“Không biết là kiệt tác nào mà gây náo động lớn như cậy”, Bạch Trọng đứng sát bên cạnh Tịch Khanh nhìn đám người, “Tịch tổng tinh thần không tốt sao, chẳng lẽ là đối với những tác phẩm này không có hứng thú?”
Nơi này, nói thế nào cũng khu triển lãm của Hoa Quốc, là một đại diện cho những gia tộc đứng đầu Hoa Quốc, nếu như Tịch Khanh thờ ơ với nước nhà, nói ra thì không được tốt cho lắm.
Tịch Khanh lạnh lùng nhìn anh ta một cái, ngay cả ý định lên tiếng cũng không có.
Tiết Sùng nghe vậy cười lạnh nói: “Bạch tổng là một quý ông, không bằng giải thích cho chúng tôi một chút, không biết bức tranh này có ý nghĩa gì?”
Bạch Trọng gần đây cùng các công ty nước ngoài hợp tác rất thuận lợi, được giới truyền thông cùng mấy người trong Bạch gia thổi phồng, khó tránh khỏi có chút phách lối, bị Tịch Khanh coi thường, lại còn bị Tiết Sùng đột nhiên cướp lời, trong lòng có chút không vui.
Anh ta nghiêng đầu về hướng Tiết Sùng, bên kia có treo một bức tranh cô gái ngồi bên cửa sổ, mặc dù không biết là triều đại nào, nhưng cũng có thể đoán được đó là một tiểu thư quý tộc.
Anh ta nhiều năm chuyên tâm học kinh tế, không tìm hiểu về hội họa làm sao có thể hiểu được hàm ý trong tranh, nhếch mép một cái, thấy Tiết Sùng nhưng cũng không có phản ứng.
“Bức tranh này thật có linh khí,” thấy Bạch Trọng không để ý tới mình, Tiết Sùng cũng không thèm để ý, cậu ta đối với nghệ thuật cũng có chút hứng thú, quay đầu xem bức tranh gần nhất, càng nhìn càng mê mẩn.
Trong lòng cậu ta bỗng xuất hiện một cảm giác u buồn, cứ như bị nhiễm sự u buồn của cô gái trong tranh, cho đến khi những tiếng tách tách vang lên xung quanh mới khiến cậu ta tỉnh lại.
Quay đầu nhìn lại, cách đó mười mấy mét, tựa hồ có người nào bị phóng viên vây quanh, vây thành một vòng lớn, ngay cả bóng người đó cũng không nhìn thấy.
“Họa sĩ xuất hiện!”
“Mau tới chụp cận cảnh!”
Vốn là các phóng viên đang vây quanh khu triển lãm nhưng khi nghe thấy tiếng hô cũng vội vàng chạy tới, các tác phẩm phía trước vốn đang được vây quanh cũng ít đi một nửa so với số người lúc đầu.
Tiết Sùng có chút hiếu kỳ, bức tranh sao lại được chú ý nhiều như vậy?
Đợi sau khi đến gần thấy rõ bức tranh, Tiết Sùng nhất thời lại hít một hơi khí lạnh, bức tranh này… Quá yêu nghiệt!
“Sống bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên tôi trông thấy một bức tranh tráng lệ như vậy, cuộc đời này không còn gì nuối tiếc nữa!” Bên cạnh có một ông lão đã hơn 60 tuổi hai mắt đỏ ửng, đối mặt với các câu hỏi của phóng viên, nghẹn ngào tiếp nhận phỏng vấn, có điều hiển nhiên ông quá kích động, khiến ngay cả câu trả lời cũng không nói rõ ràng.
Tiết Sùng biết ông lão này, là nhà sử học nổi tiếng nhất trong nước, bức tranh này có giá trị thế nào khiến cho vị này thất thố như vậy?
Sau khi tỉ mỉ thưởng thức, Tiết Sùng mặc dù không kích động giống ông lão, nhưng cũng là tâm trạng khó dằn, bức tranh này quá sống động, quá có tính nghiên cứu, giống như họa sĩ này đang ở hiện trường chứng kiến sự việc vậy.
Khó trách lại được hoan nghênh như vậy, ngàn năm trước nhà Tấn là một quốc gia hùng mạnh nhất thế giới về kinh tế và văn hóa, không chỉ có người Hoa Quốc tìm hiểu thời kì đó mà ngay cả người nước ngoài cũng tìm hiểu.
