Bởi vì thành tích lần này của Vu Nhiên tiến bộ rõ rệt, Lý Quế Dung đi họp phụ huynh tự tin hơn rất nhiều, chạng vạng đã tới trường, đứng ở cửa sau phòng học nhìn qua cửa kính thấy con trai đi học chơi di động cũng không nhắn tin trách mắng cậu.
Vu Nhiên đang xem một bộ phim mới ra tháng này, nghe thấy tên "Attack on titan" cậu còn tưởng rằng là loại giống Ultraman, kết quả nhìn thấy máu me ghê tởm cuối tập một khiến sinh lý cậu thấy không khỏe, cậu vỗ nhẹ ngực quay đầu cảm thán với Sở Miên: "Đm, cậu có biết mẹ của nam chính trong này chết như thế nào không? Mẹ nó bị... bị..."
Bởi vì hình ảnh có lực công kích quá mạnh, Vu Nhiên ấp úng nửa ngày cũng không đành lòng nói ra nửa câu sau, chỉ nói "Hôm nay tớ ăn chay". Vừa xoay mặt, cậu ngạc nhiên phát hiện mẹ đang đứng ngoài hàng hiên, nhìn cậu chằm chằm qua cửa kính thủy tinh.
Nước mắt Vu Nhiên liền chảy ra, chuông tan học vừa vang thì cậu dẫn đầu lao ra ôm Lý Quế Dung: "Mẹ, con rất nhớ mẹ!"
"Tránh ra, đừng làm bẩn quần áo mẹ." Lý Quế Dung đẩy cậu ra, lấy một hộp sữa bò Vượng Tử từ trong túi ra.
Tới thời gian tan học, các phụ huynh lục tục vào phòng học. Lý Quế Dung ngồi ở chỗ Vu Nhiên, quay đầu thấy một cô gái trẻ tuổi, hiển nhiên không giống mẹ ai. Xuất phát từ khách khí, Lý Quế Dung chủ động chào hỏi: "Cô là tới họp cho ai vậy?"
"Chào chị." Cô gái mỉm cười lễ phép đầy tiêu chuẩn, "Tôi là trợ lý của mẹ Sở Miên."
"Ồ..." Lý Quế Dung nhanh chóng liếc mắt quét trang phục công sở màu đen trên người đối phương một lần, trong lòng lặng lẽ nói thầm vài câu, im lặng ngồi thẳng người, không phản ứng lại cô.
Sở Miên cũng không biết người tới họp phụ huynh hôm nay, thẳng đến khi đi ra cửa lớn trường học, nhìn thấy bên đường có một chiếc xe hơi đen bóng xa hoa bật đèn sáng đang đỗ, lập tức đoán được là mẹ tới.
Diệp Chi Hàm ở trong xe nhìn thấy hắn, nhanh chóng đẩy cửa xe ra, nở nụ cười rạng rỡ với bên đó.
Vu Nhiên nhét hộp Vượng Tử kia vào tay Sở Miên, chú ý tới hắn đứng bất động tại chỗ bèn hỏi: "Làm sao vậy?"
"Mẹ tôi tới."
Vu Nhiên nhìn theo ánh mắt hắn thì thấy một người phụ nữ mặt mày sắc sảo, thân thể cao gầy mảnh khảnh của cô được một chiếc áo khoác màu caramel bao bọc, đứng bên xe hơi tựa như một tờ trên tạp chí thời trang vừa xé xuống.
"Oa, mẹ cậu là người nước ngoài!" Vu Nhiên kinh ngạc mà buột miệng thốt lên.
"Mẹ tôi là con lai." Sở Miên bị cách dùng từ của cậu chọc cười, cảm xúc chống đối khi đối mặt mẹ có thể hòa hoãn hơn, "Tôi đi trước, về nhà chụp bài tập cho cậu."
"Ừ, tạm biệt."
Sở Miên chậm rãi thu lại khóe miệng, đi tới chỗ Diệp Chi Hàm, thuận miệng chào hỏi, giúp cô kéo cửa xe.
Diệp Chi Hàm cười bình thản ngồi vào, nhìn hộp sữa bò trên tay Sở Miên: "Loại đồ uống nhiều đường hóa học như này tốt nhất vẫn là nên uống ít, cô cô hẳn là mua sữa bột cho con chứ?"
Sở Miên nắm chặt hộp Vượng Tử kia, nói sang chuyện khác: "Mẹ tới Dung Cảng khi nào?"
