Vừa Gặp Đã Thương

Chương 16: Thật ngọt



Khương Nghị muốn bọn họ tụ họp lại để thảo luận kịch bản, thật ra là có ba mục đích, một trong số đó là hi vọng các diễn viên có thể hiểu rõ kịch bản. Phần lớn các diễn viên khi đọc kịch bản đều chỉ tập trung với phần lời thoại của mình mà bỏ quên lời của bạn diễn, mà Khương Nghị lại hy vọng bọn họ không chỉ có thể thuộc lòng lời thoại của mình mà nên tìm hiểu cả phần thoại của bạn diễn, khi hiểu rõ về từng nhân vật thì mới có thể phối hợp nhịp nhàng với nhau.

Thứ hai là cải thiện nội dung kịch bản. Trong quá trình thảo luận kịch bản, mọi người tự đọc lời thoại của mình rồi kiểm tra xem có câu nào không được thuận tai hay không, hoặc có vấn đề gì cần phải sửa chữa để hoàn thiện hơn. Khi làm tốt quá trình sửa chữa kịch bản thì có thể giảm thiểu những phiền phức không cần thiết đối với diễn viên sau này.

Thứ ba là để các diễn viên có thể sớm làm quen với nhau. Trước khi bắt đầu một bộ phim, kỳ thực mọi người đều cảm thấy xa lạ với đối phương, nên dùng thời điểm thảo luận kịch bản này để họ làm quen với nhau, như vậy sẽ có lợi cho công tác quay phim sau này, dù sao làm việc ở trong một hoàn cảnh tốt đẹp thì diễn viên mới động lực chuyên tâm với kịch bản hơn.

Trong lúc cùng nhau đọc kịch bản, Tô Tinh Dã nhìn sang kịch bản của Thẩm Vọng Tân, trên đó chi chít những lời chú giải do anh dùng bút viết lên, kiểu chữ ngay ngắn, nước chảy mây trôi [*]. Kiểu chữ để lộ một nét đẹp không thể diễn tả được.

[*] Ý nói lưu loát sinh động.

Thẩm Vọng Tân cảm nhận được tầm mắt của Tô Tinh Dã, anh nghiêng đầu nhìn sang, mà Tô Tinh Dã vừa nhấc mắt đã chạm phải ánh mắt của anh, thoáng chốc như rơi vào một dải ngân hà sâu không lường được. Cô vô thức chớp mắt mấy lần, sau đó dời mắt đi rất nhanh, chăm chú xem kịch bản của mình mà không dám nhìn anh nữa.

Thẩm Vọng Tân vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì lại thấy cô dời mắt đi, anh thuận thế nhìn sang nhưng chỉ thấy cô đang vùi đầu đọc kịch bản. Anh không khỏi mím môi, nhưng không nói gì cả.

Ròng rã suốt một buổi chiều cùng nhau xem kịch bản, trong quá trình này, hoặc nhiều hoặc ít thì mọi người đều tìm ra vài vấn đề. Sau khi Khương Nghị và biên kịch nghe xong thì sửa lại ngay tại chỗ. Mãi đến sáu giờ chiều, Khương Nghị mới thả cho bọn họ đi. “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, hôm nay đến đây thôi. Sáng mai tám giờ, vẫn ở đây, chúng ta tiếp tục cùng đọc cho xong kịch bản.”

Sau khi Khương Nghị cho mọi người ra về, các diễn viên liền lục tục đứng lên, túm năm tụm ba ra ngoài, Thẩm Vọng Tân ngồi ở phía ngoài cùng cũng đứng lên để người ngồi trong bước ra. Đợi Tô Tinh Dã đi ra rồi Thích Chử mới theo sau.

Khi các diễn viên gần như đã rời đi hết thì Du Thư Yên liền ném kịch bản cho Trì Hủ rồi nhào về phía Tô Tinh Dã, ôm chặt lấy cô: “Tinh Dã, thật không nghĩ tới em cũng ở trong đoàn phim này. Chỉ cần nghĩ tới chuyện chúng ta có thể ở chung với nhau suốt sáu tháng thì chị rất rất vui đó!”

