Lúc Công Tây Kiều tỉnh lại, đầu óc anh có chút mơ hồ, ôm chăn sửng sốt một hồi mới nhớ ra đây không phải nhà mình mà là biệt thự của Tịch Khanh.
Anh ngồi dậy từ trên sô pha, không nhìn thấy Tịch Khanh đâu, lúc đang chuẩn bị đứng lên đi tìm người thì thấy Tịch Khanh bước ra từ trong bếp, trong tay còn bê một đĩa trái cây: “Cậu dậy rồi?”
“Mấy giờ rồi?” Công Tây Kiều thò tay ghim một miếng trái cây từ trên đĩa bỏ vào miệng, sau đó dụi mắt.
“Một giờ trưa rồi, cậu đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn trưa thôi,” Tịch Khanh thấy anh lại ghim thêm một miếng trái cây, nhịn không được mà nói, “Đừng ăn trái cây nhiều quá, không thì lát nữa ăn cơm không nổi đó.”
“Ừ,” Công Tây Kiều vừa gật đầu, vừa nhịn không được mà ghim thêm một miếng trái cây bỏ vào miệng.
Tịch Khanh thấy thế cũng bất đắc dĩ cười, xoay người ra hiệu với một người giúp việc đứng ở góc phòng, ý bảo có thể ăn cơm rồi.
Bàn ăn trong phòng ăn vô cùng xoa hoa lộng lẫy, nhưng trong mắt Công Tây Kiều, cái bàn lớn như thế mà chỉ có mình Tịch Khanh dùng, có vẻ hơi trống trải.
Nên lúc anh vào chỗ ngồi, trực tiếp chọn ngay vị trí bên cạnh ghế chủ nhà chứ không ngồi ở đối diện cách Tịch Khanh thật xa.
Từng món từng món được dọn lên, có tổng cộng tám món ăn, hai món canh, tuy rằng đây đều là đồ ăn nhà, nhưng tất cả đều rất thơm ngon, bắt mắt, có thể thấy rằng đầu bếp của Tịch gia là một đầu bếp chuyên nghiệp.
Chỉ có một thứ duy nhất lạc loài, là cải chíp xào nấm hương, có thể là lúc xào có hơi quá lửa nên màu xanh của rau hơi biến thành màu đen, nằm trộn lẫn với đống nấm hương, nhìn không hấp dẫn chút nào.
Thấy ánh mắt Công Tây Kiều dừng trên món ăn mà mình làm thất bại, Tịch Khanh không được tự nhiên, nói: “Nếm thức ăn trước đi, xem có hợp khẩu vị không.”
Có lẽ là vì lo lắng cho bệnh cảm của anh nên đồ ăn trên bàn hoàn toàn không chua cay gì cả, nhưng những món rau thì vẫn cố gắng làm theo đúng khẩu vị của anh.
Đầu bếp không thể nào biết được anh thích ăn gì, cho nên những món ăn mà đầu bếp làm này chắc chắn là do chủ nhân Tịch Khanh đây cố ý dặn dò.
Trước tiên là uống nửa bát canh, sau đó Công Tây Kiều mới bắt đầu cầm đũa thưởng thức hương vị các món ăn.
Anh hạ đũa lần đầu tiên là để gắp món cải chíp xào nấm hương được đặt cách xa mình nhất kia.
Do quá lửa nên đồ ăn vào miệng hơi nhũn, hơi ít muối nên khá nhạt nhẽo, nhưng cho dù là thế, anh cũng không hề nói gì mà ngược lại còn gắp thêm một đũa bỏ vào miệng, sau đó mới bắt đầu gắp những món khác.
“Quay phim có ổn không?” Tịch Khanh để ý thấy, đây là lần thứ năm Công Tây Kiều gắp món cải chíp xào nấm hương rồi, nét mặt không tự nhiên cũng dần biến mắt, bắt đầu tìm chủ đề để nói chuyện với Công Tây Kiều.