"Vừa đến giữa trưa, không phải hôm nay con có họp phụ huynh sao, mẹ để trợ lý đi." Diệp Chi Hàm nói tên nhà hàng với tài xế, xe hơi chậm rãi chạy về phía trước, "Ngày mai mẹ lại về Thượng Hải, tối nay chỉ muốn ăn một bữa cơm, nói chuyện với con, chúng ta đã hai tháng không gặp rồi."
"Nói chuyện gì?" Sở Miên hỏi. Hắn biết rõ mẹ sẽ không vô duyên vô cớ bay qua thăm mình, giữa hai người không thân mật như vậy, trước kia có chuyện thì nửa năm không thấy mặt nhau đã là bình thường.
Diệp Chi Hàm không trả lời, cô hơi nhấp môi, bình thản ung dung dựa vào ghế mềm mại, hai mắt nhìn thẳng phía trước.
Sở Miên cũng không truy hỏi, quay đầu nhìn đường phố bên ngoài cửa xe, cả đường không nói gì.
Xe hơi cuối cùng ngừng trước cửa một nhà hàng Trung Quốc, phong cảnh trang nhã đẹp đẽ, đường nhỏ có hàng trúc mọc bên đan xen, phục vụ dẫn bọn họ vòng qua hành lang gấp khúc, vào phòng khách quý.
Sở Miên đã quen đợi ở trường học, dáng ngồi có chút lười biếng, tay nâng má chờ đồ ăn. Diệp Chi Hàm gọi hắn một tiếng, để hắn chú ý hình tượng.
Thiếu niên rũ mí mắt, thu cánh tay lại, ngồi thẳng lưng, hỏi cô: "Mẹ có việc thì nói nhanh đi, con còn muốn trở về làm bài tập."
Diệp Chi Hàm uống ngụm rượu khai vị, văn nhã buông ly: "Con có hòa thuận với bạn bè không? Mẹ thấy vừa rồi có thằng nhỏ đi cùng con, quan hệ hẳn không tồi."
Thức ăn được chế biến khéo léo được bê lên rất nhanh, Diệp Chi Hàm tùy ý nói chuyện phiếm với con trai: "Bạn học trong lớp đều cùng tuổi sao, bọn họ cũng là con một?"
"Vâng, có người phải có người không."
Diệp Chi Hàm ung dung thong thả gắp đồ ăn, lại ưu nhã đưa vào miệng, nuốt xuống hoàn toàn mới nói tiếp. Đề tài cơ bản triển khai xung quanh Sở Miên, từ sinh hoạt ở trường đến tình trạng thân thể, Diệp Chi Hàm đều biết hết.
Sở Miên còn chưa ăn no cơm đã mất kiên nhẫn: "Mẹ đừng quanh co lòng vòng, có việc thì cứ nói thẳng đi."
Diệp Chi Hàm nhìn hắn, buông đũa.
"Con đã lâu không ở bên người cha mẹ, khiến mẹ rất nhớ mong, cũng may hiện tại con đã sắp trưởng thành, có một số việc có thể tự mình nhận xét." Diệp Chi Hàm vui mừng cười rộ lên, "Con là phần tử quan trọng nhất của gia đình, mẹ cảm thấy chuyện này nên tham khảo ý kiến con trước thì tương đối thích hợp."
Sở Miên chép chép miệng, cuối cùng cũng nhìn thẳng hai mắt cô.
Bốn mắt giao tiếp một lát, thiếu niên tựa như bắt được ám chỉ trong mắt người phụ nữ, lại kết hợp với đề tài nói chuyện phiếm vừa rồi, hắn ít nhiều cũng có suy đoán hợp lý.
Vì thế, hắn mặt vô cảm mở miệng hỏi: "Hai người muốn sinh một đứa nữa?"
Diệp Chi Hàm vẫn duy trì nụ cười mỉm ấm áp, không nhìn sắc mặt Sở Miên, bưng chén rượu lên nhấp hai ngụm.
Sở Miên nhăn mày, nói: "Mẹ đã ba mươi lăm tuổi rồi, việc này rất nguy hiểm."
"Con chỉ cần nói suy nghĩ của con thôi, không cần thay mẹ lo lắng." Diệp Chi Hàm nhẹ nhàng bâng quơ, lại dùng đôi mắt xanh thẳm kia nhìn Sở Miên.
