Vừa Gặp Đã Thương

Chương 187: Phiên ngoại 22: Bố ơi, mình đi đâu thế?



Cơm nước xong Chu Dục và Tạ Nhất Phủ không để Thẩm Vọng Tân phải dọn dẹp mà mỗi người chia ra thu dọn chén dĩa và rửa chén. Dọn dẹp xong mọi người cùng ngồi ở trong sân nói chuyện phiếm. Mãi đến khi mấy đứa nhỏ bắt đầu ngáp thì lúc này các ông bố mới ôm con mình chào tạm biệt.

Trước khi đi ngủ chương trình cho phép bọn họ gọi một cuộc điện thoại cho người nhà. Thẩm Vọng Tân và Sơ Sơ ngồi trên giường gọi điện thoại cho Tô Tinh Dã. Điện thoại vừa vang lên vài tiếng bên kia liền bắt máy.

Thẩm Vọng Tân vẫy tay với Tô Tinh Dã ở trong video “Em nhìn thấy không?”

Tô Tinh Dã nhìn thấy hai bố con xuất hiện trên màn hình, cô cười nói “Nhìn thấy, hôm nay như thế nào?”

“Cũng không tệ lắm, còn rất phong phú. Đúng không, Sơ Sơ?”

Sơ Sơ gật đầu “Đúng vậy.”

“Sơ Sơ ở chung với mọi người có tốt không?”

Không có mâu thuẫn, vẫn còn tốt. Cho nên anh trả lời “Tốt.”

“Vậy là tốt rồi. Sơ Sơ kết bạn nhiều chút nha.”

Sơ Sơ “Vâng” một tiếng.

- -- Giọng của Tinh Tinh thật dễ nghe!!

- -- Tinh Tinh thật dịu dàng!

- -- Tinh Tinh và anh trai chúng ta đều ôn nhu, dịu dàng như thế. May mà Sơ Sơ không phải đứa trẻ khó bảo, nếu không tôi thật sự sợ bọn họ dạy không được đứa trẻ này.

- -- ha ha ha ha lầu trên nói đúng lắm

Thực ra Tô Tinh Dã một chút cũng không lo lắng chuyện Thẩm Vọng Tân cùng Sơ Sơ đi ra ngoài tham gia chương trình. Bởi vì cô cảm thấy Thẩm Vọng Tân còn chăm sóc đứa trẻ tốt hơn cả cô. Sơ Sơ tuy rằng không nói nhưng mà bữa ăn nào do Thẩm Vọng Tân làm thằng bé đều ăn nhiều hơn một bát cơm.

Sơ Sơ nói chuyện một lúc với Tô Tinh Dã xong liền đưa điện thoại đến cho Thẩm Vọng Tân “Đến phiên bố.”

Thẩm Vọng Tân nhận điện thoại từ Sơ Sơ “Bố cùng mẹ con nói chuyện, con mệt thì đi ngủ trước đi.”

Sơ Sơ đắp thảm lông lên gật đầu.

Tô Tinh Dã cách một màn hình sờ vào má của Thẩm Vọng Tân. Thẩm Vọng Tân phối hợp đem má của mình tiến sát camera.

“Hôm nay có vất vả không anh?”

Thẩm Vọng Tân một tay cầm điện thoại, một tay vỗ nhẹ phía sau lưng Sơ Sơ “Không vất vả, còn rất thú vị nữa.”

“Phát sóng trực tiếp của hai cha con em vẫn chưa xem được.”

“Không sao, không cần xem làm gì. Em muốn biết cái gì lúc trở về anh sẽ kể lại với em.”

- -- Thầy Thẩm nói lời âu yếm thật lợi hại!!!

- -- Có thể cho chúng ta xem Tinh Tinh chút không? Lâu rồi không có hoạt động gì cả, nhớ cô ấy quá

- -- Thực sự thích cách mà hai vợ chồng này ở chung, thật là ấm áp.

Hai người hàn huyên không quá mười phút. Thẩm Vọng Tân nhìn thấy Sơ Sơ đã ngủ rồi, lúc này mới nói lời tạm biệt.

Tô Tinh Dã mặc dù không muốn ngắt điện thoại nhưng mà vẫn cười cho anh một cái hôn gió tạm biệt “Em yêu anh, ngủ ngon.”

Thẩm Vọng Tân khoé miệng liền giơ lên, trả lại cho đầu kia một cái hôn gió “Anh cũng yêu em.”

- -- Buổi tối mà tôi còn đi xem cái này làm gì vậy chời?

- -- Cơm chó này làm tôi không ngủ được!!!

- -- Vọng Tinh vĩnh viễn chính là tình yêu từ hai phía

…..