“Bức tranh thật đẹp,” Tịch Khanh đi tới trước bức tranh, ngắm nhìn chốc lát, từ trước đến giờ hắn rất ít khi mở miệng khen, nhưng lần này hắn lại không nhịn được, “Một bức tranh đẹp về yến tiệc cung đình nhà Tấn.”
Thấy Tịch Khanh cũng cảm thấy hứng thú với bức tranh này, Tiết Sùng tỉ mỉ giải thích cho hắn về những khía cạnh tuyệt vời của bức tranh này, cùng với một số sự kiện lịch sử khi nhà Tấn khai quốc.
“Người vẽ bức tranh này, không chỉ có kỹ năng vẽ tốt, mà còn có học thức uyên bác, nếu không thì không thể vẽ ra một bức tranh khiến người nước ngoài chấn động như vậy.” Tiết Sùng đối với tác giả bức tranh này hết sức tò mò, chỉ tiếc vì phía dưới chỉ đề lạc khoản “Cung Kiều Khách.”
Thật giống như tác giả của bức tranh này cùng bức 《 Cung nữ trang điểm》 được mọi người thổi phồng kia là do một người vẽ.
Tịch Khanh ngược lại rất lơ đễnh, hắn chú ý vào chỗ trống trên bức tranh.
Với sự nghiêm cẩn của tác giả này, chỗ này không phải là quên mà là cố ý để trống.
Hắn lại nhìn kỹ bức tranh này một lần, rốt cuộc thấy ở trong góc có chút đầu mối.
Trong góc tranh, hai vị nữ quan xách lồng đèn dẫn một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ bông đi về phía trước, chẳng qua là bóng dáng người đàn ông này bị cây cột che đi không ít, chỉ lộ ra nửa bên bóng người, để cho người khác không thấy rõ mặt.
Có lẽ đây chính là người ngồi bàn thứ hai bên phải.
“Cung Kiều Khách…” Tịch Khanh thì thào cái tên này, không tự chủ nghĩ đến Công Tây Kiều, không nhịn được có chút bật cười, có thể nghĩ đến người đó, chắc chắn bây giờ hắn điên rồi.
Lúc này, một cư dân mạng may mắn được tham gia triển lãm đã đăng bức tranh này lên Weibo.
Kim Thiên Trụ: Hội nghị giao lưu lần này thật sự đã tạo lên danh tiếng cho nước ta, toàn bộ phòng triển lãm đều chật kín truyền thông và khách tham quan.
Đáng tiếc tôi vào chậm một chút, không có chen vào được, chưa kịp nhìn tác phẩm,nhưng mà tôi chụp cho mọi người một bức ảnh cho mọi người xem cái gì gọi là tấp nập.
Vị cư dân mạng này đăng lên 3 tấm hình, một tấm là truyền thông vây quanh ai đó, một tấm là những khách tham quan ồ ạt tiến vào phòng triển lãm của Hoa Quốc và cuối cùng là những tác phẩm được treo trong phòng triển lãm.
Những cư dân mạng khác đọc được thì ao ước được giống với cư dân mạng kia, để được đến nơi cao cấp như thế này, sau đó bày tỏ sự cảm kích đối với những họa sĩ đã mang lại sự vẻ vang cho đất nước.
Cuối cùng chính là hy vọng cư dân mạng kia cố gắng chụp cho mọi người tác phẩm được vây xem.
Kim Thiên Trụ: Có thể chụp được hay không thì chưa xác định được, bây giờ bức tranh kia bị các đại biểu và phóng viên bao vây bốn phía.
Ngay cả Tịch gia, người có quan hệ tốt với Kiều thiếu cũng ở đây, tiếc là Kiều thiếu không ở đây, nếu không có thể cùng thần tượng chụp chung.
Một antifan của anh nhảy ra cười haha: Kiều thiếu của các ngươi vào được chắc, anh ta chỉ là nghệ sĩ nhỏ mà cũng muốn vào đây, với thân phận của anh ta thì vào cửa cũng chưa chắc được, cũng đừng nghĩ đến việc ôm đùi Tịch gia.