“Cũng được, mọi người trong đoàn phim đều là những tiền bối có kinh nghiệm trong giới, tôi học cũng được kha khá,” Công Tây Kiều nuốt thức ăn trong miệng, sau đó uống một ngụm sữa ấm áp rồi nói tiếp, “Chỉ là tôi thấy thái độ làm việc xuất sắc của đoàn phim sẽ tốn kha khá tiền, cuối cùng thì anh đã đầu tư bao nhiêu tiền cho bộ phim này thế?”
Tịch Khanh cẩn thận nghĩ nghĩ: “Khâu tài vụ có tính toán rồi, cậu không cần lo việc không đủ tiền để dùng đâu.”
Công Tây Kiều: …
Hình như trọng điểm có chút sai.
Thấy vẻ mặt Công Tây Kiều có vẻ không đúng lắm, Tịch Khanh hỏi: “Sao thế?”
Công Tây Kiều lắc đầu: “Không có gì.” Nhà giàu thật sự đang ở đây, cậu cầm đèn chạy trước ô tô để làm gì?
“《Đại nhân hiệp nghĩa》khi nào thì công chiếu nhỉ?” Tịch Khanh nhớ bộ phim này hình như Tiểu Kiều đầu tư mấy chục triệu vào, nếu sau này công chiếu, doanh thu phòng vé không tốt, vậy chẳng phải Tiểu Kiều sẽ lỗ vốn sao.
“Chắc mấy tháng nữa, tôi nghe ý đạo diễn Vương hình như là muốn tham gia một buổi liên hoan phim ở nước ngoài.” Công Tây Kiều làm ra vẻ phất tay mặc kệ, chẳng quan tâm mấy đến việc biên tập cắt ghép của《Đại nhân hiệp nghĩa》, về mảng tuyên truyền thì đã có người chuyện nghiệp phụ trách rồi, nếu không phải phía sản xuất của đoàn phim đến báo cáo công tác định kỳ cho anh, có lẽ anh cũng chẳng biết bộ phim đã được biên tập đến bước nào rồi.
Tuy không hứng thú lắm với giới điện ảnh và truyền hình trong nước, nhưng Tịch Khanh cũng biết rằng, độ đón nhận của mảng này ở quốc tế không cao, cho nên khi nghe thấy《Đại nhân hiệp nghĩa》chuẩn bị tham gia một buổi liên hoan phim ở nước ngoài, hắn có chút ngạc nhien, “Liên hoan phim nào?”
“Hình như là…Liên hoan phim quốc tế Kim Diệp của Diễn Vĩ Quốc thì phải,” Công Tây Kiều cẩn thận ngẫm nghĩ, “Hình như là nó.”
So với việc Hoa Quốc gần như là khó có thể đoạt giải ở liên hoan phim quốc tế Tiểu Kim Nhân ở Mê Đê Quốc, liên hoan phim Kim Diệp của Diễn Vĩ Quốc có vẻ dễ hơn nhiều, ít nhất thì Hoa Quốc cũng đã từng nhận được một vài giải không tệ ở đây.
Nhưng liên hoan phim Kim Diệp thường thích các đề tài gian khổ của Hoa Quốc, các bộ phim võ hiệp như《Đại nhân hiệp nghĩa》nếu muốn nhận được giải quan trọng thì có thể là hơi khó.
Tịch Khanh cũng biết chuyện này nên không tiếp tục xoay quanh chủ đề này nữa, hắn lo rằng nếu để cho Công Tây Kiều có hy vọng càng lớn thì đến lúc đó thất vọng lại càng nhiều.
Bình thường Tịch Khanh không thích nói chuyện trên bàn ăn, thế mà bây giờ lại cười nói với Công Tây Kiều cho đến tận khi ăn cơm trưa xong, hắn ăn nhiều hơn bình thường nửa bát cơm, uống nhiều hơn bình thường một bát canh.
Có thể thấy được, có gia đình để nói chuyện lúc ăn uống sẽ nâng cao khẩu vị.