"Con không hiểu mẹ vì sao muốn hỏi con."
"Bởi vì tư tưởng con đã độc lập – "
"Không." Sở Miên ngắt lời cô, "Ý của con là, con không hiểu mẹ vì sao lại không biết thẹn mà hỏi con."
Nói xong, hắn cười một tiếng lạnh nhạt.
"Mẹ chỉ muốn ưu tiên suy xét ý kiến của con." Ý cười của Diệp Chi Hàm không giảm, chỉ là tăng ngữ khí của mình.
"Vậy sao?" Sở Miên buông đũa, nhìn cô chằm chằm, "Nếu con nói con không đồng ý, hai người sẽ từ bỏ ý định này sao?"
Ánh mắt Diệp Chi Hàm trầm xuống, muốn nói lại thôi, không khí giữa hai mẹ con căng thẳng. Yết hầu Sở Miên lên xuống, một tiếng thở dài ngắn ngủi, hắn không hề nhìn mẹ mình, gục đầu nói: "Mẹ biết con chắc chắn sẽ không phản đối nên mới tự mình tới hỏi một tiếng phải không? Nói hoa mỹ là ưu tiên suy xét con, để giảm bớt cảm giác áy náy trong lòng mẹ."
Giọng hắn bình tĩnh, dường như không nghe ra bất kỳ cảm xúc dao động gì. Diệp Chi Hàm cũng không có cách xác định được con trai đang mất mát hay đang nhẫn nại, đành phải im lặng quan sát.
Phòng yên tĩnh trong chốc lát, Sở Miên ngẩng đầu hỏi: "Vì sao mỗi lần mẹ gọi điện thoại cho con đều là tầm bốn giờ chiều chủ nhật?"
Diệp Chi Hàm trì độn hai giây, Sở Miên trực tiếp lấy di động ra, mở nhật ký cuộc gọi của bọn họ.
"Từ khi con nhập học cao trung, mỗi lần mẹ gọi điện thoại cho con đều là vào khoảng thời gian này, con đã thành thói quen." Hắn nhanh chóng vuốt màn hình, "Ban đầu con cho rằng ngày thường mẹ rất bận, chỉ có buổi chiều cuối tuần mới có thời gian. Nhưng mấy ngày ăn Tết, con phát hiện dường như mẹ nhàn hạ hơn trong tưởng tượng của con..."
Ngón cái hắn mệt mỏi bèn cất di động đi, nói: "Mỗi tuần đều gọi điện thoại cho con vào thời gian cố định là bởi vì trợ lý dựa theo thời gian biểu nhắc nhở mẹ, đúng không?"
Gương mặt trước nay gặp sóng không sợ của Diệp Chi Hàm rốt cuộc nổi sóng, cô lập tức lên tiếng: "Thời gian học tập của con vốn dĩ rất căng thẳng, mẹ không muốn quấy rầy."
Sở Miên thiếu chút nữa đã trực tiếp phản bác cô "Một người mẹ gọi điện thoại cho con trai thì tính là quấy rầy cái gì", nhưng hắn vẫn là bình tĩnh nhịn xuống, không muốn làm không khí càng thêm xấu hổ.
Kỳ thật trong lòng rất rõ ràng, nguyên nhân mẹ lười gọi điện thoại cho hắn là không nhớ, không quan tâm như vậy mà thôi. Hắn không nên ôm một tia hy vọng mà chờ mong khi cha mẹ bận rộn sẽ nhớ thương mình một chút.
"Con nên trở về làm bài tập." Sở Miên cầm cặp sách đứng lên, không nhìn Diệp Chi Hàm, "Cảm ơn đã mời con ăn cơm, mẹ."
Hắn bước đi như nổi gió, nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, đi ra ngoài bắt xe trở về khu đô thị Hãn Ninh.
Sau khi về đến nhà, Sở Miên không nói cho Sở Hành chuyện này, bởi vì đến hắn cũng không thể tiếp thu hoàn toàn.
Từ ngày phát tác chứng ngủ rũ, thành tích của hắn thường xuyên lui bước, chương trình học năng khiếu cũng bỏ dở toàn bộ. Dựa theo kế hoạch ban đầu, hắn học xong Cảng Ngoại sẽ trực tiếp xuất ngoại tiếp thu giáo dục tinh anh nghiêm khắc, nhưng thân thể một ngày ngủ mười bảy tiếng đồng hồ không có cách nào hoàn thành mục tiêu này. Vì suy xét đến thể xác và tinh thần hắn khỏe mạnh, cha mẹ không dám yêu cầu hắn nhiều hơn, cũng đồng ý để hắn ở lại Dung Cảng.