Sáng sớm hôm sau Tạ Nhất Phủ như cũ mang Miên Miên vẫn còn chưa cột tóc đến gặp Thẩm Vọng Tân. Miên Miên nhìn thấy Thẩm Vọng Tân liền nhào vào lòng ngực anh, từ trong túi áo lấy ra một túi dây cột tóc “Bác Thẩm, buổi sáng tốt lành. Có thể giúp Miên Miên cột tóc không ạ?”

Lâm Giang cười nói “Thầy Thẩm vô tình nhặt được một cái áo bông nhỏ*?”

*Trung Quốc hay gọi con gái chính là áo bông nhỏ của cha

“Nhất Phủ này, không biết còn nghĩ là cậu đi đến đây tham gia chương trình Bố ơi mình đi đâu thế một mình đó.”

“Đừng nói thế, Lão Đường cũng thế mà. Cậu nhìn xem Tiếu Tiếu kìa.”

Chu Dục cùng Tạ Nhất Phủ nhìn nhau một cái cười khổ.

Ăn sáng xong trưởng thôn sắp xếp cho các bố và các bạn nhỏ tác ra ghi hình. Các bố sẽ đến bãi biễn bắt cá còn các bạn nhỏ sẽ đi bán cá khô. Sau đó dùng tiền kiếm được mua nguyên liệu nấu ăn.

Tiếu Tiếu lúc nghe là sẽ tách ra khỏi bố hốc mắc liền đỏ. Chu Dục thấy thế liền đau lòng. Vừa định an ủi con gái nhỏ thì con gái nhỏ lại nhào đến ôm lấy đùi của Thẩm Vọng Tân “Chú Thẩm ơi, cháu sẽ nhớ chú lắm.”

Chu Dục???

Các ông bố khác cùng với trưởng thôn cười không thể đứng thẳng được. Lúc này bọn họ thật sự thương lão Chu.

- -- ha ha ha ha thật xin lỗi tôi lỡ cười

- -- Chu Dục đi tham gia chương trình, đến con gái cũng không còn nữa

- -- Thật sự là dù ở độ tuổi nào đi chăng nữa thì thầy Thẩm vẫn được yêu mến

- -- Tôi cùng đứa cháu gái kém 10 tuổi của tôi cùng thích một người là Thẩm Vọng Tân, mọi người có tin không

- -- ha ha ha ha tôi tin, điều này quá bình thường

Thẩm Vọng Tân liếc nhìn Chu Dục, Chu Dục làm một cái động tác ý nói “Vọng Tân, đứa con gái này giao cho cậu đó.”

Thẩm Vọng Tân cười vuốt nhẹ đỉnh đầu của Tiếu Tiếu “Tôi không làm gì cả lại có một cô con gái nhỏ rồi.”

Cuối cùng vẫn là Thẩm Vọng Tân trấn an Tiếu Tiếu một hồi, lúc này Tiếu Tiếu mới khóc thút thít buông ra. Cô bé phất tay chào bố mình sau đó đi đến bên cạnh Sơ Sơ.

Các bố lại không nhịn được mà cười.

Thẩm Vọng Tân đi đến bên cạnh Sơ Sơ, vỗ vai thằng bé “Sơ Sơ ở đây chính là anh cả rồi. Nhất định phải chăm sóc cho các em đấy, biết không?”

Sơ Sơ gật đầu “Con biết rồi.”

Các bố dặn dò các bạn nhỏ một lúc rồi mới rời đi.

“Cũng không biết bọn nhỏ sẽ thế nào?” Trương Tường vẫn có chút lo lắng.

Tạ Nhất Phủ vỗ vai Trương Tường nói “Anh Trương không cần quá lo lắng.”

Trưởng thôn đợi các bạn nhỏ đi khỏi, lúc này mới lên tiếng “Được rồi, bây giờ các bố sẽ ra biển. Bây giờ chúng ta đi lấy trang bị trước.”

“Được thôi, chúng ta đi.”

….

Bố ở bên kia đi ra biển, các bạn nhỏ bên này được nhân viên phân mỗi người một cái giỏ tre nhỏ. Trong giỏ tre có hai mươi túi cá khô. Biên kịch nói với bọn nhóc “Mấy đứa phải mang mấy túi cá khô này đi bán. Mấy đứa tin tưởng sẽ bán hết chứ?”

“Sẽ hết!” Mấy đứa nhóc rất khí thế nói.

Nhưng hai cô nhóc trong đoàn chưa kịp đi hết nửa đoạn đường đã không chịu nỗi.

Sơ Sơ thấy thế liền dừng bước, các bạn nhỏ khác thấy Sơ Sơ dừng bước cũng dừng theo.

Sơ Sơ đi đến bên cạnh Miên Miên và Tiếu Tiếu, lấy từ trong giỏ tre của bọn họ ra mười túi cá khô bỏ vào giỏ mình “Như thế này đã nhẹ hơn chút nào chưa?”

