Vua Diễn Xuất Trong Giới Giải Trí

Chương 94: 94 Ỷ Thế Hϊếp Người




Tịch Khanh chưa về đã nhận được điện thoại của Công Tây Kiều nói rằng phải đi đến vùng khác để quay phim, hắn đóng quyển sách trong tay lại, dặn dò người ở đầu bên kia điện thoại: “Đi đường cẩn thận, đến đoàn phim rồi thì gọi cho tôi một tiếng.”
Trợ lý Cẩu đang giúp Tịch Khanh chỉnh sửa tài liệu thấy vẻ mặt hắn có chút mất mát, biết ngay ông chủ mình vì chuyện Kiều thiếu sang vùng khác quay ngoại cảnh mà không vui.

Nhưng chuyện này cũng không còn cách nào khác, Kiều thiếu là siêu sao đang nổi, có thể dành ra nhiều thời gian như vậy ở cùng ông chủ đã là tốt lắm rồi.
Cúp điện thoại, Tịch Khanh nhìn quyển sách trên bàn, hình ảnh thanh niên đội mũ lông lọt vào mắt, hắn không hiểu vì sao lại có cảm giác thân thiết, nhịn không được mà bật cười, chẳng lẽ đây gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về à, bởi vì tiểu Kiều thích bức tranh thời Thiên Tấn nên hắn cũng hứng thú với những người này sao?
Công Tây Kiều đột nhiên phải đi quay ngoại cảnh là bởi vì muốn diễn vai khách mời cho một đoàn phim khác, đạo diễn Lưu của đoàn phim này từng là một trong những đạo diễn của《Quốc nghiệp》, tuy không phải là đạo diễn chính nhưng lúc còn trong đoàn《Quốc nghiệp》, đạo diễn Lưu đối xử với anh rất tốt, cho nên bây giờ đoàn phim ông ấy có vai diễn cần anh diễn, anh cũng không tiện từ chối.
Quan trong hơn là, bộ《Đâm xe》tuy là phim hài kịch, nhưng nội dung phim lại vô cùng logic, tam quan ngay thẳng, gây hài nhiều, có khả năng doanh thu phòng vé của bộ phim này sẽ bạo.
Công Tây Kiều vừa đến đoàn phim đã được hoan nghênh bằng sự nhiệt tình của đạo diễn Lưu, hơn nữa còn nói chuyện với các diễn viên chính vài câu với nhau.

Đạo diễn có thể vào được đoàn phim《Quốc nghiệp》đều là những đạo diễn có tiếng trong giới, cho nên diễn viên trong bộ phim này cũng đều là một đám người siêu nổi trong nước.

Mấy nghệ sĩ này thấy Công Tây Kiều đến đều tỏ ra cực kỳ ân cần, từ trên xuống dưới không có lấy một người ỷ mình là tiền bối mà kiêu ngạo.
Giới giải trí là thế, ai nổi tiếng, ai có nhiều tài nguyên, bối cảnh của ai vững chắc, vào giới bao lâu không quan trọng, đa số đều không dễ chơi, ai lại có thể ngớ ngẩn đến mức tự gây khó dễ cho con đường sự nghiệp của mình chứ?
Bình thường Công Tây Kiều không thường qua lại với mấy người trong giới, cho nên mất nhất ca nhất tỷ này tuy nổi tiếng, nhưng anh cũng không có bao nhiêu giao tình, mọi người chào hỏi nhau xong, Công Tây Kiều trực tiếp nhập vai để quay phim.
Câu chuyện về《Đâm xe》diễn ra trên một con đường hoang vắng, vào một đêm mưa, bốn chiếc xe ô tô và xe máy xảy ra va chạm, may mắn là mọi người không bị thương.


Sau khi báo cảnh sát, bởi vì con đường phía trước đã bị sạt lở, bọn họ đành phải ở tạm trong một khách sạn nhỏ ven đường.
Mấy người với những bối cảnh, địa vị khác nhau cùng nhau ở trong một khách sạn nhỏ, trong một đêm ngắn ngủi mà xảy ra biết bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười.