Nhắc đến cũng lạ, Tô Tinh Dã và Du Thư Yên quen biết nhau từ hai năm trước rồi. Trong hai năm đó, hai người các cô, một người lo đóng phim, một người lo học, ngoại trừ thỉnh thoảng gọi điện thoại hoặc tán gẫu qua WeChat thì chưa từng gặp mặt quá ba lần, thế mà Tô Tinh Dã lại rất thích cô ấy, có lẽ là do sự nhiệt tình trên người cô ấy đã hấp dẫn cô.

Khóe môi Tô Tinh Dã nhếch lên ý cười nhàn nhạt: “Em cũng vậy, em cũng cảm thấy rất vui.”

Trì Hủ đứng một bên ôm hai tập kịch bản, ánh mắt thiết tha nhìn Tô Tinh Dã, cậu phát hiện ra một điều, trong ảnh cô đã đẹp, nhưng người thật còn đẹp hơn trong ảnh!

Tô Tinh Dã chú ý tới ánh mắt của Trì Hủ, cô hơi gật đầu với cậu.

Trì Hủ sửng sốt một chút, trong nháy mắt thụ sủng nhược kinh [*]: “Tiểu…. Tinh Dã, đã lâu không gặp.”

[*] Được cưng chiều/đối tốt mà lo sợ.

Trì Hủ vốn định gọi là “tiểu tỷ tỷ”, nhưng bình thường gọi thuận miệng như thế là vì người ta không có ở trước mặt, còn hiện giờ cô đang đứng ở đây nên cậu không gọi ra tiếng được. Có điều cậu vừa nói xong đã bị Du Thư Yên đánh cho một cái: “Ba chữ “tiểu Tinh Dã” mà cậu cũng dám gọi hả?”

Trì Hủ ôm vai: “……”

Thẩm Vọng Tân đứng cạnh thấy thế, thản nhiên cúi đầu cười.

Du Thư Yên đúng lúc nhìn thấy Thẩm Vọng Tân, đột nhiên nói: “A, đột nhiên tôi lại nghĩ đến chuyện rất có duyên có phận.”

Phó Tuần: “Chuyện gì vậy?”

“Hai năm trước, có lẽ ngay cả Tinh Dã và Vọng Tân cũng chưa từng nghĩ tới hai năm sau cả hai sẽ đảm nhận vai nam nữ chính trong cùng một bộ phim đâu.”

Sau khi cô ấy nói xong, Tô Tinh Dã theo bản năng nhìn Thẩm Vọng Tân một cái, mà Thẩm Vọng Tân cũng đang nhìn cô. Lần này cô không tránh né mà nở nụ cười với anh, Thẩm Vọng Tân cũng thế.

“Đúng vậy chứ còn gì nữa. Năm người chúng ta đều từ đoàn phim Triêu Dương ra, cô nói xem, như thế không phải là rất có duyên sao?”

“Ừ. Nhưng mà trong phòng hiện giờ cũng chỉ còn mỗi chúng ta, cũng nên đi thôi.”

“Đúng, đúng, đúng.”

Năm người bọn họ cũng đi ra ngoài. Du Thư Yên nhìn thấy A Uy liền ôm tay Tô Tinh Dã: “Tinh Dã, đó là vệ sĩ của em hả?”

“Là trợ lý của em, cũng kiêm chức vệ sĩ.”

“Trông thật hung dữ đó.”

“Nhìn là vậy nhưng anh Uy là người rất tốt.”

“Có điều nhìn dữ chút cũng tốt, trông có cảm giác an toàn hơn.”

Sau khi quay về khách sạn, Khương Nghị gửi một tin nhắn vào nhóm chat của đoàn phim, hẹn mọi người cùng ăn cơm tối, đã đặt bàn tại nhà hàng Hoằng Viễn gần khách sạn.

