Thẩm Vọng Tân nhìn đầu lưỡi hồng nhạt của cô, yết hầu lên xuống, lại nhìn dáng vẻ lúc này của cô, chẳng có cách nào khác, đặt cốc nước xuống sau đó bế ngang người cô, sải bước lên lầu. Tô Tinh Dã mơ màng tưởng đang chơi đùa, lúc đi lên cầu thang, cảm nhận người mình lên lên xuống xuống. Tay bất giác nắm chặt lấy vai anh, nhìn xuống dưới, thỏ thẻ: “Cao quá.”
Nghe vậy, Thẩm Vọng Tân thấp giọng cười, “Yên tâm, không đánh rơi em đâu.”
Tô Tinh Dã nhỏ giọng “ừm” một tiếng, sau đó lại tựa đầu vào vai anh.
Thẩm Vọng Tân đặt cô xuống giường, quay người bước vào phòng tắm vò khăn mặt định lau nước mắt lem nhem trên mặt cô. Thế nhưng bên này anh mới kịp làm ướt khăn, ngoài cửa đã vọng tới tiếng sột soạt. Anh ngoái lại nhìn, đôi mắt dịu dàng tối sầm lại, ánh mắt sâu thẳm, tựa như tờ giấy bị mực đen vẩy lên, màu mực lan rộng từng chút một.
Người lẽo đẽo phía sau chẳng biết cởi áo len ra từ lúc nào, nửa người trên lúc này chỉ còn lại áo lót màu đen. Bày ra trước mắt anh làn da mịn màng, trắng hồng, xương quai xanh lồ lộ vô cùng gợi cảm. Bụng thon gầy đến mức có thể thấy rõ mồn một hai đường cơ. Quần bò sẫm màu ôm lấy đôi chân vừa dài vừa thon. Hai bàn chân thon gầy, trắng nõn giẫm trên nền gạch.
Thẩm Vọng Tân thấy cổ họng khô khốc. Ngay lập tức anh ném khăn mặt trong tay xuống, vớ lấy khăn tắm cạnh đó quấn cả người cô lại, giọng khàn khàn: “Đừng làm loạn, cảm lạnh bây giờ.” Nói xong muốn ôm cô về giường.
Nhưng làm gì có chuyện Tô Tinh Dã để anh làm thế, cô đẩy anh ra, “Em muốn… tắm…”
Thẩm Vọng Tân thấy cô loạng choạng bước vào phòng tắm, nhanh tay đỡ lấy cô, dỗ dành: “Sáng sớm mai dậy rồi tắm nhé?”
“Không thích.” Tô Tinh Dã từ chối dứt khoát, theo tiềm thức thấy Thẩm Vọng Tân không theo ý mình, cô dẩu môi, bắt đầu nghẹn ngào, “Muốn tắm bây giờ cơ.”Thẩm Vọng Tân dở khóc dở cười, kể cả uống say rồi cô vẫn có thể uy hiếp anh như thường, chẳng tốn chút công sức.
Tô Tinh Dã mới chỉ say một lần trước mặt Thẩm Vọng Tân. Lần đó là khi hai người đang quay bộ phim “Quyền Mưu”, vì đỡ rượu cho mình trên bàn rượu, cô rót một cốc. Uống xong, cái người bình thường vốn ít nói liền nói không dứt miệng. Tựa vào lưng anh, cái miệng nhỏ bô lô ba la không ngừng. Không biết tối hôm đó lúc quay về phòng có phải cô cũng giống hôm nay không, đáng yêu không chịu được.
Tô Tinh Dã thấy anh mãi không phản ứng gì, lại bắt đầu ầm ĩ: “Tắm mà….”
Mạch suy nghĩ bị cắt ngang, Thẩm Vọng Tân nhìn hai mắt cô giờ hơi lơ mơ nhưng vẫn hiện vẻ kiên quyết, cũng chẳng còn cách nào khác, khóe miệng trĩu xuống, “Thôi được rồi, tắm nào.”