Cuối cùng cũng biết nguyên nhân xảy ra sự cố đam xe này là do trong đó có một người nhận tiền để gϊếŧ một người khác, nhưng lúc đó bởi vì mềm lòng mà giảm tốc độ mới không xảy ra án mạng.
Vì thế, chuyện này lại liên quan đến người đứng phía sau, cũng là nhân vật phản diện chính được che giấu trong bộ phim này, Công Tây Kiều đến làm khách mời là vì vai diễn phản diện này, Tiễn thiếu, một người có tiền nhưng độc ác.
Bởi vì nhân vật Tiễn thiếu này là một nhân vật phản diện đứng đằng sau tất cả, cho nên không cần lộ mặt nhiều, tuy Công Tây Kiều chưa từng diễn qua nhân vật phản diện, nhưng diễn cũng rất thuận lợi, gương mặt đẹp trai như vậy mà phải diễn vai phản diện, chờ sau khi bộ phim này được chiếu chắc chắn sẽ khiến không ít khán giả nữ vừa yêu vừa hận.
Lúc trước đã từng nói qua, người trong giới giải trí phần lớn luôn biết nhìn sắc mặt người khác, biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên.

Nhưng trên thế giới này mặc kệ là giới nào cũng đều sẽ tồn tại ngoại lệ, cho nên buổi tối lúc Công Tây Kiều đi dọc hành lang khách sạn, chợt nghe thấy được người nào đó ở trong phòng đang nói xấu mình.

Anh không hề cảm thấy xấu hổ mà đứng lại nghe, bên cạnh anh còn có một diễn viên nam tên Hà Khê, Hà Khê mặt đầy xấu hổ.
Hà Khê cố ý lấy lòng Công Tây Kiều, cho nên mới cùng Công Tây Kiều quay về khách sạn, hoàn toàn không ngờ đến việc có người ngu ngốc đến mức nói xấu người khác mà lại không đóng kín cửa.

Điều kiện khách sạn này bình thường, hiệu quả cách âm không tốt lắm, nếu cửa phòng không đóng kín, người đi bên ngoài sẽ dễ dàng nghe được tiếng bên trong.
“Công Tây Kiều là cái thá gì chứ, nếu lúc trước tôi không đi ăn máng khác, nhất ca của Sâm Hòa cũng không đến lượt cậu ta làm.

Bên ngoài người ta nói cậu ta đẹp trai ba trăm sáu mươi độ không góc chết, tôi cũng thế mà, nói cậu ta diễn xuất tốt, thôi thà nói là Tịch gia chủ có tiền còn hơn, cũng không biết cậu ta có bản lĩnh gì mà có thể được Tịch Khanh đối xử thật lòng như thế.


Không có Tịch Khanh nguyện ý làm anh em với cậu ta, cậu ta chẳng là gì!”
“Tôi cảm thấy… Kiều thiếu cũng không tệ mà.” Lúc này người mở miệng là một người khác trong phòng.
“Cậu ta bây giờ là ảnh đế Kim Diệp, coi như là diễn xuất bình thường đi, nhưng những người kia cũng đâu vừa,” Người nói đầu tiên cười lạnh một tiếng, “Kiều thiếu cái gì, cũng chỉ là tên nhà giàu mới nổi thôi, nghe nói năm đó cha cậu ta là người khai thác mỏ quặng, bây giờ ôm đùi Tịch gia làm bất động sản hay ngành nghề sinh thái gì đó, nói chung là một bước lên trời.

Mọi người còn ca tụng cậu ta có khí chất, thật sự là… xì!”
Hà Khê đổ mồ hôi lạnh, cẩn thận nhìn lại Công Tây Kiều, phát hiện vẻ mặt đối phương bình tĩnh đến sợ, vốn định ho khan một tiếng để đánh gãy đối thoại trong phòng, nhưng lúc này lại có chút không dám.
Hà Khê đã nghe ra người mắng Công Tây Kiều là Tào Chinh, hai năm trước người này là nhất ca của Sâm Hòa, sau này lại nhảy sang Hoàn Tinh, kết quả lại không bằng như lúc trước còn ở Sâm Hòa.