Kiều fans thấy bình luận này thì rất tức giận, nhưng đây là hội nghị giao lưu quốc tế, bọn họ không muốn anh bị bôi đen, cũng không thể làm gì khác ngoài lý luận mấy câu, cũng không dám cãi vã.
Cũng bởi vì cách cư xử của họ nên người qua đường có cái nhìn tốt đẹp hơn về Kiều fans.
Có điều cư dân mạng tên Kim Thiên Trụ này còn bận xem triển lãm, đăng xong hai bài này liền biến mất.
Nửa giờ sau, vị cư dân mạng này lại xuất hiện lần nữa, nhưng tin anh ta đăng lên thì mọi người không thể hiểu.
Kim Thiên Trụ: A a a a a! ! Muốn chết! Muốn chết! Tôi muốn quỳ xem triển lãm!!!!!
Năm dấu chấm than đủ để thể hiện sự kích động của cư dân mạng này, người xem không khỏi bối rối, đây là đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ Hoa Quốc đang làm gì đó vượt mặt các nước khác?
Trong phòng triển lãm, Công Tây Kiều đồng ý lời vẽ tranh tại chỗ theo lời đề nghị của ban tổ chức và sự cân nhắc của phái đoàn Hoa Quốc.
Thật ra thì hội họa truyền thống Hoa Quốc luôn chú ý đến thần cùng vận, ở nơi có nhiều người xem như vậy, vô cùng dễ dàng ảnh hưởng đến việc vẽ tranh.
Nhưng chủ nhà đã có lời mời, phái đoàn Hoa Quốc lại muốn mượn lần này để xưng bá văn hóa truyền thống, vì vậy không thể làm gì khác hơn là để cho anh – người đang nổi tiếng ra sân.
Cũng may phái đoàn Hoa Quốc cũng đã chuẩn bị toàn diện, cho dù là ngay hiện trường vẽ tranh, cũng dùng đồ trong nước chuẩn bị, đối với dụng cụ yêu cầu cực cao, ngay cả tờ giấy cũng không thể qua loa, nước ngoài cung cấp đồ thì chưa chắc có sự chuyên nghiệp này.
Vẽ tranh tại hiện trường, ngoại trừ khảo nghiệm tư chất và tâm lý của họa sĩ, còn chú trọng một thứ, đó là khí phách.
Dù bạn nói, bạn vẽ đẹp đến đâu nhưng nếu tư thế của bạn quái dị, thì máy quay sẽ không quay được nhiều hình ảnh đẹp?
Phải biết hiện trường đã chen đầy phóng viên các nước, một hình ảnh đẹp sẽ mang lại hiệu quả tốt.
Trải giấy xong, anh hướng đến một rừng máy quay cười một tiếng, không nói gì, bắt đầu động bút vẽ.
Các phóng viên ở hiện trường mặc dù không hiểu được ý nghĩa của những bức vẽ truyền thống Hoa Quốc, nhưng họ cảm thấy người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn có dáng vẻ vẽ tranh vô cùng đẹp, giống như là… Giống như là ngọc lan trắng nở rộ, ưu nhã sạch sẽ, khiến cho người ta tinh thần sảng khoái.
Không tới 10 phút, anh hạ bút, ngẩng đầu đối diện với mọi người cười nói, “Hi vọng mọi người sẽ thích.”
Nói xong, anh dùng tay làm ẩm cái bát sứ trắng sáng bên cạnh, vươn tay đến trên giấy, vẩy một cái, mọi người thấy bông hoa đào đang chớm nở trên giấy, đẹp không thể tả.
Trên thực tế thì chiêu này kiếp trước anh học được từ đồng liêu, cũng không phải là kỹ năng uyên thâm gì, chỉ cần chú ý đến độ nặng của bút và mực khi tô là được, sau đó lại phối hợp vẩy nước ở một góc độ, cùng với độ thấm của tờ giấy, là có thể tạo thành “Kỳ tích”.
Hiện trường vẽ tranh có rất nhiều điều kiện hạn chế, nếu muốn vẽ xong một bức tranh, thì tốn rất nhiều thời gian, không bằng dùng cái cách đã thất truyền này, hiệu quả mang lại càng tốt hơn.