Tám món ăn, hai món canh dùng để đãi khách không thể gọi là phong phú, nhưng dù sao thì cũng chỉ có hai người ăn cơm, cho nên sau khi ăn cơm xong, ngoài món cải chíp xào nấm hương được ăn gần hết, những món còn lại đều còn thừa hơn phân nửa.
Cơm nước xong, hai người không có gì để làm nên dứt khoát pha một ấm trà, cùng nhau đến nhà kính trồng hoa uống trà nói chuyện phiếm.
Nhà kính trồng hoa của Tịch gia rất lớn, bên trong còn có vài giống hoa quý hiếm, nhưng nhìn dáng vẻ Tịch Khanh có vẻ như không hứng thú lắm với hoa cỏ.
Thấy Công Tây Kiều hình như rất hứng thú với hoa, Tịch Khanh rót trà vào tách cho anh, giải thích: “Ba tôi rất thích hoa, những bông hoa này đều là những báu vật ông sưu tầm khi còn sống, sau khi ông qua đời, tôi mời người đến chăm sóc vườn cây này.
Nếu cậu thích, tôi sẽ bảo người đưa qua cho cậu.”
Lần đầu nghe thấy Tịch Khanh nhắc đến ba mẹ, Công Tây Kiều thu lại lực chú ý của mình trên hoa cỏ, ngồi xuống cạnh Tịch Khanh: “Vườn hoa này được chăm sóc rất tốt, nếu để qua chỗ tôi, chăm sóc không được, héo hết thì tiếc lắm.” Bây giờ anh đang là nghệ sĩ, đôi lúc sẽ phải đi quay ngoại cảnh, hoàn toàn không có thời gian để chăm sóc vườn hoa này.
“Cũng đúng, vậy khi nào cậu muốn ngắm thì cứ đến đây, lúc nào cũng được,” Tịch Khanh đưa tách trà đến trước mặt Công Tây Kiều, “Đối với tôi, những loài hoa này cũng chỉ là một đống hoa không rõ tên, nếu cậu rảnh rỗi đến xem thì coi như là chúng cũng không bị chôn vùi rồi.”
Những câu nói đầy bình thản của đối phương như vậy, nhưng Công Tây Kiều lại có thể nghe được vài phần trống trải, tay anh vươn ra cầm lấy tách trà hơi ngưng lại một chút, sau đó lại cười nói: “Ừ.”
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên, cầm điện thoại lên, thấy người gọi đến là Trần Khoa.
Trần Khoa báo cho anh một tin tức tốt, hóa ra là quảng cáo công ích mà anh hợp tác quay với đài truyền hình quốc gia sẽ được phát sóng vào tối nay trên hơn tất cả mười mấy đài quốc gia, đối với anh mà nói, đây là một cơ hội để nâng giá trị của anh.
Tắt máy, Công Tây Kiều nâng tách trà lên uống một ngụm, vô cùng thơm ngon, là một loại trà tốt hiếm có.
Tịch Khanh không hề hỏi là chuyện gì, nhưng Công Tây Kiều vẫn ngắn gọn kể cho hắn.
“Một thời gian trước tôi còn nghĩ đến một chuyện,” Tịch Khanh buông tách trà, trên mặt lộ ra nụ cười gượng mà trước giờ Công Tây Kiều chưa bao giờ thấy qua, “Cậu là người ưu tú như thế, rốt cuộc thì người như thế nào mới xứng với cậu đây.”
“Vậy bây giờ đã có kết luận chưa?” Công Tây Kiều đổi tay cầm tách trà, khóe miệng hơi cong cong.
Tịch Khanh ngẩng đầu nhìn anh, lắc đầu rồi lại gật đầu: “Cho ra được một kết luận không được tính là kết luận.”
Công Tây Kiều không hỏi hắn là kết luận gì, chỉ nói: “Thật ra thì tôi cũng chẳng được tính là ưu tú, ai cũng thấy được, anh còn ưu tú hơn tôi rất nhiều, lời khen này phải là tôi nói mới đúng.”
