Vua Diễn Xuất Trong Giới Giải Trí

Chương 30: 30: Chụp Ảnh Quảng Cáo




Chương 30: Chụp ảnh quảng cáo
Ngày hôm sau thời tiết giống như tin nhắn Tịch Khanh đã gửi, từng giọt mưa rơi xuống tí tách, hiện tại đang là thời tiết xuân hàn se lạnh, cho nên Công Tây Kiều vừa ra khỏi nhà liền rùng mình.
Hà Bằng thay y mở cửa xe, chờ y ngồi xuống xong liền nói: “Kiều thiếu, anh Trần đã đi tới chỗ chụp ảnh trước để hỏi người phụ trách về qui trình, bây giờ chúng ta qua luôn sao?”
Công Tây Kiều gật gật đầu, cởϊ áσ khoác: “Tới sớm cũng tốt, em cũng có nhiều hơn thời gian trao đổi với nhϊếp ảnh hơn.” Từ khi ký hợp đồng với Sâm Hòa, y có học một ít kỹ xảo chụp ảnh quảng cáo với giáo viên chuyên nghiệp, nhưng ngoại trừ đã từng chụp ảnh bìa ra thì y hoàn toàn không có kinh nghiệm thực tế gì về chụp ảnh quảng cáo cả, nhưng nếu đã cầm tiền của người ta thì y phải tận lực làm đến mức tốt nhất.
Khi đến nơi chụp ảnh, dưới sự hướng dẫn của Trần Khoa, Công Tây Kiều liền chào hỏi với ekip chụp ảnh, sau đó được nhà thiết kế kéo đi.
Lần này Nhã Đức tung ra bốn phong cách thời trang, bao gồm bộ suit, casual, đồ ở nhà và cổ trang, buổi sáng Công Tây Kiều phải chụp bộ suit và casual.
Trang điểm xong, nhà thiết kế hài lòng nhìn Công Tây Kiều từ đầu đến chân, sau đó nói: “Thật hoàn mỹ, Kiều thiếu, cậu nổi bật như thế này, đúng là bảng hiệu sống cho thiết kế của tôi mà.”
Vài nhân viên khác bật cười, Công Tây Kiều cũng cười theo: “Cám ơn thầy đã giúp tôi rèn luyện da mặt dày hơn, lát nữa chụp ảnh, chắc chắn sẽ không bị căng thẳng.”
“Ai yo, nếu tôi có gương mặt giống cậu, chụp cái gì cũng chả sợ,” thiết kế vỗ nhẹ vai y, sau đó cười tủm tỉm, “Khuôn mặt này thật sự là khiến người nhìn thoải mái mà.”
Công Tây Kiều không dấu vết ngăn bàn tay muốn sờ xuống của đối phương, mỉm cười nói, “Thầy quá khen.”
Thiết kế thấy thế thức thời rút về tay, nụ cười đứng đắn hơn: “Tôi chỉ nói thật thôi mà.”
“Kiều thiếu, bên chụp ảnh đã chuẩn bị xong rồi,” một nhân viên đi vào phòng trang điểm, “Ngài trang điểm xong chưa?” Hắn mới vừa nói xong liền nhìn thấy Công Tây Kiều trường thân ngọc lập [1] đứng ở trong, khiến cho các nhân viên nam nữ đứng cùng trông như mấy quả táo héo vậy.
[1] Trường thân ngọc lập: Chỉ dáng người dài thẳng như ngọc.
“Xong rồi.” Công Tây Kiều đi đến chỗ nhân viên, cười cười, “Xin dẫn đường.”
Thiết kế tiếc nuối nhìn bàn tay của mình, nhún nhún vai, quay lại nói với thợ trang điểm đang dọn dep dụng cụ: “Vị tiểu thịt tươi này là của nhà ai thế, thoạt nhìn thật sự là cảnh đẹp ý vui.”
Thợ trang điểm không ngẩng đầu lên trả lời luôn: “Ngài đừng nghĩ nhiều, người ta là phú nhị đại đó.”
Thiết kế hừ một tiếng, tuy không nói thêm gì nữa, nhưng lại thu liễm không ít, cuối cùng không dò hỏi chuyện của Công Tây Kiều nữa.
“Good,” Ngô Kỳ là nhϊếp ảnh riêng của Nhã Đức, đồng thời cũng là nhϊếp ảnh gia nổi tiếng trong giới, đã lấy được không ít giải thưởng, đa phần quảng cáo của Nhã Đức đều do hắn chụp.


