực lực xuất chúng mà còn vì vị "fan" Vu Nhiên cổ động.
Sau khi kết thúc hội diễn văn nghệ, các thí sinh trở về lớp, dọc đường đi Phương Chiêu nhận được không ít lời khen, đến cả giáo viên âm nhạc cũng nói cậu rất hợp với ca hát.
Vu Nhiên kề vai cậu ta, khuyên nhủ: "Mày dứt khoát đi thi Học viên Âm nhạc Trung ương đi, đến lúc chúng ta tốt nghiệp đều đến Bắc Kinh, thật tốt."
"Mày cho rằng trường tốt như vậy dễ thi sao? Người ta đều là luyện từ nhỏ, tao chỉ là yêu thích đơn thuần." Phương Chiêu cười cười, "Hơn nữa, dù tao có muốn thì cha mẹ khẳng định cũng không đồng ý, vẫn là thi đại học đứng đắn."
Vu Nhiên không hiểu biết về phương diện âm nhạc, nhưng cậu vẫn tin tưởng Phương Chiêu trăm phần trăm: "Không có việc gì, cùng lắm thì về sau mày tham gia《 The Voice Trung Quốc》đi, sau đó giống Dương Khôn, mỗi năm mở ba mươi hai buổi biểu diễn, buổi nào tao cũng đi."
Cho dù là đùa giỡn ảo tưởng tương lai như vậy, tâm trạng Phương Chiêu cũng thoải mái hơn, cười nói: "Vậy đến lúc đó mày cũng có thể dẫn vợ con tới."
Sở Miên ở bên cạnh, vốn dĩ không lắng nghe bọn họ nói chuyện, nhưng khi Phương Chiêu nhắc tới hai từ "vợ con", hắn lại không tự chủ mà lấy lại tinh thần, bắt đầu chú ý tới nội dung chuyện phiếm của họ.
Nhưng đề tài kế tiếp của hai người cũng không xoay quanh "vợ con", vừa rồi tựa như chỉ là thuận miệng nói.
Sở Miên nhìn sườn mặt Vu Nhiên, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác không khỏe mãnh liệt.
Giống như trong lúc học quân sự, hắn thật sự không thể treo nổi từ "yêu đương" lên người Vu Nhiên, hiện tại cũng không thể tưởng tượng được những nhân sinh đại sự linh tinh như "kết hôn sinh con" liên hệ với Vu Nhiên, này hoàn toàn không phù hợp với tính cách cậu ta.
Trong mắt Sở Miên, Vu Nhiên dù có trưởng thành cũng là một người lớn ngốc nghếch, là loại trước hai mươi lăm tuổi không hiểu được niềm vui của nữ sinh, sau hai mươi lăm tuổi mỗi ngày đều ngu xuẩn dọa người yêu chạy.
Sao có thể thuận lợi kết hôn sinh con chứ.
Sở Miên thậm chí còn có loại ảo giác – Vu Nhiên cả đời này đều không lớn.
Không phải tâm trí dừng trưởng thành, mà giống như cả bề ngoài cũng sẽ mười lăm tuổi cả đời... Đây mới là Vu Nhiên "bình thường" trong ấn tượng của hắn.
Lại một tuần học vất vả trôi qua, ngày công bố thành tích thi giữa kỳ đã tới.
Bởi vì lần kiểm tra này phải xếp hạng toàn quận, thành tích phát chậm một ngày, ngày mọi người biết điểm cũng là ngày họp phụ huynh.
Trong giờ giải lao, cô Vương đi qua lớp 10A1, tiện tay trả bài thi. Cô đứng ở cửa, thấy Vu Nhiên bèn lớn tiếng hỏi: "Vu Nhiên, trước khi thi không phải tôi đã cho em mấy bài văn mẫu sao? Em không để tâm à?"
Vu Nhiên khiếp hãi trả lời: "Em có xem mà, nhưng không phải cô nói để em tự mình chỉnh sửa, tân trang lại một chút sao..."
