Vừa Gặp Đã Thương

Chương 12: Luyện tập



Sau khi Tô Tinh Dã gia nhập đội múa Nghệ Văn, cuối tháng 12 cô được đưa đến trung tâm huấn luyện tiến hành tập luyện gắt gao trong ba tháng. Dựa theo nội quy của Nghệ Văn, trong vòng ba tháng này cô nhất định phải hoàn toàn cắt điện, một tháng chỉ cho phép gọi cho người nhà một lần, cô phải ở suốt trong trung tâm huấn luyện cho đến cuối tháng tư.

Mấy ngày trước khi Tô Tinh Dã đến trung tâm huấn luyện, cô gọi điện cho Tô Châu. Giọng Tô Châu ở đầu bên kia chứa sự kiêu ngạo rõ rệt.

“Tinh Tinh, con làm rất tuyệt. Sau khi vào đó rồi cũng đừng tạo áp lực cho bản thân quá. Cố gắng hết sức là được rồi. Kỳ thực so với những việc đáng tự hào này, bố để tâm đến con nhiều hơn. Chỉ cần con khỏe mạnh, vui vẻ là tốt rồi.”

Tô Tinh Dã nghe những lời Tô Châu nói, đôi mắt không khống chế được chớp liên tục. Cô hít thở sâu vài lần rồi mới lên tiếng: “Vâng, con sẽ chăm sóc tốt cho mình, bố….”

Cô còn chưa nói hết đã nghe được giọng của trợ lý Trương Đặc ở đầu bên kia: “Tổng giám đốc Tô, máy bay sắp cất cánh rồi, điện thoại phải bật chế độ máy bay.”

Tô Tinh Dã mím môi: “Dạ dày của bố không tốt, nhớ phải ăn cơm đúng giờ. Nếu sau ba tháng mà bố gầy đi thì con sẽ không gặp bố đâu.”

Tô Châu ở đầu kia a một tiếng, hỏi: “Nhất định phải thế à?”

“Vâng. Thôi không nói nữa, bằng không tiếp viên hàng không sẽ đến đó, con cúp nhé?”

Tô Châu giả vờ hít sâu một hơi, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo ý cười: “Vậy bố chỉ có thể tuân mệnh thôi. Công chúa nhỏ của bố, chúc ba tháng này của con sẽ trôi qua một cách vui vẻ.”

Sau khi cúp điện thoại, trợ lý Trương Đặc giúp ông bật chế độ máy bay trên điện thoại. Nhìn thấy khóe miệng còn vương ý cười của ông, không nhịn được cười theo: “Tổng giám đốc Tô nói gì với tiểu thư mà vui đến thế?”

Tô Châu nhướng mày, không trả lời vấn đề của ông mà nói: “Lát nữa có đồ ăn đến thì giữ lại cho tôi một phần.”

“Hả?” Trương Đặc sửng sốt một chút, chẳng phải Tô tổng của bọn họ từ trước đến nay chưa từng ăn đồ trên máy bay sao?

“Hai giờ chiều chúng ta mới đến Bỉ, lúc đó cũng đã qua giờ ăn trưa rồi. Sau này tôi phải ăn cơm đúng giờ mới được. Nhớ đặt cho tôi một ngày ba bữa, hơn nữa còn phải nhắc nhở tôi ăn cơm đúng giờ đấy.”

Trương Đặc: “…..” Hình như ông đã biết tiểu thư nói gì với Tổng giám đốc Tô rồi. Có điều như vậy cũng tốt, nếu Tổng giám đốc Tô không ăn đủ ba bữa, thân thể chắc chắn không chịu nổi.

Tô Châu nhắm mắt lại, sau đó nói với người ở bên cạnh: “Đúng rồi, lát nữa xuống máy bay, cậu nhớ chuyển một trăm triệu vào tài khoản của Tiểu Dương. Nói cho cô ấy biết, nhớ xử lý tốt chuyện của Tinh Tinh, đừng để mấy người hay việc gì lung ta lung tung xuất hiện trước mặt con bé.”

Trợ lý Trương gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi.”

“Tổng giám đốc Tô, thật ra có một vấn đề tôi vẫn chưa hiểu lắm.”

“Không hiểu cái gì?”

“Nếu ngài lo lắng cho tiểu thư Tinh Tinh như vậy, sao còn để cho cô ấy tiến vào cái vòng kia chứ?”

Tô Châu dựa sát vào lưng ghế, trong đầu nhớ đến cuộc điện thoại mà Dương Vân đã gọi cho ông.

Tại sao muốn vào giới giải trí?

Bởi vì…. rất vui.

Đã trải qua loại chuyện này một lần nên vào buổi tối trước khi vào trung tâm huấn luyện, Tô Tinh Dã còn cố ý đăng một trạng thái.

Tô Tinh Dã S [V]: Ngày mai sẽ bắt đầu quá trình luyện tập của đội múa, trong vòng ba tháng không thể mang theo điện thoại. Muốn nói với mọi người một tiếng rằng không cần lo lắng cho tôi đâu nhé.

Sau khi Tô Tinh Dã phát Weibo, bên dưới lập tức xuất hiện hàng tá bình luận.