Khi nghe được những lời thán phục ở hiện trường, anh biết dùng phương pháp này là đúng rồi, hướng ống kính nở một nụ cười trong sáng, sau đó chính là những tiếng “Tách tách” không ngừng vang lên, nếu như anh không quen với ánh đèn sân khấu, thì dưới loại trạng thái này, nhất định sẽ không mở mắt nổi.
“Đây là…” Ông Hạ cùng mấy vị họa sĩ khác của Hoa Quốc thán phục khi nhìn một màn này, thật lâu sau mới kinh ngạc, “Cái này có phải “Diệu thủ sinh hoa” đã sớm thất truyền hay không?”
Trong sách cổ từng có ghi lại, đầu nhà Tấn từng có một vị chính trị gia, họa sĩ và cũng là nhà tư tưởng nổi tiếng đã làm một cách để cho đóa hoa nở rộ trên giấy.
Chẳng qua là loại kỹ thuật vẽ này đã thất truyền.
Bây giờ đột nhiên bị một người mới hơn 20 tuổi sử dụng, bọn họ kinh ngạc không hề kém hơn so với những người ngoại quốc kia.
“Đáng tiếc a, đáng tiếc a!” Một vị họa sĩ già đau lòng ôm đầu than thở, một thiên tài như vậy, sao lại chỉ nghĩ đến danh lợi, lại đi làm diễn viên cơ chứ?
Các quan chức của Hoa Quốc lúc này vui mừng không xiết, ánh mắt nhìn anh như nhìn “Quốc bảo”, lần này thật sự khiến quốc gia nở mày nở mặt rồi.
Năm nay danh sách mười thanh niên có ảnh hưởng đến Hoa Quốc nhất chắc chắn có anh!
Người ngoại quốc từ lâu đã bị tài hoa của anh làm cho choáng váng, bọn họ không biết làm sao để khiến bông hoa trên giấy nở rộ, cái này quá không khoa học.
Ôi, người Hoa Quốc thật thần bí, thần kỳ, văn hóa Hoa Quốc quả thực rất thú vị.
Tiết Sùng ở trong đám người xem náo nhiệt bối rối, cậu ta có chút không dám tin dụi mắt một cái, thật lâu mới quay đầu nhìn về phía bên Tịch Khanh, lắp bắp nói: “Tôi, tôi không nhìn lầm chứ?”
Có ai tới nói cho cậu ta, tại sao người họa sĩ làm nước ngoài kinh thán lại là Công Tây Kiều?!
Không đúng, anh chỉ là một diễn viên phú nhị đại mới nổi, sao xuất hiện ở nơi này? Nhất định là có gì đó nhầm lẫn, nếu không làm sao có thể phát sinh chuyện huyền huyễn như vậy?
Tịch Khanh ngây ngẩn thanh niên bị mọi người và truyền thông ngoài nước vây quanh, nhìn anh thành thạo ứng phó phỏng vấn của giới truyền thông, nhìn bức tranh mọi người thán phục đặt trên bàn, tim vừa tê dại vừa chua xót, trong lòng có rất nhiều thắc mắc.
Trong đám người bên kia, có ba mẹ Công Tây mặt đầy kiêu ngạo nhìn anh, hận không nói với tất cả mọi người, đó là con trai của họ, của họ nha!!!
Vào lúc 19 giờ theo giờ Bắc Kinh,《 Tin tức thời sự》đúng giờ lên sóng, rất nhiều người vừa mở TV vừa làm việc khác.
19 giờ 20 phút, nữ MC dùng giọng nói tiêu chuẩn, báo cáo về Hội nghị triển lãm giao lưu nghệ thuật quốc tế.
“Họa sĩ trẻ Công Tây Kiều nước ta đã tự tay vẽ tranh ngay tại hiện trường, với sự tài hoa của anh ấy khiến người nước ngoài trầm trồ không ngừng, được giới truyền thông và khách mời nước ngoài khen ngợi không ngớt…”
Cái gì? Họa sĩ trẻ Công Tây Kiều?
Một số ít người trẻ tuổi nghi hoặc nhìn về phía TV, đúng dịp thấy hình ảnh bông hoa nở trên giấy vẽ.
Khán giả ngồi xem trước TV có chút sững sờ, đây là 《Tin tức thời sự》, phim huyền huyễn hay hiện trường ảo thuật chứ?
Khi ống kính di chuyển đến mặt của họa sĩ, không ít người trẻ thấy trong đầu trống rỗng.