Ngày trôi qua ngày, chờ mong của bọn họ đối với Sở Miên cũng trượt xuống từng chút từng chút, phảng phất như cất một viên ngọc có vết rạn vào trong hộp, cuối cùng lại không nhớ tu bổ.
Sở Miên nằm trên giường nghe nhạc khúc phong (*) mạnh mẽ để nâng cao tinh thần, thuận tay mở nhóm trò chuyện của lớp, xem mọi người bàn luận về họp phụ huynh tối nay.
(*) Nhạc khúc phong: là chỉ tác phẩm âm nhạc có nội dung độc đáo, tương đối thống nhất với hình thức, làm nổi bật cá tính của người sáng tác, hình thành từ đặc thù điều kiện lịch sử, xã hội khách quan.
【 Lớp trưởng - Hướng Tuyết Hoa 】: "Mọi người nhớ xem thông báo của lớp, mười một tháng sáu có hội khảo hóa học, đầu tháng tám thi phân ban."
【 Ném anh Nhất Châm Linh】: "Mẹ tớ nói phân ban chỉ tính thành tích thi tháng tám, thật hay giả vậy?"
【 Thanh đăng cổ tửu】: "Đúng vậy, cha tớ trở về cũng nói như vậy, bởi vì thi phân ban lùi lại nên trước đó còn có hơn một tháng ôn tập."
【 Sói đội lốt chó】: "A a a a thật sao!"
Sở Miên xoay người nằm hẳn hoi, kéo lên trên xem lịch sử trò chuyện. Nửa phút sau, Vu Nhiên gọi điện thoại tới, hưng phấn kêu to tên của hắn.
"Tôi thấy trong nhóm trò chuyện rồi." Sở Miên biết cậu ta muốn nói gì, "Tính cậu vận khí tốt."
"Tiếp theo tớ có phải không cần nhọc lòng thi giữa kỳ nữa không?"
"Thành tích có thể không để ý, nhưng những nội dung đó đến thi phân ban cũng sẽ thi, cậu vẫn phải học." Sở Miên nhịn không được mà nhắc nhở cậu, "Lần này thời gian ôn tập của mọi người đều giống nhau, đừng thiếu cảnh giác."
"Biết biết! Cậu cứ chờ tớ!" Vu Nhiên định liệu trước.
Sở Miên cười khẽ, tâm trạng khôi phục tốt đẹp. Tốt xấu Vu Nhiên trước đó cũng thi được trước hạng bốn mươi toàn khối, thiên phú chắc chắn không kém, để xem tiếp theo cậu ta có tiến bộ nhanh hơn những người khác hay không.
Vu Nhiên xem trang đầu Bilibili, nói cho bên kia điện thoại: "Ai, Attack on titan vừa ra tập hai, tớ ngắt máy đây."
"Buổi chiều không phải cậu nói xem tập đầu rất khó chịu sao?"
"Ầy, tớ đau cũng vui sướng."
"Tôi thấy cậu là có khuynh hướng chịu ngược."
"Cậu mẹ nó mới thích chịu ngược, đồ cuồng ngược đãi!" Vu Nhiên lớn tiếng phản bác, ngắt điện thoại.
Sở Miên nghe thấy logic câu sau, nhịn không được mà cười ra tiếng.
Hắn nhớ có một lần thấy Vu Nhiên cùng Phương Chiêu đối mắng, nội dung vô cùng ấu trĩ, cái gì mà "Bà không đau, cậu không yêu", "Lừa thấy lừa đá, heo thấy heo giẫm". Luận vào tài ăn nói, Vu Nhiên trước sau đều ở thế hạ phong, nhưng cuối cùng cậu ta tự nhận là nghĩ được câu vô cùng nhục nhã, lập tức hô hai chữ rành mạch với Phương Chiêu: "Ba ba!"
Phương Chiêu không chờ nổi mà đáp ứng, mà Vu Nhiên còn đang đắm chìm trong logic của mình, vững chắc tin tưởng mình chuyển bại thành thắng.
Tháng tư gió đã ấm hơn, trong trường rất ít người mặc áo khoác, trên sân thể dục lại bị đồng phục màu đen chiếm lĩnh.