Bớt đi mười túi cá khô quả nhiên là nhẹ đi không ít “Cảm ơn anh Sơ Sơ"

Duyệt Duyệt thấy thế cũng nói “Anh Sơ Sơ, giỏ của em cũng rất nặng.”

Sơ Sơ liếc nhìn “Ừ” một tiếng nói “Bảo trọng.”

Cái này không phải là câu trả lời mà Duyệt Duyệt muốn nghe.

“Anh Sơ Sơ có thể giúp em cầm năm túi không?”

“Không được” Sơ Sơ cự tuyệt.

“Tại sao Miên Miên và Tiếu Tiếu thì được còn em thì không được.”

“Bởi vì Miên Miên và Tiếu Tiếu là em gái nhỏ.”

“Vậy em cũng là em trai nhỏ mà" Cậu bé uỷ khuất nói “Anh Sơ Sơ bất công.”

Sơ Sơ liếc nhìn cậu bé, nhéo cái má đang phồng của cậu bé nhưng vẫn không có ý định giúp.

Duyệt Duyệt bị nhéo có chút “thụ sủng nhược kinh"*, lắc đầu liền quên mất chuyện cá khô.

*Được cưng chiều, yêu thương mà lo sợ

- -- ha ha ha ha ha Tôi quá thích Sơ Sơ

- -- Thiếu gia về sau nhất định là muội khống* không còn gì nghi ngờ nữa

*yêu thương, trân quý em gái

- -- Duyệt Duyệt thật uỷ khuất

Dao Dao nhìn bọn họ sau đó đi đến bên cạnh Sơ Sơ. Lấy từ giỏ của Sơ Sơ ra mấy túi cá khô bỏ vào giỏ của mình nó “Tớ cũng là một anh trai, so với cậu cũng chỉ nhỏ hơn 3 tháng mà thôi. Chúng ta cùng nhau gánh vác.”

Duyệt Duyệt người vừa nãy còn muốn Sơ Sơ mang giúp mấy túi cá khô nói “Cái kia … em cũng muốn …”

Dao Dao búng một cái vào trán cậu nhóc “Em thì miễn đi. Tự mình bảo trọng.”

Duyệt Duyệt hết lời, chỉ đành gật đầu.

Mấy người quay phim nhìn, yên lặng liếc nhìn nhau một cái. Khoé miệng đều là ý cười.

10 phút sau bọn nhóc đã đến được chợ của làng chài.

Tiếu Tiếu hỏi chú quay phim “Chú ơi, chúng ta sẽ ở đây bán cá khô sao?”

“Đúng vậy, mỗi người hai mươi túi. Bán xong chúng ta sẽ đi mua đồ ăn.”

Mấy bạn nhỏ người nhìn ta, ta nhìn ngươi. Bọn họ căn bản chưa từng buôn bán cái gì, ánh mắt không tự chủ liền nhìn về phía Sơ Sơ.

Sơ Sơ nhìn chung quanh một vòng nói “Chúng ta bỏ giỏ tre xuống trước đã.”

Mấy bạn nhỏ nghe lời răm rắp làm theo.

Mấy người qua đường đi ngang qua thấy hiếu kì hỏi “Này, mấy bạn nhỏ đang làm cái gì thế?”

“Bán cá khô sao?”

“Thật đáng yêu.”

“Đứa nào cũng thật xinh đẹp"

Sơ Sơ ngẩng đầu nhìn những dì vừa nói chuyện, đứng dậy nói “Dì mua cá khô không? Mua cá khô xong thì có thể ôm một cái.”

“Ôm một cái à?”

Sơ Sơ duỗi tay kéo Duyệt Duyệt tới “Đúng vậy, mua cá khô xong thì ôm một cái.”

Duyệt Duyệt mờ mịt???

Sơ Sơ nói với Duyệt Duyệt “Dì mua cá khô thì em ôm dì ấy một cái được không? Bán xong cá khô anh trai dẫn em đi mua kẹo ăn.”

Vừa nghe có kẹo Duyệt Duyệt liền vui vẻ, nghĩ thông suốt xong thằng bé liền nói “Dì mua cá khô không ạ?” Nói xong liền hướng đến dì kia dang rộng cánh tay nhỏ.

Mấy dì không chịu được đứa trẻ đáng yêu như thế làm nũng. Mấy dì bên cạnh cũng chú ý đến bên này, vây quanh đến xem.

“Chỉ có thể ôm một cái thôi sao?”

Sơ Sơ liếc nhìn Tiếu Tiếu và Miên Miên, hai cô nhóc liền hiểu.

“Các chị gái và dì có thể ôm em trai, em gái. Các anh trai và chú chỉ có thể ôm em trai.” Sơ Sơ nói

Sơ Sơ nói xong lời này người chung quanh không khỏi bật cười.

- -- ha ha ha ha ha Thiếu gia thật là biết buôn bán!!!