Thời điểm họ đi ăn cơm, nhóm trợ lý không đi cùng. Bởi vì những nghệ sĩ gộp thành một nhóm với nhau, còn các trợ lý cũng có nhóm riêng của mình. Vậy nên sau khi năm người bọn họ đi ăn chung với nhóm đạo diễn, thì các trợ lý cũng thương lượng tìm một chỗ ăn tối chung.

Có điều, bọn họ lại liếc nhìn A Uy một cái. Ban nãy lúc bọn họ chờ ở bên ngoài liền túm năm tụm ba lại để tán gẫu, chỉ có anh vẫn ngồi riêng một chỗ nhắm mắt dưỡng thần cả một buổi trưa.

Họ không hề nghĩ là anh giả bộ, bởi vì trên người anh thật sự có một loại khí chất không giận tự uy. A Uy cho bọn họ một cảm giác rằng anh không giống trợ lý, mà giống vệ sĩ của xã hội đen hơn. Huống chi, có thể duy trì một tư thế ngồi suốt cả một buổi chiều, năng lực tự kiềm chế siêu cấp như vậy, ai có thể làm được chứ?

Mấy trợ lý, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh một hồi, đều đang nghĩ xem nên để ai đến bắt chuyện với A Uy.

Đường Viên liếc mắt qua ba anh chàng kia, thở dài một hơi, sau đó nhấc chân đi về phía A Uy. Ba anh chàng kia cũng đồng thời nhìn theo cô.

Cô đi tới bên cạnh A Uy, ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Chúng tôi định đi ăn tối, anh muốn đi cùng không?”

A Uy cao 1m84, mà Đường Viên chỉ cao khoảng 1m63, vì vậy khi A Uy nhìn cô thì đều là kiểu nhìn từ trên xuống.

Đường Viên thấy anh không nói gì liền nói tiếp: “Anh tốt xấu gì cũng là trợ lý của chị Tinh Dã, đại diện cho chị Tinh Dã, vì vậy cũng không thể quá không hòa nhập đúng không?”

Đường Viên vừa dứt lời, khóe môi A Uy hơi cong, đáp: “Vậy thì đi chung đi.”

Người trong phòng không nhiều, ngoại trừ đạo diễn, phó đạo diễn, nhà sản xuất và biên kịch thì chỉ có dàn diễn viên chính. Trừ năm người bọn họ, thì chỉ có người đóng vai Lý Tri Hàng – Thích Chử, Ngũ hoàng tử Chu Thưởng, Tống nhị thiếu gia Kỷ Nguyên, Cung nhị tiểu thư Triệu Tư Dụ, các diễn viên khác, thêm cả nhóm đạo diễn thì tổng cộng có mười ba người, bàn rất lớn, tất cả ngồi vừa đủ một bàn.

Khương Nghị nhìn những diễn viên trẻ tuổi do mình tự chọn, càng nhìn càng thấy thỏa mãn, vậy nên khi nói chuyện với bọn họ, giọng điệu càng ôn hòa hơn so với lúc ở phòng họp: “Tất cả mọi người đều là diễn viên chính của Quyền Mưu, nếu không có gì ngoài ý muốn thì trong sáu tháng tới chúng ta sẽ sớm chiều ở chung. Tôi hi vọng tất cả mọi người có thể nhân cơ hội này mà làm quen với nhau một chút, để có thể vui vui vẻ vẻ trải qua sáu tháng quay phim.”

“Bây giờ mọi người vẫn chưa quen thuộc với nhau, thế nhưng trong sáu tháng tới, các bạn sẽ trở thành những người quen thuộc nhất với đối phương, dù sao chín người các bạn đến tận cuối phim mới hoàn thành cảnh quay của mình. Các bạn đều là những người trẻ tuổi, hơn nữa tuổi cũng xấp xỉ nhau, nên sẽ dễ dàng chung đụng với nhau hơn. Có thể sáu tháng sau, các bạn sẽ nhanh chóng vào một đoàn phim khác, gặp gỡ đồng nghiệp mới, bạn bè mới, nhưng mà các bạn phải nhớ một điều rằng, sáu tháng ở cùng đoàn phim Quyền Mưu này sẽ là khoảng thời gian duy nhất trong đời mọi người. Bởi vì sau này mọi người sẽ không còn cơ hội tề tụ với đầy đủ những gương mặt này trong một đoàn phim khác đâu.”