Những vì sao ở khắp mọi nơi: “Vậy cũng có nghĩa là trong vòng ba tháng chúng ta không được nhìn thấy thần tiên tỷ tỷ à?”

Những vì sao lấp lánh: “Ba tháng dài lắm đấy… em sẽ rất nhớ chị đó…”

Tinh Tinh là thần tiên tỷ tỷ: “Ba tháng thôi mà, chúng em sẽ chờ chị!”

Hàng vạn vì sao không bằng chị: “Thần tiên tỷ tỷ khi vào đội múa nhớ phải ăn uống điều độ nhé. Nếu gầy quá chúng em sẽ đau lòng đấy!”

Muốn được ở trong đôi mắt của Tinh Tinh: “Thần tiên tỷ tỷ giỏi quá! Tỷ tỷ cố lên, chúng em sẽ ở đây chờ chị!”

Hôm nay Tinh Tinh sẽ gả cho tôi sao: “Tỷ tỷ của em, bát cháo của em, nhớ phải chú ý sức khỏe nhé!”

Dương Vân làm ấm một ly sữa bò cho Tô Tinh Dã, vừa vào phòng đã thấy cô đang ngồi trên sofa xem gì đó rất chăm chú, ngay cả khi chị đã đi tới phía sau mà cô vẫn không phát hiện ra, đúng lúc nhìn thấy cô đang xem bình luận của fan dưới bài Weibo của mình.

“Lại đang đọc bình luận của fan à?”

Dương Vân vừa lên tiếng, Tô Tinh Dã mới phản ứng lại. Dương Vân đưa ly sữa bò cho cô: “Hình như em rất thích đọc bình luận của họ thì phải?”

Tô Tinh Dã đặt điện thoại xuống nhận lấy ly sữa bò, cô nhấp một hớp nhỏ, đáp: “Ừ, không biết tại sao, khi đọc cảm thấy rất…. ấm áp.”

“Ấm áp?”

“Ừ, là ấm áp.”

Dương Vân nhìn mắt cô tỏa ra những tia sáng lấp lánh, yêu thương vuốt tóc cô: “Vậy cũng đừng đọc đến tối muộn, đừng có quên, ngày mai phải vào trung tâm huấn luyện rồi, mau uống hết sữa đi.”

Tô Tinh Dã gật đầu, bưng ly lên uống cạn sữa bò, sau đó đưa ly cho Dương Vân: “Em uống xong rồi.”

Dương Vân nhận lấy ly: “Uống xong thì đi ngủ sớm một chút, có nghe không?”

“Được, em lập tức đi ngủ đây. Chị Vân, ngủ ngon nhé.”

“Ngủ ngon.”

Lúc ra ngoài, Dương Vân còn cẩn thận đóng cửa phòng lại, sau đó mới cầm ly xuống bếp.

Dì giúp việc trong nhà vốn dĩ đã đi ngủ, nhưng lúc mơ màng sắp thiếp đi thì nghe thấy tiếng nước chảy, nên ngồi dậy chạy ra ngoài xem, nhìn thấy Dương Vân đang đứng trong bếp, vòi nước đang mở, nhưng có vẻ chị đang thất thần nên nước trong bồn đã gần tràn cả ra ngoài mà vẫn không biết. Dì vội bước tới: “Quản gia Dương à, nước đã sắp tràn ra rồi, cô đang nghĩ gì thế?”

Một câu này khiến Dương Vân tỉnh mộng, nhìn thấy dì đang giúp chị tắt nước, nói: “À, tôi… tôi đang rửa ly.”

Sau khi đóng lại vòi nước, dì nhìn về phía chị, dù sao cũng đã làm việc với nhau nhiều năm nên hỏi: “Quản gia Dương, cô có tâm sự à?”

Dương Vân trầm mặc hai giây mới đáp: “Chị Phùng, chị đã làm ở Tô gia được 17 năm rồi nhỉ?”

Dì Phùng là người giúp việc lớn tuổi nhất trong nhà của bọn họ, dì gật đầu: “Đúng vậy, cuối tháng này là tròn 17 năm rồi. Thời gian trôi qua nhanh thật, khi tôi mới đến, tiểu thư Tinh Tinh chỉ mới có năm tuổi thôi,  vậy mà mới chớp mắt đã lớn như vậy rồi. Sao thế?”

“Cũng không có chuyện gì, chỉ là nghĩ đến những lời mà Tinh Tinh nói lúc nãy, thật không biết cảm giác trong lòng là gì.”

“Tiểu thư Tinh Tinh nói gì?”

“Con bé nói, nó cảm nhận được sự ấm áp đến từ các fan hâm mộ. Chị nói xem, một người bình thường vừa lạnh nhạt vừa hờ hững, vậy mà cũng sẽ vì một câu nói cách màn hình mà thấy ấm áp.”

Dì Phùng nghĩ đến một chuyện đã xảy ra cách đây rất lâu, trầm mặc một lúc rồi mới lên tiếng: “Đừng thấy tiểu thư Tinh Tinh lạnh nhạt, trầm tính như vậy mà lầm, kỳ thực cô ấy chẳng qua chỉ là một cô gái nhỏ mới hơn hai mươi tuổi mà thôi.”

Trong ba tháng này, Tô Tinh Dã gọi điện về nhà ba lần. Cuối cùng, vào cuối tháng Ba, Dương Vân đến đón cô trước cửa trung tâm huấn luyện. Nhìn bằng mắt thường cũng thấy cô còn gầy hơn so với ba tháng trước. Chị lập tức lái xe đến, nhận lấy hành lý bỏ vào cốp xe, nói: “Gầy quá. Có phải không ăn uống đầy đủ không?”

Tô Tinh Dã cười cười: “Có ăn mà.”

Dương Vân không tin: “Ăn cơm đầy đủ mà gầy thành như vậy đó hả?”

Tô Tinh Dã: “…..”

“Được rồi, được rồi, không nói nữa, bây giờ chúng ta về nhà, để đầu bếp bồi bổ cho em đi.”

“Vâng.”

Tô Tinh Dã nhìn bát canh xương sườn mà Dương Vân đưa tới, cô mím môi: “Chị Vân, em thật sự không uống nổi đâu.”

“Lúc nãy em chỉ mới uống có một bát thôi, phải uống thêm bát nữa, còn phải ăn mấy miếng sườn bên trong.” Dương Vân lại đẩy bát canh về phía cô.

Dưới sự thúc ép của Dương Vân, Tô Tinh Dã uống hết hai bát canh sườn, suýt nữa đã không chịu nổi.

Buổi tối, Dương Vân vẫn như thường lệ mang sữa bò đến cho Tô Tinh Dã. Lúc chị vào trong, cửa phòng tắm cũng vừa mở ra, Tô Tinh Dã mặc váy ngủ bước ra ngoài. Dương Vân vừa định lên tiếng, ánh mắt liền rơi vào đầu gối của cô.

Tô Tinh Dã định che lại theo bản năng, nhưng lại cảm thấy có chút giấu đầu hở đuôi nên liền tỏ vẻ không có gì đi tới trước mặt chị: “Chị Vân, mang sữa cho em à?”

Dương Vân quay người đặt ly sữa lên chiếc bàn nhỏ, rồi nhíu mày nhìn chằm chằm vào đầu gối cô. Lúc mới đi đôi chân còn khỏe mạnh chẳng có chuyện gì, mà nay từ đầu gối đến cẳng chân đều đầy những vết bầm tím, ngay cả chị nhìn mà còn cảm thấy đau.

“Bị thương trong lúc luyện tập à?” Chị hỏi.

Trước đó mỗi khi gọi điện thoại, cô đều nói với chị rằng không có chuyện gì cả, không mệt, không cực khổ. Nhưng chị vẫn rất hiểu tính tình của cô, nhìn thì trầm tính, hờ hững, nhưng thực tế từ nhỏ đến lớn đều rất mạnh mẽ, không chịu thua ai. Đội tuyển múa Nghệ Văn là đội đứng đầu cấp quốc gia, trong đó có rất nhiều vũ công xuất chúng. Nói vậy, quá trình huấn luyện suốt ba tháng này chắc chắn rất khổ cực, dù cô không nói nhưng chị vẫn có thể tưởng tượng được.

Tô Tinh Dã đi tới bên cạnh chị, an ủi: “Vâng, có điều đã hết đau rồi.”

“Đã bị thương đến vậy rồi còn nói không đau, lừa ai đó?”

“Học múa bị thương cũng là chuyện bình thường mà.”

Dương Vân liếc cô một cái: “Chờ chút, chị đi lấy dầu hoa hồng đến thoa cho em.”

“Thật sự là không cần….”

Tô Tinh Dã bị Dương Vân lườm, thức thời im lặng.

Lúc thoa dầu, Dương Vân thấy cô đau đến nhíu chặt lông mày, trong miệng lẩm bẩm mấy câu như “không phải nói không đau à”, nhưng động tác trên tay vẫn nhẹ đi rất nhiều.

“Đúng rồi, đến giờ tên fanclub vẫn chưa đặt, em nghĩ thử xem muốn lấy tên gì.”

“Tên fanclub?”

“Ừ, mỗi nghệ sĩ đều sẽ đặt tên cho fanclub của mình, em muốn lấy tên gì?”

Trong đầu Tô Tinh Dã nghĩ đến một cái tên, cô mở miệng thăm dò: “Chị cảm thấy Tiểu Tinh….”

“Tiểu cái gì?”

Tô Tinh Dã cắn môi: “Mãn Thiên Tinh [*], gọi là Mãn Thiên Tinh thì thế nào?”

[*] Có nghĩa là một bầu trời đầy sao.

Dương Vân lặp lại ba chữ “Mãn Thiên Tinh” một lần nữa, sau đó gật đầu: “Cũng được, vừa lúc trong tên của em cũng có chữ “Tinh”. Vậy còn màu đại diện thì sao?”

“Màu đỏ.”

“Không phải em thích màu tím à?”

“Nhưng hiện giờ em thấy thích màu đỏ hơn.”

“Màu đỏ, Mãn Thiên Tinh, không tệ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.