"Em gọi đó là "tân trang" à? Em là trực tiếp phẫu thuật thẩm mỹ cho nó!" Cô Vương đỡ đỡ mắt kính, "Còn nữa, em trả lời câu hỏi có đọc đề không? Được rồi, hôm nay tôi không nói em nữa, buổi tối tôi trực tiếp nói với phụ huynh của em."
Cô nhấn mạnh, vội vàng rời đi.
Sau khi bài thi ngữ văn được phát, Sở Miên phát hiện trong lớp có mấy người không hẹn mà cùng hướng tới bên Vu Nhiên, dường như lại muốn chê cười văn của cậu. Sở Miên đành phải đứng dậy, lấy bài thi tới tay đầu tiên.
Lần này đề văn trừ thơ ca thì là viết văn tự do, đề bài gồm nửa vế: Một lần đó, tôi thật sự -.
Rất nhiều bạn học viết: "Một lần đó, tôi thật sự rơi lệ", "tôi thật sự hối hận", "tôi thật sự hạnh phúc", phát huy linh hoạt cảm nhận của bản thân, viết ra một câu chuyện hoặc cảm động hoặc ấm áp.
Sở Miên chuẩn bị tâm lý thật tốt, chậm rãi mở giấy viết văn của Vu Nhiên –
《Một lần đó, tôi thật sự điên rồi. 》
Sở Miên hít sâu, lại chậm rãi khép bài văn của Vu Nhiên lại.
"Có thứ tốt sao lại không cùng nhau xem?" Thôi Hà đi tới ấn cánh tay Sở Miên xuống, giật lấy tờ giấy thi kia, "Tới, để tôi đọc đại tác phẩm mới nhất của Vu Nhiên một chút. Ha, 26 điểm, này bốn bỏ năm còn không phải là tối đa sao? Lợi hại nha Vu Nhiên."
Cô lập tức giơ ngón tay cái lên, sau đó đọc nội dung đầy diễn cảm: "Nhà khoa học nổi tiếng nước Anh Gordon Roger từng nói qua, tình cảm là con dao hai lưỡi, sẽ cho bạn ấm áp lúc lơ đãng, cũng có thể nhân lúc bạn không phát hiện mà đẩy bạn tới vực sâu..."
Vừa dứt lời, Vu Nhiên liền cầm lòng không đậu mà vỗ tay vì bản thân: "Viết thật hay, rất vần."
Thôi Hà lặng lẽ trợn trắng mắt, tiếp tục dùng giọng nói tình cảm phong phú đọc diễn cảm: "Khi tôi còn nhỏ, từng gặp một việc lạ, đến nay nghĩ trăm lần cũng không ra. Ngày đó tan học, tôi quấn lấy mẹ tới chợ bán thức ăn mua ba con gà con, chúng nó cũng vàng óng như vịt, vừa bướng bỉnh vừa đáng yêu, khiến trái tim tôi đập thình thịch. Sau khi về nhà, tôi cùng em trai lấy bìa các-tông làm thành một cái ổ nhỏ cho lũ gà, để chúng ở trong vừa hát vừa nhảy."
"Nhưng mà rất nhanh, mẹ sinh ra bất mãn với lũ gà, bởi vì chúng nó nửa đêm cũng ríu rít nói chuyện, còn ầm ĩ hơn mấy bác gái có chồng mê đánh bài dưới lầu. Mỗi ngày mẹ đều phải đến nhà vệ sinh mắng lũ gà một chút, uy hiếp chúng nếu còn nói nữa thì sẽ làm thịt hầm canh uống! Lũ gà sợ tới mức không dám nói chuyện phiếm buổi tối nữa."
"Khi đó, nhà tôi thật sự rất túng quẫn, thường xuyên ăn một bữa bỏ một bữa, một tuần chỉ có thể ăn thịt một lần. Cho nên khi nghe mẹ uy hiếp đám gà con như vậy, tôi nghi ngờ mẹ sẽ thật sự giết chúng nó, bởi vì bình thường mẹ chính là một phụ nữ tàn nhẫn độc ác."