Tập thể dục giữa giờ của học kỳ này còn bao gồm cả Thái Cực quyền, không chỉ là vì kế thừa truyền thống văn hóa Trung Hoa mà còn có thể giúp đám học sinh dưỡng tính tình, giảm bớt áp lực học tập.
Nhưng đám thanh thiếu niên luôn có những thành phần phản nghịch, 《 Vũ động thanh xuân 》nên tập luyện sôi nổi thì bọn họ lại lười nhác; Thái Cực quyền nên tu thân dưỡng tính thì bọn họ lại động như thỏ chạy.
"Quy, phái, khí, công – a a!" Vu Nhiên khép hai cổ tay lại, cách không khí mà thi triển quyển cước với Triệu Vô Lực bên cạnh.
Vài giây sau, Triệu Vô Lực ho khan che ngực, vẻ mặt khó tin: "Mày thế mà... ám toán tao!"
"Ngu ngốc!" Vu Nhiên tiến lên đá cậu ta, "Ông đây quyết đấu quang minh chính đại với mày, mày đừng bịa đặt!"
Hai người vui cười đùa giỡn, âm nhạc Thái Cực quyền thư thái đột nhiên im bặt.
Giáo viên giám sát thể dục giữa giờ đứng trên đài, nhìn về phía hai người bọn họ, cầm microphone nói: "Hai nam sinh đứng sau lớp 10A1!"
Hai người thấy tình thế không ổn, chạy nhanh về lớp đứng hẳn hoi.
Giáo viên thấy rõ mặt bọn họ: "Lại là em, Vu Nhiên! Nếu không thì em lên đài biểu diễn hành động của em vừa rồi một lần?"
Ánh mắt toàn bộ bạn học trong trường đều tập trung trên người cậu, Vu Nhiên liều mạng xua tay từ chối: "Không được không được!"
Sân thể dục ầm ĩ tiếng cười.
Vu Nhiên hiện tại ở Thành Tuấn cũng coi như có chút danh tiếng, một là bởi vì cậu tập thể dục giữa giờ không tuân thủ quy củ, thường xuyên bị điểm danh; hai là gương mặt xuất chúng, có thể khiến rất nhiều nữ sinh liên tục bàn tán. Cậu tới quầy bán quà vặt thường xuyên được người khác đến gần, có người còn lén thay cậu tính tiền, khiến cho cậu không thể hiểu được.
Hôm nay cũng như vậy, khi cậu đang chọn bánh quy, sau lưng bị người chọc hai cái.
"Ai? Là ai chọc cột sống của bổn người Trung?" Vu Nhiên tò mò quay đầu, thấy ba nữ sinh.
Động tác của các cô rất ăn nhịp, tất cả đều là đôi tay rụt vào cổ tay áo đồng phục, sau đó dùng một bàn tay che miệng lại.
"Có thể thêm QQ cậu vào bạn bè không?" Thiếu nữ nhỏ giọng hỏi.
Vu Nhiên không nghe rõ, nghiêng đầu thò lại gần: "A?"
Thiếu nữ tăng âm lượng, lặp lại một lần.
"A?" Vu Nhiên khó hiểu mà ngẩng đầu nhìn các cô, "Các cậu nói chuyện che miệng làm gì, rốt cuộc có muốn để người khác nghe thấy không?"
Không đợi các thiếu nữ buông tay, Vu Nhiên bỗng nhiên cảm thấy động tác các cô giống như mình từng nhìn thấy, chợt bừng tỉnh: "À – tớ biết rồi! Có phải các cậu muốn nữ giả nam nên cho rằng che mặt thì người khác sẽ không nhận ra giới tính? Ha ha ha ha ha..."
Cậu đắc ý vì hỏa nhãn kim tinh của mình: "Nghĩ gì vậy chứ, tóc các cậu dài như vậy."
"..." Mấy cô gái á khẩu không trả lời được, hai mặt nhìn nhau.
Vu Nhiên tâm trạng vui vẻ rời đi.
Nhưng khi cậu trở về phòng học, dần dần phát hiện được nữ sinh trong lớp cũng có vài người thích che miệng nói chuyện, giống như có bí mật gì. Cậu nghĩ trăm lần không ra, xoay người hỏi Sở Miên: "Vì sao có rất nhiều nữ sinh nói chuyện phải che mặt? Sợ bị đánh phải không?"
Sở Miên trước đó chưa từng chú ý tới, nghe Vu Nhiên nói, hắn cũng cảm thấy kỳ quái.