“Tôi hy vọng mọi người có thể quý trọng những tháng ngày trôi qua tại mỗi đoàn phim, quý trọng từng người bạn bên cạnh mình, bớt đi một chút tham vọng, bớt đi một chút nóng nảy, thay vào đó là thành tâm hơn, chân thành hơn, chuyên tâm đối đãi với công việc, chuyên tâm đối đãi với bạn bè, đối với mỗi tác phẩm của bản thân mình đều duy trì nguyện ước ban đầu, chỉ có nỗ lực, chăm chỉ từng ngày mới có thể chân chính không thẹn với lương tâm của mình.”

Khương Nghị là một đạo diễn đã từng chìm nổi mười mấy năm trong làng giải trí. Trong mười mấy năm này, ông đã từng gặp qua nhiều diễn viên, từ lúc mơ mơ màng màng chân ướt chân ráo bước vào, cho đến lúc thành thạo điêu luyện, nhưng người bước vào giới này càng lâu thì lại càng dễ lầm đường lạc lối. Những diễn viên như vậy, ông không chỉ gặp một hai người mà thực tế là rất nhiều. Vì vậy, khi bắt tay vào thực hiện Quyền Mưu, ông đã làm ra một quyết định lớn.

Những diễn viên mà ông đã chọn cho Quyền Mưu đều là những diễn viên còn chưa nổi tiếng, đa số đều là những diễn viên mới. Diễn viên mới và diễn viên kỳ cựu đã vào giới lâu năm không hề giống nhau. Vì vậy, nhân lúc họ còn chưa bị giới giải trí này nhuộm dần, giống như một viên ngọc thô chưa được mài dũa qua, chỉ cần chú tâm điêu khắc, nhất định sẽ khiến cho bọn họ bộc lộ được tài năng của mình, nên ông không tiếc tạo cơ hội cho họ.

Nói thật, những lời này của Khương Nghị khi lọt vào tai của chín thanh thiếu niên ở đây, bọn họ không hẹn mà quay sang nhìn đối phương, từ trong mắt nhau nhìn thấy một cảm xúc gì đó giống nhau đến lạ. Cũng nhờ lời nói này mà đã khiến cho mối quan hệ bình thản, xa lạ giữa bọn họ mơ hồ biến đổi để rồi cùng nhìn nhau nở nụ cười. Cũng không biết là ai đột nhiên cười một tiếng, sau đó tất cả mọi người không hẹn mà cùng nở nụ cười, trong phòng mơ hồ lan tỏa một cảm giác ấm áp không thể diễn tả bằng lời.

Rất lâu sau này, tại thời điểm tiếp nhận phỏng vấn, có phóng viên hỏi bọn họ rằng họ muốn cảm ơn ai nhất trong cuộc đời này. Lúc ấy, họ chỉ khẽ mỉm cười và đáp, là một vị đạo diễn họ Khương tên Nghị.

Những lời này của Khương Nghị đã thành công kéo quan hệ của chín người lại gần hơn, mọi người cùng không gò bó như lúc đọc kịch bản nữa mà thả lỏng hơn rất nhiều. Giống như Khương Nghị đã nói vậy, bọn họ đều còn trẻ, trong chín người thì đã có sáu là nam, quan hệ bạn bè giữa các chàng trai thường rất dễ thành lập, chỉ cần có một đề tài hứng thú là đã có thể rút ngắn mối quan hệ rồi. Còn trong ba cô gái, Du Thư Yên và Triệu Tư Dụ đều thuộc dạng người hướng ngoại nên mối quan hệ của ba người cũng dần thân thiết hơn.