Lúc đầu hắn chỉ nghe nói người phát ngôn lần này chỉ là một newbie nên lo lắng hiệu quả khi chụp sẽ không được tốt, nhưng khi thấy Công Tây Kiều đã thay đồ xong đi ra, hắn phát hiện ngoại hình của đối phương so với trong tưởng tượng còn vượt hơn cả yêu cầu của hắn, cho nên chút lo lắng kia liền bị ném tới chín tầng mây.
Khi chính thức chụp ảnh, hắn phát hiện khí chất của Công Tây Kiều quả thật rất tốt, tuy lúc đầu tư thế chụp vẫn chưa đạt tiêu chuẩn, nhưng sau khi trao đổi xong thì biểu hiện của đối phương lại khiến hắn cảm thấy càng chụp càng thuận tay.
Bởi vì đối phương là một người rất biết hợp tác, không chỉ có thể hiểu được suy nghĩ của hắn, hơn nữa cũng không tự phụ, điều này làm cho hắn lúc chụp ảnh vô cùng suиɠ sướиɠ.
“Hoàn mỹ, rất hoàn mỹ,” Ngô Kỳ kích động nhấn màn trập, giơ ngón cái với Công Tây Kiều, “Nếu cậu đi làm người mẫu, nhất định sẽ trở thành người mẫu kim bài nổi danh thế giới, dáng người này có tỉ lệ rất hoàn mỹ.

Chỉ có một điểm đáng tiếc chính là đẹp trai quá, tôi nghĩ sẽ có rất nhiều nhà thiết kế lo lắng gương mặt của cậu sẽ cướp mất sự nổi bật của trang phục mất.”
Nói xong, Ngô Kỳ bỏ máy xuống, vặn nắp chai nước đưa cho Công Tây Kiều, “Cậu nghỉ ngơi chút đi, nửa tiếng sau chúng ta chụp bộ khác.”
“Cám ơn,” Công Tây Kiều lấy chai nước uống một hơi, dựa vào ghế sô pha kéo giãn thân thể.
“Nói thật nhé, khí chất cùng dáng người của cậu thuộc loại cực phẩm hiếm thấy, có nghĩ tới việc tiến quân vào giới thời trang không?” Ngô Kỳ kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh, “Tôi tin cái giới này nhất định sẽ không cự tuyệt một sự lựa chọn tốt như cậu đâu.”
“Loại chuyện này chỉ có thể tùy duyên thôi, cưỡng cầu không được.” Công Tây Kiều không để tâm cười cười, giới thời trang trong nước vẫn chưa hoàn thiện lắm, mà những nhãn hiệu nổi tiếng ở nước ngoài lại rất ít tìm người Hoa Quốc làm phát ngôn, cho nên mấy năm nay nghệ sĩ trong nước muốn thật sự tiến vào giới thời trang nước ngoài chỉ là khó càng thêm khó.

Mà y cũng không tính toán tuỳ tiện đi lên sàn catwalk, chuyện này lừa người thường còn được, chứ trong giới ai mà không biết chứ?
Ngô Kỳ chỉ cười chứ không khuyên nữa, tuy rằng hắn có tính kiến liệp tâm hỉ [2], nhưng cũng chỉ như thế mà thôi, vẫn chưa đủ để hắn tốn công giúp một người chỉ vừa mới nổi tiến vào cái giới có vô số người muốn chen chân vào kia.
[2] Kiến liệp tâm hỉ: Ý chỉ sự vui mừng khi gặp được thứ mình thích.
Chụp xong hai phong cách đã tới 12 giờ trưa, người phụ trách Nhã Đức đưa cho mỗi người một hộp cơm thịnh soạn, lúc đưa cơm đến tay Công Tây Kiều, người phụ trách còn bày tỏ xin lỗi vì đã chiêu đãi không chu toàn.
“Tất cả mọi người đều vất vả mà,” Công Tây Kiều mở nắp hộp ra, cười tủm tỉm nói, “Thoạt nhìn rất ngon miệng.”
Người phụ trách thầm nhẹ nhàng thở ra, do lần chụp ảnh này vướng phải năm mới, cho nên phải dời lịch tới sau tiết nguyên tiêu, công ty lại muốn nhanh chóng tung ra sản phẩm, bọn họ đành phải tăng nhanh thời gian chụp, đành ủy khuất mọi người phải ăn cơm hộp thôi.