Hắn ngẫm nghĩ rồi đưa ra kết luận: "Có khả năng là các cô ấy thẹn thùng."
"Thì ra là thế."
Nhưng chưa bao lâu, Vu Nhiên phát hiện nữ sinh không chỉ thích che miệng nói chuyện, khi chạy bộ không ngờ còn thích che đầu, như vậy không thể đong đưa hai tay, làm sao có thể chạy nhanh?
Tiết thể dục, nữ sinh chạy 800 mét, các nam sinh đứng xung quanh vây xem. Vu Nhiên nhìn Dạ Hi cùng Thôi Hà cậu truy tớ đuổi, giúp đỡ nhau năm sáu lần, cuối cùng vẫn là song song không đạt tiêu chuẩn. Các cô sắc mặt ửng hồng, thở hồng hộc mà tê liệt ngã xuống sân bóng, tay còn che trán lại.
Chờ các cô thở vững vàng, Vu Nhiên đi qua, ngồi xổm bên cạnh hỏi: "Vì sao các cậu cứ sờ đầu vậy, sợ để lộ chỉ số thông minh sao?"
Thôi Hà không định để ý đến cậu, nằm trên mặt đất giơ ngón giữa.
Giọng Dạ Hi khàn khàn, miễn cưỡng nói: "Bởi vì tóc mái sẽ bay lên..."
"Sẽ bay lên thì sao chứ?" Vu Nhiên cảm thấy mờ mịt.
"Đằng trước không có tóc sẽ rất xấu."
"Hả?" Vu Nhiên bất ngờ, đứng lên, nhìn thấy Sở Miên bèn chạy tới, sau đó tranh thủ lúc hắn chưa chuẩn bị mà vén tóc trên trán của hắn lên, lộ ra làn da trơn bóng.
Sở Miên không rõ nguyên do: "Cậu làm gì vậy?"
"Dạ Hi nói đằng trước không có tóc sẽ rất xấu." Vu Nhiên đánh giá mặt Sở Miên, "Có đâu, vẫn rất tuấn tú mà."
Sở Miên "Ồ" một tiếng.
Nghe được sau lưng có người gọi mình, Vu Nhiên buông tay, dứt khoát túm Sở Miên cùng đi qua.
Đại hội thể thao mùa xuân ghi danh từ hôm nay, mỗi người ghi danh nhiều nhất ba hạng mục. Vu Nhiên là ủy viên thể dục đương nhiên phải đi đầu tham gia, đăng ký tiếp sức 4x100 mét, chạy 200 mét nam, còn có nhảy cao.
Điền bảng xong, cậu quay đầu hỏi Sở Miên: "Cậu chạy cự li dài nhanh như vậy, đăng ký một cái đi?"
"Không cần." Sở Miên quyết đoán cự tuyệt, "Tôi phải phụ trách đọc bản thảo cổ vũ."
Vu Nhiên đành phải thất vọng mà đi hỏi người khác.
Mỗi lần chạy cự li dài 1000 mét, thành tích của Sở Miên đều cầm cờ đi trước, cũng chưa từng ngủ, nhưng thật ra chạy nhanh yêu cầu sức bật sẽ khiến hắn dễ dàng bị tê liệt. Nhưng thật ra nguyên nhân hắn chán ghét tham gia đại hội thể thao là không muốn đang chạy bộ thì bị người vây xem, như vậy hắn sẽ để ý tư thế chạy bộ của mình có đủ đẹp hay không, thật sự rất phân tâm.
Trước khi đến đại hội thể thao có ba tiết thể dục, các bạn học đăng ký tham gia có thể mượn thời gian này tranh thủ luyện tập. Bên cạnh vận động viên, đội cổ động viên cũng không rảnh rỗi, thường xuyên tập luyện ở sân thể dục trống trải. Phần lớn trong đội đều là thành viên của đội bóng rổ nữ, Vu Nhiên đã sớm thân thiết với các cô, nhàn hạ không có việc gì làm bèn đứng bên cạnh xem các cô tập nhảy, biến hóa đội hình.
Lần diễn tập này, các nữ sinh cuối cùng cũng không mắc phải bất kỳ sai lầm nào từ đầu đến cuối, hoàn mỹ trình diễn pose cuối cùng. Đang lúc các cô vui muốn khóc, giọng Vu Nhiên đột nhiên truyền đến từ phía sau: "Khải giáp dũng sĩ, hợp thể!"