***
Tô Tinh Dã ngủ liền một mạch không mộng mị. Một đêm bình yên trôi qua. Sáng sớm mơ màng tỉnh giấc, cô theo thói quen vươn người một cái. Vừa duỗi người, ngay lập tức ý thức có gì không đúng. Cô vô thức kéo chăn ra nhìn, bấy giờ mới phát hiện ra mình đang bị một người ôm chặt trong vòng tay, lồng ngực người đàn ông đằng sau lưng cô nóng như thiêu đốt, thảo nào cả đêm qua cô không thấy lạnh chút nào. Cô cẩn thận xoay người lại, trước mắt là khuôn mặt đang say giấc của người đàn ông.
Thẩm Vọng Tân có một khuôn mặt cực kì đẹp, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ giờ hơi mím lại. Mặc dù đang ngủ say nhưng cả người vẫn toát lên sự ôn hoà khó tả bằng lời. Tim Tô Tinh Dã tựa như được lấp đầy, cô đem ngón tay men từ ấn đường xuống đến sống mũi của anh, di chuyển chầm chậm, thật đẹp …
Trong đầu còn đang suy nghĩ miên man thì người đàn ông dường như có dấu hiệu sắp tỉnh lại. Cô lập tức thu tay lại, nhắm mắt lại, giả vờ vẫn đang ngủ. Nhắm mắt được vài giây, cô có cảm giác anh ấy đã tỉnh lại.
Thẩm Vọng Tân giũ mắt nhìn cái đầu nhỏ đang rúc trong ngực mình, có vẻ đang ngủ say. Đáy mắt hiện ý cười, ý vị khó tường. Anh khẽ nhướng mày, bàn tay chậm rãi mơn man, làn da dưới tay ấm áp, nhẵn mịn giống như ngọc Dương Chi, chạm vào vô cùng dễ chịu.Tô Tinh Dã mới đầu còn cố chịu, nhưng càng về sau cô càng cảm thấy anh đang cố ý. Kiểu như anh biết rõ rành rành là cô đã tỉnh rồi, nhưng lại…
Lát đó cô giả vờ không nổi nữa, cố tình phát ra tiếng ừm nhỏ, tỏ vẻ vừa mới tỉnh giấc. Nhưng mà khả năng diễn của cô trước mặt anh thật chẳng ra sao, mới diễn chút đã phá ra cười.
Thẩm Vọng Tân cười giữ lấy cô, “Diễn đi? Không diễn nữa hả?”
Tô Tinh Dã bị anh giữ lấy, nhột không chịu được, vừa ngọ nguậy tránh vừa đáp: “Không diễn nữa, không diễn nữa, anh tha cho em đi, mà?”
Người nằm trong ngực anh vừa mềm vừa thơm, cứ ngọ ngoạy tới ngọ ngoạy lui làm lực tay của Thẩm Vọng Tân lớn hơn vài phần, hơi xoay người. Vị trí cả hai lập tức đảo ngược lại.
Tô Tinh Dã bị anh giữ chặt, nhìn thấy đôi mắt lộ ra vẻ kiềm chế, thoáng cái liền bừng tỉnh ngộ, cô lí nhí: “Rời… Rời giường nào.”
Thẩm Vọng Tân nhìn ánh mắt trốn tránh của cô, cong môi nở nụ cười, ép người xuống thấp, đôi môi mỏng dính sát vào phần cổ trắng nõn của cô, “Còn sớm mà.”
Tô Tinh Dã ngoái đầu nhìn, đúng thật là bầu trời ngoài kia vẫn hơi âm u, cũng chẳng biết là sắp mưa hay là trời chưa hửng sáng. Cảm nhận thân hình căng cứng phía trên, cô lập tức ý thức được nguy cơ, giơ tay đẩy anh ra, muốn từ khe hở bên hông chui ra ngoài. Nhưng sự chưa thành đã bị chặn đứng đường lui. Còn chọc cho người đàn ông vốn đang kìm nén kia, kìm không nổi nữa. Thân người lại bị giữ lấy, bờ môi nóng bỏng áp xuống phủ lên môi cô.