May là Công Tây Kiều mặc dù là phú nhị kiêm gà con đang hot, nhưng tính tình vừa thân thiện lại chuyên nghiệp, nếu không thì tiến độ công việc lại phải kéo dài tới tận khuya mất.
Còn chưa ăn được vài muỗng, Công Tây Kiều liền nghe được một trận xôn xao, ngẩng đầu lên nhìn liền thấy một đoàn người vây quanh Tịch Khanh đi đến, tư thế kia giống như là thiên tử đi tuần vậy.
Lúc này không quản là người đang nghịch điện thoại hay đang ăn cơm, tất cả đều bỏ đồ trên tay xuống, đứng dậy đón tiếp Tịch Khanh, mà ngay cả Trần Khoa cũng không ngoại lệ.
Công Tây Kiều nhìn bốn phía, cảm thấy mình cũng nên theo mọi người, nhưng vừa mới bỏ hộp cơm xuống chưa kịp đứng dậy, Tịch Khanh đã sải bước đi đến trước mặt y.
Không vừa ý nhìn hộp cơm Công Tây Kiều vừa bỏ xuống, Tịch Khanh cau mày nói: “Sao lại ăn cái này, kinh phí không đủ sao?”
Nhân viên hậu cần lặng lẽ rơi lệ ở trong lòng, đây là đồ ăn xa hoa rồi đó sếp ơi.
“Thanh niên nên bớt ăn những món này lại, không tốt cho thân thể đâu,” Tịch Khanh từ tay trợ lý lấy hộp giữ ấm để lên cái bàn nhỏ bên cạnh Công Tây Kiều, “Hồi nãy tôi ăn cơm với bạn, nhớ tới cậu đang chụp ảnh ở gần đây, cho nên mang một phần tới cho cậu, những món này đều mới làm, không có ai động vào cả, nếm thử xem vị như thế nào.”
Công Tây Kiều nhìn trên hộp giữ ấm có ký hiệu riêng của nhà hàng Bách Vị hiên nổi tiếng lâu năm, vì thế cười tủm tỉm mở nắp hộp ra: “Mùi thơm quá, vậy tôi không khách khí.”
“Không cần khách khí với tôi,” Tịch Khanh ngồi xuống bên cạnh, sau đó nói với mọi người, “Mọi người làm việc vất vả, mau đi ăn cơm đi, tôi chỉ đi ngang qua xem một chút, không cần phải câu nệ.”
Mọi người nghe vậy liền vội tản ra bốn phía, sau đó tìm nơi hẻo lánh tiếp tục ăn cơm, tránh cho tướng ăn khó nhìn của mình dọa đến sếp lớn.
Tịch Khanh ngồi ở bên cạnh nhìn Công Tây Kiều ăn cơm, phát hiện ra Công Tây Kiều là một người ngay cả ăn cơm cũng đẹp đến thế, rõ ràng động tác không phải đặc biệt nhã nhặn gì, nhưng lại tạo cảm giác đẹp đẽ.
Cho dù qua nhiều năm như vậy hắn vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp được Công Tây Kiều, ngoài mấy câu nói của đối phương ra thì có lẽ còn là do dáng vẻ ăn xiên nướng vừa nhanh vừa tao nhã của đối phương đã để lại ấn tượng sâu cho hắn.
Uống hơn phân nửa canh bồ câu, Công Tây Kiều cúi đầu mắt nhìn nhìn bụng mình, may là không có bị phình ra, không thì truyền ra chuyện không chụp được ảnh mà nguyên nhân là do ăn quá nhiều thì thật là đáng sợ.
“Bên ngoài trời vẫn còn mưa, buổi chiều cậu chụp ngoại cảnh xong, nhớ bảo trợ lý cho cậu uống canh xua hàn.” Tịch Khanh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đứng dậy nói, “Buổi chiều công ty có hội nghị, tôi đi trước đây.”
“Được, không chậm trễ công việc của anh nữa.” Công Tây Kiều gật gật đầu, muốn đứng dậy tiễn hắn, lại bị Tịch Khanh đè xuống.
“Cậu ngồi nghỉ ngơi đi, đừng để quá mệt.”
Sau đó Công Tây Kiều nhìn Tịch Khanh tự nhiên như không xách hộp giữ ấm đi ra ngoài, hiếm khi ngẩn người.