Bây giờ chửi bới sau lưng Công Tây Kiều, chẳng qua là do hâm mộ và ghen tị thôi.
Thấy dáng vẻ bình tĩnh này của Công Tây Kiều, trong lòng Hà Khê có chút bội phục, nếu là hắn ta nghe thấy có người nói xấu mình như thế, hắn ta đã sớm tức giận rồi chứ làm sao có thể trầm tĩnh được như vậy.
Người còn lại nói chuyện với Tào Chinh là Lương Đông, hai năm trước vì bị chụp ảnh hút thuốc phiện nên bị đóng băng hoạt động hai năm, gần đây bởi vì muốn cố gắng sửa lại lỗi năm xưa nên rất tích cực làm từ thiện, gần đây mới được công chúng tha thứ, được làm nền trong mấy bộ phim điện ảnh và truyền hình.
“Dù sao thì… tôi cảm thấy diễn xuất của Kiều thiếu cũng rất tốt.” Lương Đông thẳng thắng bác bỏ lời nói của Tào Chinh, khiến Tào Chinh càng thêm tức giận.
“Lúc trước cậu không thể tham gia được bộ công chúa gì đó chẳng phải là do có cậu ta sao?” Tào Chính chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép, nói, “Nếu không phải cậu ta giành lấy vai diễn của cậu, bây giờ chắc cậu cũng nổi rồi, còn nói đỡ cho cậu ta làm gì?”
“Là《Công Chúa Bế Nguyệt 》(*)” Lương Đông khụt khịt mũi, “Vai diễn lúc đó của tôi cũng không nắm chắc, không có cậu ta thì cũng có người khác, huống chi… Nếu không phải cậu ta diễn vai đó, không chừng bộ phim đó còn không thể nổi lên nữa.”
(*Bộ phim đầu tiên mà Công Tây Kiều đập tiền để diễn vai nam 2, không biết mọi người còn nhớ không)

“Ha ha, thật không ngờ cậu cũng muốn thì li.ếm tên Kiều đại thiếu này, cũng không quan tâm chuyện người ta có biết mình hay không.” Tào Chinh và Lương Đông là nghệ sĩ cùng một công ty, quan hệ của hai người cũng không tệ, nào biết đối phương lại nói đỡ cho người khác, Tào Chính lập tức nổi giận, “Nếu không phải nhờ tôi, ngay cả vai diễn này cậu cũng chẳng nhận được, bây giờ còn muốn ôm đùi Công Tây Kiều à!”
“Anh nói chuyện ngang ngược ghê, tôi lười nói chuyện với anh,” Đó giờ tính cách của Lương Đông không tốt, “Thích nói thế nào cũng được! Cái gì mà anh giúp tôi nhận được vai diễn, vai này là anh giúp đôi giành lấy sao? Vai của anh ngay cả bản thân anh còn không tự mình tranh được, còn dám nói nhận giúp tôi, bớt dát vàng lên mặt mình đi!” Nói xong, Lương Đông cung không quan tâm sắc mặt của Tào Chinh khó coi thế nào, mở cửa ra ngoài, kết quả vừa mở cửa ra, mặt lập tức trắng bệch.
“Lương Đông, cậu…” Sau khi nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa, bao nhiêu sự tức giận đều bị Tào Chính nuốt xuống bụng, vẻ mặt kinh ngạc.
Đừng tưởng Tào Chinh trong phòng mắng khi thế như vậy mà hiểu lầm.

thật ra ở trường quay, gã luôn tỏ ra khách sáo với Công Tây Kiều, hoàn toàn không dám đắc tội.
“Hai người… không tiếp tục à?” Công Tây Kiều mỉm cười nhìn hai người, sau đó nhìn Tào Chinh, nụ cười càng thêm ôn hòa, “Anh biết không?”
Tào Chinh mờ mịt nhìn Công Tây Kiều, không biết Công Tây Kiều chuẩn bị nói gì.
“À thì,” Công Tây Kiều khẽ cười ra tiếng, “Con người của tôi có một khuyết điểm đó là thù dai.