CMN, vừa rồi trên màn hình là ai? Mắt bọn họ có vấn đề hay không đây?
Trên mạng, một Kiều fan yếu ớt mà đăng một Weibo.
Hoạt Hoạt Bổ Thiên: Cái gì xảy ra vậy, mọi người đã xem tin tức trên TV chưa? Tôi cảm thấy hôm nay tôi bật TV sai cách cmnr.
Gấu Trúc Lớn: Tôi cũng…
Mười Chú Chim Xanh: Tôi cũng…
Không phải bọn họ nhát gan, chẳng qua là tin tức tối nay quá thần kỳ, Kiều fans cũng không dám tin.
19 giờ 30 phút, trên trang đầu Weibo rơi vào bầu không khí quỷ dị, rất nhiều người đăng lên: “Đừng tin tin tức phát sóng.”
Đúng 20 giờ 05 phút, Hiệp hội Nghệ thuật Quốc gia chính thức đăng lên Weibo.
Hiệp hội Nghệ thuật Quốc gia V: Hôm nay nước ta tham gia giao lưu nghệ thuật quốc tế, đạt được thành công rất lớn.
Ba tác phẩm của họa sĩ trẻ Công Tây Kiều được khen ngợi rất nhiều, trong đó có bức 《 Cung yến khai quốc nhà Tấn》 gây được ấn tượng mạnh.
Hơn nữa còn lấy phương pháp “Diệu thủ sinh hoa” thất truyền nhiều năm để sử dụng, gây chấn động thế giới đồng thời cũng giúp hội họa truyền thống nước ta được quảng bá, có cống hiến rất lớn.
Sau khi hiệp hội đăng tải tin này lên Weibo, cư dân mạng rất nhanh đã trả lời.
Cư dân mạng A: Thủ pháp “Diệu thủ sinh hoa”, các ngươi sẽ quỳ khi xem video trên Weibo.
Cư dân mạng B: Đã quỳ xuống.
Cư trên mạng C: Cũng đang quỳ.
Sau một loạt câu trả lời, một cư dân mạng cũng đã đặt ra câu hỏi mà mọi người cùng nghi ngờ.
Cư dân mạng N: Đây chính là Công Tây Kiều sao, người chúng ta biết sao?
Hiệp hội Nghệ thuật đã trả lời bình luận của cư dân mạng N này: Anh ấy là một nhà thư pháp và cũng là họa sĩ tài năng, anh ấy giống các bộ phim của anh vậy, khiến người khác thán phục.
Các cư dân mạng khi thấy câu trả lời này, đều rơi vào trạng thái mơ hồ.
Thiên tài nghệ thuật tiến vào ngành giải trí, mọi thứ sao lại kỳ lạ như vậy chứ?
Không chỉ có các cư dân mạng bối rối, mà Kiều fans cũng không kém, họ đã sớm biết anh hoàn mỹ, nhưng không ngờ được anh còn hoàn mỹ hơn họ tưởng, bọn họ nhất thời không thể tiếp thu được.
Mọi người đều nói nghệ sĩ thích phát triển nhiều mảng, nhưng mà nam thần có bước phát triển vậy, có phải lớn quá hay không?
Khi mọi người trong nước biết được tin này thì người dân và truyền thông trở lên phát cuồng, giành được sự vẻ vang cho đất nước! Làm kinh động người ngoại quốc đến rớt hàm! Loại chuyện như này nhất định phải được khen ngợi và báo cáo.
Cái gì, họa sĩ còn biết diễn xuất?
Ai nha, đúng là người trẻ có năng lực, không chỉ vẽ đẹp, tướng mạo và diễn xuất tốt, những bộ phim anh diễn mọi người cũng đã từng xem qua.
Cái gì, cậu bé này là sinh viên xuất sắc của đại học Đế Đô, hơn nữa còn giành được nhiều giải thưởng?
Vậy quá được rồi, nếu con cái nhà mình thích người như này thì quá tốt rồi, bọn họ cũng không cần phải lo lắng!
Các cư dân mạng cũng vui đến điên rồi, thậm chí còn có người đem video anh dùng thủ pháp “Diệu thủ sinh hoa” đăng lên Weibo, trong trong vài giờ ngắn ngủi đạt tới hơn trăm ngàn chia sẻ.