Tịch Khanh đặc biệt đến chạy đến chỗ này, chẳng lẽ chỉ vì đưa cơm cho y thôi ư?
Trên thực tế nhân viên ở đây so với Công Tây Kiều càng kinh ngạc hơn, tuy bọn họ đã nghe chuyện sếp cùng Công Tây Kiều có chút giao tình, nhưng chỉ cho rằng đó là tình cảm mặt mũi của những kẻ có tiền thôi, kết quả hôm nay nhìn thấy sếp chạy đến đưa cơm, điều này làm cho đầu óc bọn họ rối loạn.
Cho nên sếp cùng Kiều thiếu thật sự là bạn tốt, không phải là tin đồn?
Ngay lập tức tất cả mọi người đều thầm thấy may mắn vì từ đầu tới đuôi bọn họ đều cư xử khiêm nhường với Kiều thiếu, không vì đối phương chưa có đủ danh tiếng mà thờ ơ.
Nghĩ lại tới chuyện Kiều thiếu cùng sếp có quan hệ tốt như vậy, nhưng lúc chụp ảnh Kiều thiếu lại nghiêm túc chịu khó, cũng không khoe khoang, so với nghệ sĩ khác thật sự là điệu thấp đi rất nhiều.
Lòng người rất kỳ quái, nếu một người có thân phận cao tỏ ra thân thiện thì sẽ dễ tạo hảo cảm hơn so với một người bình thường tỏ ra thân thiện, chắc bởi vì kiểu người trước khó mà làm được việc đó, mà kiểu người sau lại làm dễ dàng hơn.
Cơm nước xong mọi người nghỉ ngơi nửa tiếng, Công Tây Kiều đi dặm lại lớp trang điểm và thay quần áo, sau đó ra ngoài chụp ảnh cho phong cách cổ trang.
Bộ cổ trang này trên thực tế là sự kết hợp của truyền thống và hiện đại, trang phục là màu đen, màu vốn được cho là tôn quý theo quan niệm thời xưa, tay áo và cổ áo tất cả đều làm bằng loại vải có chất giống như ngọc vậy, nếu nhìn kỹ, trên đấy còn có hoa văn chìm phức tạp nữa.
Một gốc cây, một cái bàn gỗ, một chén rượu, đây là đạo cụ dùng để chụp ảnh, nhϊếp ảnh muốn Công Tây Kiều thể hiện được cốt cách cùng ngạo khí của quý tộc cổ đại, về phần phát huy như thế nào thì là do Công Tây Kiều tự nghĩ cách.
Trong lòng mọi người, muốn biểu hiện ra loại cảm giác này nhất định phải mượn dùng tư thế ngồi cùng thủ thế để diễn tả, nhưng mà khiến họ bất ngờ chính là, tư thế ngồi của Công Tây Kiều rẩt là tiêu chuẩn, thậm chí còn chẳng cần bắt chước theo khuôn mẫu luôn.
Khi y đưa tay chạm vào chén rượu, đầu hơi cúi xuống liền khiến người khác thấy được một nam tử quý tộc địa vị cao quý, nhϊếp ảnh kích động không ngừng ấn màn trập, hận không thể mọc thêm mấy ngón tay.
“Quân tử có thể bị chém đầu, nhưng không được khom lưng,” thiết kế nhìn Công Tây Kiều, cảm thán nói, “Sinh thời, cuối cùng tôi cũng tận mắt thấy được cái gì gọi là Hữu phỉ quân tử – Như kim như tích – Như khuê như bích,《 Kinh Thi 》 không hề lừa tôi.” [3]
[3] Dịch nghĩa: Có người quân tử văn nhã, (tinh thuần) như vàng như thiếc, (ôn nhuận) như ngọc khuê ngọc bích.