Anh nói xem có phải anh hồ đồ quá rồi không, rõ ràng biết tôi ôm đùi Tịch Khanh, vậy mà còn muốn kiếm chuyện với tôi, dũng cảm đó.”
Lương Đông, Hà Khê: Đại thiếu gia, cậu cứ như vậy mà nhận mình ôm đùi, có phải hơi đơn giản quá rồi không?
Nếu là người bình thường thì mấy lúc này hẳn là phải chứng minh là mình không ôm đùi, mà là dựa vào thực lực, Công Tây Kiều thành thật như vậy khiến người xem như bọn họ có chút không biết làm sao.
“Cậu, cậu muốn làm gì?” Sắc mặt Tào Chinh trắng bệch, “Công Tây Kiều, giới giải trí không phải là nơi cậu có thể một tay che trời, cậu đừng có mà ỷ thế hϊếp người!”
“Tôi chưa bao giờ ức hϊếp người khác,” Công Tây Kiều lấy điện thoại ra, mỉm cười nói, “Bởi vì những thứ tôi ức hϊếp không phải là người.”
“Hay là bây giờ anh đoán thử xem, tôi ôm đùi người ta, liệu có thể khiến người ta làm anh bị phong sát không?” Công Tây Kiều lắc lắc di động trong tay, nhẹ nhàng thở dài, “Ai bảo tôi có đùi để ôm làm gì.”
“Công Tây Kiều, nếu cậu dám làm vậy, tôi nhất định sẽ tìm phóng viên vạch mặt cậu!” Tào Chinh đã bắt đầu sợ hãi, gã không biết quan hệ của Công Tây Kiều và Tịch Khanh tốt đến mức nào.

Nhưng trong lòng gã rõ ràng, nếu Tịch Khanh phong sát gã, gã cũng chẳng dám đi kể tội với phóng viên, mà cho dù gã có kể cho phóng viên, phía phóng viên cũng chẳng dám tung tin này ra.

“Anh mắng chửi sau lưng tôi còn chưa đủ, bây giờ còn uy hϊếp tôi,” Công Tây Kiều trừng mắt, vẻ mặt ủy khuất nói, “Anh ngang ngược thì thôi, còn muốn ức hϊếp người khác à?”
Tào Chinh suýt nữa là đã hộc máu, rốt cuộc ai ức hϊếp ai đây?
Gọi điện cho người nào đó, Công Tây Kiều mở miệng nói: “Đùi ơi, trang sức của đùi anh bị ức hϊếp kia, anh thấy nên làm gì bây giờ?”
Hà Khê trộm nuốt nước bọt, nhìn Công Tây Kiều thật sự lôi điện thoại ra, Hà Khê đứng rất gần Công Tây Kiều, cho nên có thể nghe được giọng nam trầm thấp truyền ra từ bên trong điện thoại.
Ôi vãi chưởng, vị đại thiếu này thật sự đi mách người ta à?
Trang sức của đùi là cái quỷ gì?
Nhưng bởi vì như thế, ngược lại khiến Hà Khê càng thêm tin tưởng Công Tây Kiều và Tịch Khanh là anh em tốt chứ không phải là dạng quan hệ ôm đùi, ai đi ôm đùi mà dám làm như Công Tây Kiều chứ, làm vậy chắc bị đùi đá bay từ lâu rồi.
Chỉ có những người có mối quan hệ chân chính mới dám lấy người ngoài ra làm trò đùa như vậy.
Nghĩ thế, Hà Khê nhìn Tào Chinh bằng ánh mắt thông cảm, đầu óc người này không tốt đến mức nào mới có thể mắng chửi người ta, lại còn khiến người ta nghe thấy nữa chứ.
Gọi điện thoại với Tịch Khanh xong, Công Tây Kiều mới lạnh lùng nhìn Tào Chinh: “Con người luôn hướng về phía trước cũng bình thường, lúc trước anh chuyển từ Sâm Hòa sang Hoàn Tinh là chuyện của anh.

Nhưng làm người là phải có lương tâm, cho dù Sâm Hòa không phù hợp với anh, nhưng ít nhất cũng đã từng bồi dưỡng anh cẩn thận, chừa từng hãm hại anh bao giờ.

Nhưng hành động tìm được chủ mới lập tức quay lại cắn ngược chủ cũ của anh thật sự khiến cho người ta chướng mắt.”
“Hôm nay tôi sẽ dạy anh một đạo lý, làm người phải sống hiền lành, đừng đắc tội với người không nên đắc tội,” Công Tây Kiều liếc mắt nhìn gã đầy châm chọc, “Tôi cũng sẽ cho anh biết, thế nào gọi là ỷ thế hϊếp người.”
Lương Đông lẳng lặng ôm ngực, tự cảm thấy bản thân mình chắc cũng là bị liên lụy rồi.

Ai bảo lúc Tào Chinh đang nói bậy, Lương Đông lại góp mặt chứ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.