Thôi Hà dừng một chút, thông cảm mà nhìn thoáng qua Vu Nhiên, quan tâm hỏi: "Nhà cậu khi đó thật sự khó khăn đến vậy sao?"
Vu Nhiên lắc đầu, hỏi lại: "Bài văn này chỉ có một câu là thật, các cậu đoán xem là câu nào?"
Sở Miên suy tư: "Gà giống vịt, đều vàng óng như nhau."
"Sai!" Vu Nhiên phủ định, "Là "mẹ tôi là một phụ nữ tàn nhẫn độc ác"!"
"..." Thôi Hà tiếp tục đọc, "Quả nhiên, một ngày nọ, sáng sớm tỉnh lại, ba con gà con bất ngờ tử vong! Tôi ngồi xổm bên thi thể chúng gào khóc, nhưng mẹ lại thờ ơ, đem chúng nó trực tiếp tới phòng bếp hầm canh."
""Con không uống!" Tôi phẫn nộ hô to. Trong phòng bốn phía mùi thịt, bụng tôi cũng rất đói, nhưng nghĩ tới gà con bị mẹ tàn nhẫn giết hại như vậy, tôi căn bản không thể ăn uống, tông cửa xông ra, khóc lóc chạy nhanh trên phố. Đột nhiên mưa to như trút nước, phảng phất như ông trời rơi lệ vì gà con, tôi gào thét lớn, quỳ trên mặt đất, dần dần mất đi ý thức..."
"Khi tôi tỉnh lại thì thần trí không rõ ràng. Tôi quên hết ký ức ngay sau đó, sau đó nghe mẹ kể lại, khi đó tôi chỉ biết học gà gáy, còn không ngừng dùng miệng mổ người, thật sự đáng sợ! Giống như kẻ điên vậy."
"Nhưng có một việc tôi nhớ rất rõ ràng, đó chính là đêm đó tôi mơ một giấc mơ, là nhóm gà con gửi tới tôi. Kỳ quái chính là, chúng nó rõ ràng đang ríu rít, ấy vậy mà tôi lại có thể nghe hiểu chúng nó đang nói gì. Sau khi tỉnh mộng, tôi dựa theo hướng dẫn của chúng nó, xốc gối đầu của em trai lên, quả nhiên – phía dưới tất cả đều là lông gà vàng nhạt!"
""Sao lại thế này? Vì sao ở chỗ em lại có lông gà con?" Tôi chất vấn em trai, nó lại ấp úng không dám đáp. Lúc này tôi phát hiện khóe miệng nó vàng vàng, vì thế dùng sức mở to miệng nó, kinh ngạc phát hiện bên trong toàn là máu!"
"Tôi ngửi ngửi, phát hiện không ngờ là mùi máu gà! "Em... Không ngờ lại là em!" Tôi khiếp sợ mà nhìn em trai, không thể tin được thì ra gà là đang sống sờ sờ bị nó cắn chết. Bởi vì nó không ăn thịt đã lâu, ngày đó nghe mẹ uy hiếp đám gà con nếu không nghe lời thì đem hầm canh uống, có lẽ kích phát ý niệm giết gà. Tôi vô cùng thất vọng với em trai, trực tiếp tức giận đến mức té xỉu."
"Lại tỉnh lại thì đã là ba ngày sau. Nghe mẹ nói, ba ngày này tôi không hề nói tiếng người, phảng phất là một con gà, không ngừng mổ em trai, còn kéo tóc nó. Thẳng đến khi nó quỳ xuống giải thích, tôi mới buông tha nó. Tôi nghe xong mẹ nói, trong lòng thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại, nhớ lại việc lũ gà báo mộng cho tôi trước đó, xem ra chúng nó lần này bám vào người tôi báo thù!"