Những câu thơ trên được trích ra từ Kỳ úc 3 thuộc phần Vệ Phong trong Kinh thi của Khổng Tử.

Đây là những câu khen ngợi người quân tử tài năng đẹp đẽ sáng ngời, hoà nhã có tiết độ khó tìm được trong thiên hạ.
Cảm khái xong, hắn lại tiếc nuối, chỉ tiếc người như vậy, đã định trước không phải là người bọn họ có thể mơ tưởng tới.
Vì muốn hiệu quả cho công tác chụp ảnh, nên Công Tây Kiều phải chụp ở ngoài trời, nhưng lúc sau trời lại bất chợt đổ mưa xuống, khi xong việc, mọi người liền ồn ào vây quanh y, bưng trà đưa nước lấy quần áo.


Bởi vì quá mức tích cực, ngay cả hai trợ lý của Công Tây Kiều đều bị đẩy ra ngoài.
“Anh Trần, hình như chiều nay bọn họ nhiệt tình hơn thì phải.” Tiểu Dao cọ đến bên người Trần Khoa, nói nhỏ, “Chứ sáng nay, họ không phải như vậy đâu.”
Trần Khoa cười cười: “Cái giới này nó vậy đấy, quen là tốt rồi.”
Vì để tránh xảy ra chuyện bị chụp lén trong phòng tắm, nên sau khi Công Tây Kiều kết thúc công việc thì không sử dụng phòng tắm tạm thời do bên đối tác sắp xếp, mà chỉ đi thay quần áo của mình rồi tạm biệt mọi người.
“Kiều thiếu, vừa rồi dáng vẻ ngửa đầu uống rượu của anh đẹp muốn chết,” Tiểu Dao hưng phấn, “Em dám khẳng định, khi poster được tung ra, thể nào cũng sẽ bị người ta trộm mất, sau đó những chỗ bán sách lề đường sẽ xuất hiện một lượng lớn psster lậu của anh cho xem.”
Tiểu Dao không biết nên hình dung cảm giác lúc ấy như thế nào nữa, giống như là bị điện giật vậy, toàn thân tê dại, hận không thể nhào vào Công Tây Kiều.

May là cô còn giữ được tiết tháo của mình, so với những nhân viên nữ khác thì bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Có khoa trương như vậy sao?” Công Tây Kiều cất di động, cười nói, “Anh chỉ thấy em miệng càng ngày càng ngọt.”
“Từ nhỏ đến lớn ai cũng khen em thành thật hết, em chưa bao giờ lừa người cả.” Tiểu Dao chú ý tới Công Tây Kiều tựa hồ đang gửi tin nhắn, vì thế nói những lời này xong thì không nói thêm nữa, miễn cho quấy rầy đến đối phương.
Lúc rảnh cô có giao lưu với các trợ lý siêu sao của công ty khác, mới phát hiện không phải trợ lý nào cũng được thoải mái và có tiền lương cao như cô cả.
Tuy rằng công ty trả lương cho trợ lý đều giống nhau, nhưng phần lớn mỗi tháng nghệ sĩ đều sẽ thêm tiền thưởng cho trợ lý, về phần tiền thưởng nhiều hay ít thì phải xem trình độ hào phóng của họ.
Trải qua một loạt so sánh ngầm, tính ra tổng tiền lương của cô cũng thuộc hàng số một số hai, cho nên mỗi khi nghe thấy trợ lý nào lén lút than phiền nghệ sĩ của họ, cô liền có cảm giác tự hào cùng thỏa mãn quỷ dị.
“Canh rất ngon, cám ơn.

Người gửi: Công Tây Kiều.”
Tịch Khanh để di động xuống, nhìn mọi người đang ngồi, mở miệng nói: “Tháng này tiến độ làm việc của mọi người không tệ, hy vọng tháng sau mọi người có thể duy trì.”
Nhóm người điều hành ba dự án bị thất bại liên tục vội nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng lại nghi hoặc.
Vị sếp lúc nào cũng yêu cầu cao, hôm nay cứ đơn giản bỏ qua bọn họ như vậy thôi sao? Này không khoa học.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.