“Nếu cậu là tôi, cậu không hẳn là kém hơn tôi; nhưng nếu tôi là cậu, tôi chưa chắc có thể so với cậu,” Tịch Khanh lắc đầu, “Những người đó không hiểu cậu, cho nên không biết cậu ưu tú thế nào.”
“Những người đó không hiểu tôi?” Công Tây Kiều nhướng mày, như cười như không mà nói, “Chẳng lẽ anh hiểu tôi sao?”
Biểu cảm trên mặt Tịch Khanh có chút không được tự nhiên, hắn do dự nhìn Công Tây Kiều một chút, thành thật lắc đầu: “Tôi cũng không hiểu rõ cậu, nhưng tôi muốn được hiểu cậu nhiều hơn nữa.”
“Đôi khi có vài sự bất hòa giữa hai người bạn xuất phát từ việc hiểu nhau quá mức,” Công Tây Kiều chống cằm, “Có lẽ chờ đến khi anh hoàn toàn hiểu được tôi, lúc đó sẽ hối hận vì có tôi là bạn.”
“Sẽ không đâu,” Tịch Khanh nhìn anh, nói, “Bởi vì tôi hiểu rõ bản thân mình.”
Công Tây Kiều nở một nụ cười không rõ hàm ý, cầm lấy ấm trà trên bàn rót thêm trà cho Tịch Khanh và cho mình, “Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ đến việc tôi có thể lợi dụng thân phận của anh để mang lại lợi ích cho tôi và gia đình tôi sao? Trong lòng anh cũng rõ, tuy fan ai cũng gọi tôi là Kiều thiếu, nhưng trên thực tế, chút của cải nhà tôi, trong mắt thế gia các anh chẳng qua cũng chỉ là muỗi, không đáng nhắc đến.”
Tịch Khanh chăm chú nhìn anh: “Có đôi khi tôi thật sự hy vọng cậu có thể vì những thứ này mà đến gần tôi thêm một chút.
Tôi chẳng có gì, mà nếu có thì cũng chỉ là thân phận gia chủ của Tịch gia thôi.”
Không khí trong nhà kính trồng hoa rơi vào một phút trầm mặc ngắn ngủi, sau đó tiếng cười của Công Tây Kiều phá vỡ sự trầm mặc này: “Sao anh lại có thể nói bản thân mình như vậy?”
“Cái tôi có, cậu cũng không thiếu.
Cái cậu có, không chắc là tôi sẽ có,” Tịch Khanh rũ mắt, nhìn lá trà lượn lờ trong tách, giọng nói bình tĩnh không cảm xúc, “Có lẽ, thân phận gia chủ Tịch gia này cũng chẳng có giá trị gì.”
Có đôi khi thích một người, sẽ nhịn không được mà dồn hết mọi sự chú ý lên người đó, thậm chí ngay cả một cử chỉ mờ ám cũng không buông tha.
Ai cũng biết tính tình của Kiều thiếu hòa nhã lễ phép, nhưng hắn lại rất rõ ràng, người ngồi bên cạnh mình đây mang một vỏ bọc hoàn hảo, nhưng linh hồn bên trong lại chẳng phải là một người hiền lành.
Lời nói và hành xử của Tiểu Kiều đối với bọn công tử thế gia rất nhã nhặn, chu đáo, không có điểm nào soi mói được.
Nhưng hắn lại cảm giác được, sâu thẳm trong nội tâm của Tiểu Kiều, bọn công tử thế gia này cũng chẳng khác gì những người qua đường.
Bởi vì anh có năng lực tự biến cuộc sống của mình trở nên ưu việt nên anh cũng chẳng hề hâm mộ cuộc sống của người khác, lại càng không nhẫn nhịn để đi lấy lòng người khác, sự nhã nhặn, chu đáo của anh chẳng qua cũng chỉ là nguyên tắc làm việc của anh mà thôi.