“Nếu không phải do Đài truyền hình Quốc gia đăng tải, tôi thật sự nghĩ đây là tin tức giả do người khác dựng lên.”
“Lầu trên đừng có dốt nát, phương pháp này xuất hiện sớm ở đầu nhà Tấn, nghe nói đây là tuyệt kỹ nhà Tấn, đây là truyền thống văn hóa của chúng ta.”
“Thật lo lắng nếu hôm sau có nước khác nói cái này là của nước họ.”
“Bọn họ còn có mặt mũi nói, có bản lãnh thì để người của họ vẽ trước mặt người khác.
A a a, nam thần nhà tôi trải giấy cũng thật đẹp trai, nam thần, tôi muốn sinh con cho anh.”
“Tôi trước kia xem tiểu thuyết, nhân vật chính thường có bàn tay vàng, sinh ra đã ở vạch đích, là con cưng của trời, tôi còn coi thường những tình tiết này.
Nhưng khi thấy Kiều thiếu, bây giờ mới biết đã oan uổng cho những tác giả kia.”
Mà cư dân mạng bình luận trên Weibo của Kim Thiên Trụ, vốn là mượn Tịch Khanh giễu cợt anh trước mặt mọi người, bây giờ bị các cư dân mạng tát cho sưng mặt không dám nói một tiếng.
Thời điểm trong nước còn đang náo nhiệt, Kim Thiên Trụ lại đăng lên Weibo.
Kim Thiên Trụ: Bức tranh bạn bè tôi thích, còn nhớ có rất nhiều lời khen cho bức《 Cung nữ trang điểm 》, bức tranh này tác giả cũng là Kiều thiếu đó!
Nhóm người không sưu tập tranh sau khi phổ cập kiến thức cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra.
《 Cung nữ trang điểm 》 có giá trị bảy con số, được đông đảo nhà sưu tầm đánh giá cao.
Rất nhiều người mặc dù không hiểu nghệ thuật, nhưng bọn họ hiểu giá trị, một bức tranh có thể trị giá cao như vậy, khẳng định không phải tác phẩm bình thường!
Mọi người bị tài năng của anh làm cho mù mắt luôn, một Kiều fan thở dài nói: Không biết tại sao, khi trở thành người hâm mộ của nam thần, tôi cảm thấy ánh mắt của mình cũng cao theo.
Không chỉ Kiều fan này, mà rất nhiều Kiều fans khác cũng như vậy.
Dẫu sao nhìn được một Idol như vậy, chứng tỏ ánh mặt của họ rất tốt.
Trong nước náo nhiệt, nhưng ở bên kia kết thúc lại không náo nhiệt như vậy.
Bị giới truyền thông chú ý anh không có nhiều thời gian để đi thưởng thức các tác phẩm nghệ thuật khác, bởi vì từ đầu đến cuối đều phải tiếp nhận phỏng vấn.
Tại thời điểm bảo tàng đóng cửa, nếu như không phải có vệ sĩ Italy bảo vệ, có khi anh không bước nổi lên xe mất.
Trở lại khách sạn, lại đón nhận phỏng vấn của đài truyền hình, sau khi trả lời xong anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Gọi cho ba mẹ một cuộc điện thoại, chắc chắn họ đã đến khách sạn để nghỉ ngơi, anh cúp máy, nhìn điện thoại di động có một tin nhắn.
Mở ra nhìn một cái, không tiếng động cười một tiếng.
Tịch Khanh: Bức tranh rất đẹp, nhưng nơi đó có quá nhiều người vậy quanh, rất khó xem.
“Đinh đông.”
Tịch Khanh đang đứng ở cửa sổ sát đất thấy tiếng kêu của tin nhắn vội vàng mở điện thoại di động lên, nhìn câu trả lời trong điện thoại di động, vốn trong lòng có chút rộn ràng, cũng dần dần trấn định lại.
Tiểu Kiều: Anh thích? Tặng cho anh mấy bức.
Anh ưu tú như vậy, ưu tú đến mức mọi người đều chú ý.
Nhưng chỉ có chút tâm ý, nếu như không cố gắng, cũng chỉ còn lại nuối tiếc.
Đời này hắn không có cưỡng cầu gì cả, chỉ là phần tình cảm này, thật không muốn chỉ như nước chảy bèo trôi.