Kỳ thực khi nhìn thấy cảnh này, người vui nhất chính là nhóm người Khương Nghị. Một bộ phim có thể quay thuận lợi hay không thì có liên quan rất lớn đến chuyện mối quan hệ giữa các diễn viên có tốt hay không. Nếu mối quan hệ tốt thì các diễn viên sẽ dễ dàng thả lỏng và càng tập trung hơn, mà thứ ông cần ở đoàn phim chính là một bầu không khí như vậy.

Lúc ăn cơm, Khương Nghị không bàn chuyện công việc nhiều với bọn họ mà thỉnh thoảng sẽ thảo luận về mấy trò thể thao điện tử với họ. Đề tài này giống như tiêm máu gà vậy, ngay cả người luôn ôn hòa như Thẩm Vọng Tân khi nghe nói đây, hai mắt cũng sáng lên, lập tức nói nhiều hơn.

Tô Tinh Dã thấy mắt anh sáng lên khi nói đến trò thể thao điện tử này, đột nhiên nhớ đến trước đây từng xem một chương trình về nhóm YLQSL. Sau khi ký túc xá tắt đèn, anh còn kéo bốn người lại trốn vào chăn lén chơi game, sau đó bị người đại diện phát hiện. Vẻ mặt kinh ngạc, sợ hãi của anh khi bị vén chăn lên khiến cô nhớ đến tận bây giờ. Bây giờ nghĩ lại, Tô Tinh Dã không nhịn được bật cười.

Mấy anh chàng bên kia đang nói chuyện với khí thế hừng hực nên không chú ý tới, nhưng Du Thư Yên ngồi cạnh cô lại khác. Cô ấy không khỏi ngạc nhiên, rốt cuộc đã có chuyện gì mà khiến cô cười thành như vậy. Quen biết Tô Tinh Dã lâu như vậy, đa số thời điểm cô chỉ cười mỉm mà thôi, nên cô ấy khẽ chọt chọt vào người cô, tò mò hỏi: “Tinh Dã, em cười cái gì vậy?”

Tô Tinh Dã lúc này mới phản ứng lại, cô từ từ thu lên nụ cười bên khóe môi, vô thức chớp mắt mấy lần. Trong lúc cô còn đang nghĩ xem nên nói như thế nào thì Du Thư Yên đột nhiên giơ tay che mắt mình, trong miệng còn lẩm bẩm: “Được rồi, được rồi, nếu em không muốn nói thì đừng nói, nhưng cũng đừng quyến rũ chị chứ.”

Tô Tinh Dã phủ nhận: “Em đâu có.”

Du Thư Yên thả tay xuống: “Em có. Lúc nãy em cứ nháy mắt với chị, lông mi em long lanh như thế, suýt chút nữa đã câu hồn chị đi rồi. Đến khi nào em mới có thể nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của mình chứ, người trần mắt thịt như chị không chịu nổi đâu.”

Tô Tinh Dã hơi kinh ngạc, nhất thời không phản ứng kịp.

Lúc học Đại học, Triệu Tư Dụ học khoa Tâm lý học nên liền cười bảo: “Đây rõ ràng là biểu hiện khi căng thẳng. Có nhiều người dưới tình huống khẩn trương sẽ không khống chế được mà chớp mắt liên tục.”

Thật ra, Triệu Tư Dụ nói không sai, cô đúng là có một thói quen nhỏ, từ bé đến lớn, chỉ cần hơi căng thẳng thì sẽ vô thức chớp mắt.

Du Thư Yên suy nghĩ một chút, đột nhiên “ồ” một tiếng: “Vậy nên khi nãy chị hỏi em, em là đang….”

Có điều lời còn chưa nói hết đã bị Tô Tinh Dã nhét một quả nho vào miệng.

Tô Tinh Dã nói: “Ăn nho đi, ngọt lắm đấy.”

Du Thư Yên: “…..”

Du Thư Yên vừa nhai nho vừa dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô. Còn Tô Tinh Dã thì không dám nhìn cô ấy, mà cúi đầu yên lặng uống nước.



Tác giả: Nho ngọt lắm đó! Không cho đoán mò đâu!! Ha ha ha ha ha ha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.