Nụ hôn tựa như bão táp làm Tô Tinh Dã lập tức buông giáo đầu hàng, chỉ đành tuỳ anh công thành chiếm đất. Bàn tay cảm giác chơi vơi, cô vô thức siết chặt tay, hơi thở dồn dập, vành tai đỏ rực, lời nói đứt quãng: “Bây giờ sáng… sáng rồi.”
Thẩm Vọng Tân “ừ” một tiếng nhưng hoàn toàn không định ngừng lại.
Tô Tinh Dã gian nan kháng cự Thẩm Vọng Tân, chủ yếu là vì cô thật sự không kháng cự nổi anh, cuối cùng chỉ đành tuỳ anh muốn làm gì thì làm.Sau khi kết thúc, cô chôn mặt giấu trong gối, thật không muốn gặp người nữa. Mái tóc dài đen huyền xoà sang một bên, để lộ những dấu đỏ trên tấm lưng trắng ngọc ngà.
Thẩm Vọng Tân vừa bước ra khỏi nhà tắm liền thấy cảnh tượng này, anh đi đến xốc tấm chăn trên giường, bế thốc cô ôm vào lòng, giọng trầm ấm pha chút khàn khàn: “Không cậy mạnh nữa hả?"
Cảm giác dấp dính trên người khiến Tô Tinh Dã hơi khó chịu, cô mở lời nhờ anh: “Anh giúp em xả nước được không?”
Thẩm Vọng Tân nhìn tóc mướt mồ hôi dính trên gáy cô, cúi đầu hôn một cái, đáp ứng, “Được”
Tô Tinh Dã chưa làm tổ trong chăn bao lâu thì Thẩm Vọng Tân đã xả nước nóng xong, đi ra bế cô vào phòng tắm. Cô đưa tay thử độ ấm của nước, độ nóng vừa phải, khua tay với anh, “Được rồi, anh ra ngoài được rồi đấy.”
Nhưng cô nói xong, người bên cạnh cũng chẳng rời đi. Cô quay đầu lại nhìn thấy anh mắt sâu thẳm của anh, tim đập chậm nửa nhịp, “Sao… Sao thế?”
Thẩm Vọng Tân nhếch môi cười, bảo: “Cũng chẳng phải lần đầu tắm cùng.”
Ngay lập tức Tô Tinh Dã trừng to mắt, chẳng phải lần đầu tắm cùng? Cái gì mà chẳng phải lần đầu tắm cùng cơ?
“Không nhớ gì hả?” Anh hỏi.
Hình như cô chẳng nhớ gì thật, nhưng dưới sự nhắc nhở vô cùng có tâm của anh, cô thử hồi tưởng lại. Thế mà nhớ ra không ít ký ức vụn vặt. Ký ức tuy vụn vặn ngắt quãng nhưng cô cũng nhớ được đại khái những gì đã xảy ra. Gương mặt vốn ửng hồng của cô càng lúc càng đỏ. Chẳng trách sáng nay lúc ngủ dậy cô thấy cả người đều thoải mái, chuyện tối hôm qua cô…
Sau khi từ Thượng Hải quay về, hai người đúng thật chẳng có mấy lần, vì vừa quay về đã lập tức vùi đầu vào quay phim. Vốn là sắp tới giai đoạn cuối, các phân cảnh quay cuối đều rất nhiều. Hàng ngày kết thúc xong đều mệt muốn chết, chẳng còn sức làm gì. Gần như đặt lưng xuống giường là ngủ luôn, lại thêm cô vốn không quen tắm cùng người khác, nên dù hai người đã làm chuyện thân mật song chuyện tắm rửa kiểu này chưa từng cùng anh làm qua. Hôm qua cô chỉ uống say thôi, thế mà lại...