Thôi Hà đọc tới đây, bỗng nhiên mệt mỏi thở dài: "Đệch, làm em trai cậu cũng quá thảm, mới mấy tháng ngắn ngủi mà đã bị cậu nắm tóc hai lần."
Kết bài, Vu Nhiên còn không quên tổng kết hoa mỹ một chút: "Rất nhiều người nói động vật đều có tính thông linh, tôi bừng tỉnh, trách không được bộ phận quan trọng trên người chúng ta sẽ dùng tên gà, xem ra tổ tiên chúng ta cũng từng giống tôi, cộng minh với chúng!"
Sở Miên nghe xong đầy đủ, chân thành hỏi một câu: "Vu Nhiên, thành tích khoa học tự nhiên thi trung khảo của cậu hẳn là rất cao đúng không?"
"Cái đệt, làm sao cậu biết? Toán học tớ còn tối đa kia!"
Khóe miệng Sở Miên nở nụ cười có lệ: "Ừm, trong dự kiến."
"Ai, nhanh như vậy đã bị cậu phát hiện."
Vu Nhiên thẳng lưng, ý vị thâm trường nói: "Quả nhiên, muốn nhìn một người thông minh hay không tựa như nhìn xem người đó có tóc hay không, loại đồ vật lộ ra như này giấu không được..."
Tiết cuối cùng kết thúc, họp phụ huynh cũng sắp bắt đầu, xe đạp dừng bên ngoài khu dạy học càng ngày càng nhiều.
Vu Nhiên cùng Sở Miên đứng ngoài cửa đón tiếp phụ huynh từng người, Sở Hành vừa rồi ở nhà chạy deadline, đến trường học chậm vài phút, cô vội vàng tìm Sở Miên hỏi vị trí họp.
Vu Nhiên đứng bên cạnh cảm thấy hẳn nên chủ động chào hỏi, có vẻ lễ phép. Nhưng cậu thấy cô Sở Miên còn rất trẻ, gọi là "cô" không hợp, đành phải gọi một tiếng "Chào đại tỷ."
Cậu do dự một chút, lại há mồm: "Gâu gâu."
Sở Miên nghe thấy cậu bỗng nhiên học chó kêu, không khỏi sửng sốt. Sau đó phản ứng lại, cô cô vừa rồi lại không cẩn thận gọi mình là "Mị Mị".
... Kết quả Vu Nhiên đem cái này thành ám hiệu câu thông sao?
Sở Hành không kịp theo chân bọn họ hàn huyên, chỉ cười cười dịu dàng với Vu Nhiên, sau đó vội vàng chạy hướng phòng học.
"Chào đại tỷ ạ!" Vu Nhiên vẫy tay tạm biệt: "Meo meo!"
Sở Miên không nhịn được mà bật cười, nhẹ nhàng đẩy đầu Vu Nhiên một chút.
Trong khoảnh khắc lòng bàn tay chạm tới sợi tóc mềm mại của thiếu niên, ảo giác trước đó không lâu vào giờ phút này dần dần rõ ràng. Sở Miên hoảng hốt, hắn phát hiện bản thân không phải nghĩ lầm Vu Nhiên "sẽ không lớn lên", mà là ẩn ẩn hy vọng cậu dứt khoát "không cần lớn lên".
Đầu óc ngốc nghếch một chút cũng không có gì ghê gớm, mặc kệ là viết văn khiến người khác không biết nên khóc hay cười, vẫn là không cần dùng phương thức theo lẽ thường mà giao lưu với người khác, ít nhất thế giới vô cùng đơn giản, ít nhất vui vẻ cũng thật đơn thuần, ít nhất...
Ít nhất có thể khiến mình đi theo cậu ta mà cười rộ lên từ nội tâm.
Sở Miên nhẹ nhàng cuộn năm ngón tay, khi hơi chút nắm chặt lại, cảm giác lòng bàn tay hơi nóng một chút.
- Vẫn là luôn là Muggle đi.
- ----------------
Quay lại:
https://youtu.be/r65IbnCwqGY
Cây điếu lan: