Vừa Gặp Đã Thương

Chương 150



Lúc đến khách sạn Đường Viên cùng Tiểu Thuần để đồ đạc xuống xong liền tự giác mà rời đi. Tô Tinh Dã đi đến mở cửa sổ ban công ra, ánh nắng ấm áp chiếu vào, còn có một hương thơm khó tả. So với mùi nước sát trùng ở bệnh viện tuyệt vời hơn nhiều.

Thẩm Vọng Tân sắp xếp đồ đạc xong hướng đến chỗ cô mà đi tới. Anh từ phía sau duỗi tay ôm lấy cô “Đang xem cái gì?”

Tô Tinh Dã tự nhiên mà dựa vào lòng anh “Không xem gì cả. Đúng rồi, buổi chiều anh phải rời đi phải không?”

Thẩm Vọng Tân đặt cầm nhẹ nhàng trên đỉnh đầu cô. Bởi vì chuyện của Tô Tinh Dã, Đặng Không đã giúp anh đem lịch trình khoảng thời gian này hoãn lại hết, nhưng tuần lễ thời trang ở Paris vào ngày mai không thể hoãn được. Thẩm Vọng Tân dịu dàng nói “Đúng thế.”

Tô Tinh Dã trong lòng có chút tiếc nuối, nếu như cô không bị thương bọn họ cũng sẽ không lãng phí nhiều thời gian ở bệnh viện.

Thẩm Vọng Tân cảm nhận được, anh sủng nịnh lấy cầm cọ vào đỉnh đầu của Tô Tinh Dã “Như thế nào?”

Tô Tinh Dã xoay người, giơ tay ôm lấy cổ anh.

Thẩm Vọng Tân ôm lấy eo cô “Ngoan, chờ anh về nước mang quà về cho em được không?”

Tô Tinh Dã cũng không cần quà tặng gì cả, nhưng mà nếu là anh tặng, cô tất nhiên vẫn rất vui.

“Có đói bụng không? Anh dẫn em ra ngoài ăn chút gì nhé?” Bởi vì buổi sáng phải đi làm kiểm tra xuất viện cho nên Tô Tinh Dã vẫn chưa ăn bữa sáng.

“Ăn cơm trưa sao? Anh vẫn còn thời gian sao?”

“5 giờ chiều mới lên máy bay, vẫn còn thời gian.”

Tô Tinh Dã gật đầu “Vậy em gọi cho Tiểu Thuần bảo em ấy sang cùng đi ăn.”

“Được.”

Lúc gọi điện thoại xong đi ra ngoài thì vừa đụng phải Đường Viên, bốn người cùng nhau đi đến nhà hàng của khách sạn. Mặc dù đã rất cẩn thận nhưng lúc bọn họ tiến vào nhà hàng cũng nhận được không ít cái nhìn của những người khác. Một số còn lấy điện thoại ra chụp, nhưng không ai đến làm phiền họ.

Đối diện với những ánh mắt đánh giá hai người cũng không biểu hiện sự khó chịu nào. Bọn họ là người yêu của nhau, cùng nhau ăn cơm cũng không cần che giấu gì. Nên trò chuyện thì trò chuyện, lúc gọi món thì gọi món.

Bên này tin tức hai người cùng nhau ăn cơm cũng rất nhanh xuất hiện ở hot search Weibo.

Lúc ăn cơm trưa bên ngoài đột nhiên đổ cơn mưa. Tiểu Thuần không khỏi mà cảm thán “Hôm nay thời tiết thay đổi cũng quá nhanh.”

“Mới vừa rồi còn nhìn thấy mặt trời chói chang.”

Lúc ăn cơm trưa xong cũng đã là 12 giờ, trở lại phòng Tô Tinh Dã lôi kéo Thẩm Vọng Tân trở về phòng ngủ. Trong khoảng thời gian này anh luôn ở bên cạnh cô, tuy không nói nhưng cô biết anh vẫn luôn không có được một giấc ngủ trọn vẹn.

“Thời gian còn sớm, anh ngủ một lát đi. Từ đây đến giờ bay vẫn còn sớm.”

Thẩm Vọng Tân cứ như vậy bị Tô Tinh Dã giữ ở trên giường. Anh duỗi tay ôm lấy eo cô “Anh đi ngủ, em ở đâu?”

Tô Tinh Dã được anh ôm vào ngực “Em ở đây ngủ cùng anh.”

Thẩm Vọng Tân cong cong khoé môi “Vậy ngủ thôi.”

Tô Tinh Dã nhắm mắt lại, gật đầu “Được.”

Bên ngoài mưa nhỏ, trong phòng lại không bật đèn ngủ, thực sự rất thích hợp để ngủ một giấc. Qua vài phút sau, Tô Tinh Dã cảm nhận được hô hấp đều của Thẩm Vọng Tân. Cô từ trong ngực anh ngẩng đầu, nương nhờ ánh sáng từ bên ngoài mà nhìn khuôn mặt của anh. Nhịn không được hôn anh.

Được vài giây sau cô liền cảm thấy mĩ mãn mà rời đi. Nhưng lúc cô rời đi, sau gáy đột nhiên bị người nào đó ấn xuống.

“Anh… không ngủ sao?”

“Chỉ là sắp ngủ rồi.”

Ý tứ chính là đã sắp vào giấc ngủ rồi nhưng cô như vậy liền tỉnh.

Khuôn mặt Tô Tinh Dã liền đỏ, cô còn định nói gì đó thì đầu lưỡi người kia liền chụp thời cơ tiến vào. Cô cái gì cũng không nói nên lời.

Thẩm Vọng Tân lúc sau mới dừng lại “Ngoan ngoãn ngủ đi.”

Tô Tinh Dã “Vâng” một tiếng.

Lại qua mấy phút Tô Tinh Dã nhỏ giọng hỏi “Anh đã ngủ chưa?”

Thẩm Vọng Tân cũng không có trả lời cô, Tô Tinh Dã biết anh thực sự đã ngủ rồi. cô ôm chặt lấy anh sau cũng nhắm mắt ngủ.

….

Lúc Thẩm Vọng Tân rời đi, bên ngoài vẫn còn mưa như cũ.

“Anh đi rồi nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, chú ý nghỉ ngơi.”

Tô Tinh Dã gật đầu “Được rồi, anh đến nơi nhớ nhắn tin cho em báo bình an.”

Thẩm Vọng Tân tiến đến trước mặt cô, cúi đầu hôn lên trán cô.

“Đi đây.”

“Tạm biệt.”

Tô Tinh Dã tận mắt nhìn Thẩm Vọng Tân vào thang máy mới trở về phòng. Cô xoay người hỏi Tiểu Thuần “Tiểu Thuần, sắp xếp một chút chúng ta đi đến phim trường.”

Tiểu Thuần nghe được nhất thời không có phản ứng, cô kinh ngạc trợn tròn đôi mắt “Hiện tại sao?”

“Đứng vậy, hiện tại đi.”

“Không phải chị vừa đồng ý với anh Thẩm sẽ nghỉ ngơi thật tốt sao?”

“Chị nghỉ ngơi đủ rồi.” Tô Tinh Dã nói. Bởi vì sự cố này tương đối đột ngột, đạo diễn đối với cô cũng rất áy náy cho nên cũng không thúc giục cô đến phim trường. Nhưng hiện tại cũng không còn nhiều thời gian nữa.

Tiểu Thuần biết Tô Tinh Dã đã muốn đi cô cũng không có cách nào khác.

Nhờ vào hotsearch đạo diễn cũng biết hôm nay Tô Tinh Dã xuất viện, nhưng ông cũng không nghĩ tới cô sẽ đến phim trường nhanh như thế. Lúc nhìn thấy Tô Tinh Dã đạo diễn đầu tiên nhìn vết sẹo trên mắt cô, nhất thời càng áy náy hơn. Người ta là tiểu hoa đán đứng đầu kết quả vì bộ phim này của ông mà lưu lại một vết sẹo vĩnh viễn.

“Sao lại đến đây?” Đạo diễn chỉ vào đôi mắt lại hỏi “Mắt cũng đã ổn rồi chứ?”

Tô Tinh Dã cười gật đầu “Không sao cả, hôm nay em có thể làm việc rồi.”

“Hay nghỉ ngơi thêm đi?”

“Không sao cả, đôi mắt có thể nhờ thầy hoá trang che lại một chút.”

Đạo diễn thấy Tô Tinh Dã rất chân thành, trong lòng vừa áy náy vừa vui mừng “Tiểu Tô quả nhiên là một diễn viên chuyên nghiệp. Vậy các cảnh quay như đã định trước đó, còn có những cảnh bị lùi lại, có khả năng sẽ rất vất vả.”

Tô Tinh Dã nói “Không sao hết.”

“Vậy tí nữa liền quay được không?”

“Được ạ.”

Đạo diễn vui vẻ nói “Vậy được, bây giờ em đi chuẩn bị trước đi. Chờ ăn cơm tối xong bắt đầu quay.”

Tô Tinh Dã gật đầu “Được ạ.”

Buổi chiều 6 giờ, đoàn phim đã ăn xong cơm chiều. Cảnh quay cuối trước khi ăn cơm chiều là cảnh của Tống Ngung và Chu Dập, hai người quay xong mới biết được Tô Tinh Dã quay trở lại đoàn phim.

Tống Ngung quan tâm hỏi “Đôi mắt đã tốt hơn chưa?”

Tô Tinh Dã cười trả lời “Đã tốt hơn rất nhiều. Cảm ơn thầy Tống đã quan tâm.”

Chu Dập nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, vết sẹo rất mờ, nếu nhìn thoáng qua sẽ không nhìn thấy được “Vẫn còn tốt, nếu không nhìn kỹ cũng sẽ không nhìn ra.”

“Đúng thế, thầy hoá trang thực sự rất lợi hại.”

“Thầy Tống, thầy Chu, cô Tô ăn cơm chiều thôi.” Trợ lý của Tống Ngung gọi bọn họ

“Được rồi, tới đây.”

Lúc bọn họ đi qua, Chu Dập nhìn trên bàn đều là mấy ly Starbucks. Anh hỏi trợ lí, trọ lí cười nói “Là cô Tô mời đoàn phim, mừng hôm nay cô ấy quay trở về đoàn phim.”

Cái nóng của mùa hẹ thực sự rất oi bức, tuy vừa mưa cũng không thể làm cho thời tiết dễ chịu chút nào. Sau giờ làm việc còn có thể thưởng thức một ly Starbucks đầy đá, đây mới chính là cuộc sống.

Tô Tinh Dã ăn trưa có chút no lúc trở về khách sạn liền đi ngủ. Lúc tỉnh dậy cô uống nửa ly Starbucks liền no, cơm hộp cho bữa tối cũng không động vào mà phân lại cho bọn Tiểu Thuần.

Cảnh quay buổi tối mà đạo diễn đã sắp xếp là cảnh của Tô Tinh Dã diễn cùng Tông Ngung, còn Chu Dập ăn cơm tối xong liền trở về khách sạn nghỉ ngơi. Cơm nước xong Tô Tinh Dã chủ động cầm kịch bản đến tìm Tống Ngưng diễn tập.

“Thầy Tống hiện tại có rảnh không? Chúng ta diễn tập trước xem.”

Tống Ngung nhận kịch bản từ tay của trợ lí “Đương nhiên có thể.”

Vì thế Tô Tinh Dã liền kéo ghế đến ngồi dối diện Tống Ngung, hai người cũng nhau diễn tập. Tống Ngung chính là một diễn viên phái thực lực, cả hai rất nhanh đã nhập cảnh.

Mặc dù Tô Tinh Dã đã một tuần không ở đoàn phim nhưng cũng không cảm thấy xa lạ. Phát huy trước sau đều ổn định, điều này làm cho đạo diễn rất vui mừng,

“Tiểu Tô, diễn rất tốt.”

Tô Tinh Dã cười “Cảm ơn đạo diễn.”

Bởi vì nam nữ chính diễn rất ăn ý cho nên mấy cảnh buổi tối hôm đó đều rất nhanh mà kết thúc. Đạo diễn lúc đầu định nhân cơ hội này mà quay thêm nhiều cảnh nữa, nhưng bên ngoài mưa càng ngày càng lớn. Ông lo lắng mọi người về muộn sẽ không an toàn cho nên trước 10 giờ liền kết thúc quay phim, bảo mọi người quay về nghỉ ngơi sớm.

Tô Tinh Dã trở về khách sạn tắm rửa xong thì nằm trên giường, Tiểu Thuần giúp cô bôi thuốc. Sự đau đớn từ mắt khiến cô rơi nước mắt. Tiểu Thuần lo lắng hỏi “Rất đau sao chị?”

“Vẫn còn tốt, chỉ đau một tí thôi.”

“Thật sự sao?”

“Đúng thế.”

“Hay lại bôi thêm một lần nữa đi, mới vừa rồi nước mắt làm trôi thuốc đi rồi.”

Tô Tinh Dã “…”

Lúc bôi thuốc xong Tiểu Thuần rời đi, trước lúc rời đi còn dặn dò cô “Buổi tối tắt đèn rồi không được chơi điện thoại. Như thế có hại cho đôi mắt.”

Tô Tinh Dã biết cô lo lắng cho mình cho nên cũng gật đầu đồng ý, tắt đèn liền đi ngủ.

Lúc này Tiểu Thuần mới an tâm trở về phòng của mình.

Lúc Tiểu Thuần đã rời đi, Tô Tinh Dã nhìn thoáng qua điện thoại của mình. Cô vẫn chưa nhận được tin nhắn từ Thẩm Vọng Tân, chắc có lẽ anh vẫn còn trên máy bay. Vì thế cô đặt lại điện thoại ở đầu giường, ngoan ngoãn nhắm mắt lại nghỉ ngơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.