Từ ánh mắt của cô Thẩm Vọng Tân liền biết được cô đang nghĩ cái gì, ý cười trên khoé môi càng rõ.Tô Tinh Dã chậm chạp phản ứng lại, nhìn khoé miệng đang cong lên của anh, cô vừa phiền muộn vừa xấu hổ, “Mặc kệ, anh… anh đi ra ngoài trước đi, nhanh lên.”
Nhìn dáng vẻ của cô như vậy, Thẩm Vọng Tân dù muốn cũng nén lại, không tiếp tục trêu chọc cô, “Được rồi, quần áo để phía trên của tủ treo nhé.”
Tô Tinh Dã liếc theo hướng mắt của anh liền thấy, gật đầu, sau đó một tay đẩy anh.
Thẩm Vọng Tân ghé lại gần hôn xuống môi cô, xong rồi mới quay người ra ngoài.
Tô Tinh Dã thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, nhắm mắt lại thích thú tận hưởng, nhưng nhắm mắt lại, mọi chuyện đêm qua trong bồn tắm nhất loạt tràn về. Vành tai đỏ bừng bừng, ngâm chưa bao lâu đã vội vàng trồi lên.
Với tay lấy quần áo Thẩm Vọng Tân chuẩn bị sẵn, cô nhìn qua, một bộ hoàn chỉnh. Khuôn mặt đỏ bừng hơi lộ vẻ ngạc nhiên, anh ấy làm thế nào mà có thể giúp cô chuẩn bị đầy đủ như này?
Thay xong bộ quần áo sạch, sấy tóc khô tương đối xong, cô mới ra ngoài. Ngoài cửa là hành lang, đi dọc hết hành lang thì đến cầu thang. Xuyên qua cửa sổ dưới lầu có thể thấy khung cảnh bên ngoài. Ngoài trời đúng thật là đang đổ mưa, trời âm u, sầm sì. Trong phòng có một bóng người đang bận rộn, một mùi thơm mê người lan tỏa khắp phòng. Bụng cô rất phối hợp hoàn cảnh, vang lên tiếng “ọc ọc”.
Thẩm Vọng Tân bước từ bếp ra bắt gặp Tô Tinh Dã đang đứng ở thềm cầu thang, anh mỉm cười ôn hoà, “Tắm xong rồi à?”
Tô Tinh Dã nhìn anh, trái tim lập tức thỏa mãn như có dòng nước ấm chảy qua, cô khẽ gật đầu.
“Thế thì xuống đây, anh đang nấu mỳ, sắp xong rồi.”
Tô Tinh Dã ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn. Bất giác nhận ra đây hình như là lần đầu tiên cô đến nhà anh. Sau khi hai người về Bắc Kinh thì đều rất bận, quay phim liên tục, thời gian chỉ hận không thể bẻ làm đôi. Thế nên là dù đoàn làm phim ở Bắc Kinh, nhưng bọn họ hàng ngày đều ở khách sạn đoàn làm phim thu xếp sẵn.
Nhân lúc anh đi lấy mì, cô tò mò đánh giá một lượt. Cách bài trí đơn giản mà không kém phần độc đáo. Vị trí các đồ nội thất gọn gàng mà ấm cúng, chăn phủ lông, thảm trải sàn, câyxanh, vừa nhìn liền biết chủ nhân căn nhà đã chú tâm sắp xếp như nào. Nhìn ngắm một lúc, cô liền chợt nghĩ tới điều gì, môi trĩu xuống.
Tô Tinh Dã bưng mì ra, mới ra liền nhìn thấy cô đang dẩu miệng, nhìn dáng vẻ trông vừa tủi thân vừa không vui, buột miệng hỏi: “Sao vậy? Sao lại không vui rồi?”
Tô Tinh Dã ngước đầu nhìn anh đang đi đến, đợi anh đặt mì xuống, mới đáp: “Cách bài trí của nhà anh bài trí thật đẹp.”