Sau đó không có gì bất ngờ xảy ra, cậu bị một đám các thiếu nữ hung hãn đuổi theo hành hung.
"Sở Miên!" Cậu chạy khỏi sân thể dục, nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia bèn nhảy thẳng lên lưng đối phương.
Vì giảm trọng lượng thình lình nhảy lên người mình, Sở Miên cong eo xuống, cũng vừa lúc để Vu Nhiên ở sau lưng mình bò lên an ổn. Hắn không đuổi Vu Nhiên xuống, còn trở tay đỡ hai chân Vu Nhiên.
Vu Nhiên đặt cằm lên bả vai Sở Miên, hỏi: "Hiện tại cậu muốn đi đâu?"
"Không đi đâu cả."
"Chúng ta đi chơi xà kép đi."
"Ừ." Sở Miên ngầm đồng ý để cậu ở trên lưng mình, đi về phía trước.
Vu Nhiên lấy Mentos từ trong túi ra, mở giấy gói lấy một viên nhét vào miệng Sở Miên, ngọt thanh mát mẻ. Một lúc sau cậu lại đút hai viên, lòng bàn tay mỗi lần đều chạm vào môi Sở Miên, còn mềm mại hơn kẹo chảy ra.
Cậu thả lỏng ôm bả vai Sở Miên, nghe thấy đối phương hắt xì một tiếng rất nhỏ, văn nhã đến khó có thể phát hiện.
Sau đó một lần lại một lần, Vu Nhiên không khỏi lo lắng: "Bị cảm?"
"Không sao, mùa xuân tôi ăn đồ lạnh sẽ bị như vậy." Sở Miên nheo mắt, cảm giác mũi rất ngứa.
Vu Nhiên lập tức xuống khỏi lưng Sở Miên, vòng qua đi đến trước mặt hắn.
Bởi vì liên tục hắt xì, đôi mắt Sở Miên ướt át, chóp mũi cũng có chút hồng. Vu Nhiên nhanh chóng vỗ bả vai hắn an ủi: "Đừng khóc đừng khóc."
"Không khóc." Sở Miên đẩy tay cậu ra, tự mình xoa xoa mũi, sau đó che mũi miệng nhẹ nhàng hít thở.
Vu Nhiên cười một chút: "Hiện tại cậu che miệng, giống dáng vẻ nữ sinh đang thẹn thùng."
Sở Miên nhẫn nại nén hắt xì, đỏ mắt lườm cậu một cái, sau đó buông tay, nhìn chằm chằm Vu Nhiên không chớp mắt.
Khóe miệng Vu Nhiên ban đầu còn mang ý cười, nhưng bị Sở Miên trực tiếp nhìn chăm chú như vậy, cậu cảm giác được một loại áp bách vô hình. Sở Miên hiện tại mặt vô cảm, nhìn không ra là bình tĩnh hay là tức giận, Vu Nhiên chỉ có thể mím môi thẳng thắn đối diện.
Cậu chưa từng đánh giá ngũ quan Sở Miên tỉ mỉ như lúc này, từ độ cao đỉnh mày đến hình dạng khóe môi, đều hoàn mỹ đến không gì sánh nổi. Dù sao phần anh khí độc đáo thừa hưởng từ gen con lai của mẹ đều phản ánh trên mặt hắn, nhưng lại vẫn giữ được phần tuấn mỹ rất riêng của người châu Á.
Vu Nhiên nhìn ngắm, trong đầu chỉ dư lại suy nghĩ "Sở Miên thật là đẹp". Đẹp đến mức trong lòng cậu hoảng loạn, gương mặt cùng cổ đều nóng lên.
Cậu cảm thấy có phần không chịu đựng nổi bèn dùng đôi tay che mặt lại, không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ.
Sau đó tiếc nuối dịch tầm mắt đành phải tách ngón tay ra, hai mắt từ giữa khe hở ngón tay mà nhìn trộm Sở Miên.
"Cậu làm gì vậy?" Sở Miên nhăn mày.
"Tớ..." Vu Nhiên chớp mắt, "Tớ nam giả nữ."
Sở Miên nghe không hiểu cậu lại nói hươu nói vượn cái gì, nhưng không hiểu cũng không sao, chỉ là nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Vu Nhiên, Sở Miên liền cảm giác được trái tim của mình cuồn cuộn từng trận.