- -- Cười chết mất. Thiếu gia thật biết cách buôn bán

- -- Thiếu gia à, em trai tuỳ tiện ôm còn em gái chỉ có thể để dì và các chị gái ôm

- -- Sơ Sơ đối với em gái vô cùng bảo vệ nhé

“Vậy một túi cá khô bao nhiêu tiền?”

Mấy đứa nhỏ nhìn về phía Sơ Sơ, Sơ Sơ nghĩ nói “Mười tệ một túi, hai túi mười lăm tệ.”

Thật là am hiểu kinh doanh!

“Được, dì mua hai túi"

“Cảm ơn dì ạ"

Nói rồi Tiếu Tiếu và Miên Miên chủ động hướng đến dì vừa mua ôm một cái. Dao Dao phụ trách đưa túi cá khô cho người mua còn Sơ Sơ đứng bên cạnh phụ trách thu tiền, thối tiền. Chương trình từ ban đầu còn sợ bọn nhỏ lần đầu tiên kinh doanh cho nên sẽ hỗn loạn, tính tiền nhầm. Nhưng mà Sơ Sơ từ đầu đến cuối đều rất thuần thục mà tính tiền.

Có tổng cộng 100 túi cá khô, hơn nửa giờ liền bán hết. Tiền bán được đều đặt trong giỏ tre của bọn nhóc. Biên kịch đến bên cạnh muốn giúp mấy đứa nhỏ đếm tiền thì Sơ Sơ nói “Không cần đếm đâu ạ, tổng cộng có 800 tệ.”

Biên kịch cười nói “Sao cháu có thể khẳng định như thế?”

“Không tin chú có thể đếm lại.”

Biên kịch thấy thằng bé rất chắc chắn nhưng vẫn tự mình đếm lại một lần. Vừa đủ 800 tệ. Mấy quay phim và nhân viên đều rất kinh ngạc nghĩ đến vừa rồi Sơ Sơ thối tiền còn không có chút nào là hoảng loạn.

“Sơ Sơ cháu làm như thế nào tính ra được thế?” Một nhân viên tò mò hỏi.

“Rất đơn giản. Chúng ta có tổng cộng hai mươi đơn 1 túi. Một túi giá 10 tệ vậy hai mươi túi là 200 tệ. Có thêm 40 đơn mỗi đơn hai túi giá 15 tệ, tổng là 600 tệ. Tổng cộng là 800 tệ.

Mấy bạn nhỏ khác nghe xong đều mơ hồ không hiểu là gì, nhưng nhóm nhân viên lại là người lớn nghe liền hiểu. Như thế nào lại thông minh như thế?

- -- A a a nhãi con thật thông minh!!

- -- Có lẽ đối với chúng ta cái kiến thức này thật bình thường nhưng mà đối với một đứa trẻ 5 tuổi mà nói thật sự là quá đỉnh

- -- Đừng quên thiếu gia được Tô tổng bồi dưỡng để kế thừa tập đoàn Tô thị

- -- Còn nhỏ tuổi mà giá trị con người đã trăm tỷ. Ta đây không xứng

- -- Thật là yêu thiếu gia!!!

Biên kịch đem 800 tệ trả lại cho Sơ Sơ.

“Chúng ta có 5 người, chia đều mỗi người có 160 tệ.” Sơ Sơ nói rồi đưa cho mỗi đứa nhóc 160 tệ.

“Cất cho kỹ vào túi của mình. Đây là tiền để mua nguyên liệu nấu ăn, rớt liền không có cơm trưa và cơm tối đâu.”

Mấy bạn nhỏ đều ngoan ngoãn cất thật kỹ vào túi.

Ở trên đường trở về Sơ Sơ lấy tiền của mình mua cho mấy đứa nhóc còn lại mỗi đứa một cây kẹo que.

Tiếu Tiếu cười nói “Anh Sơ Sơ không ăn kẹo sao?”

Sơ Sơ lắc đầu “Anh không ăn kẹo, mọi người ăn đi.”

Các bạn nhỏ vui vẻ đi đến bến tàu đón các bố trở về.

“Bố ơi!”

Tạ Nhất Phủ dùng một tay bế Miên Miên lên “Hôm nay Miên Miên đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?”

Miên Miên lấy từ trong túi ra 160 tệ “Bố nhìn xem, đây là tiền do con bán cá khô kiếm được.”

Tạ Nhất Phủ kinh ngạc nói “160 tệ này đều là của chúng ta à?”

“Đúng vậy.”

Lâm Giang thấy thế cũng hỏi con trai “Con trai nhà chúng ta thì thế nào?”

“Chúng ta cũng có 160 tệ"

“Mấy đứa lợi hại thế sao?”

“Là Sơ Sơ lợi hại. Sơ Sơ dẫn chúng con đi kinh doanh. Sơ Sơ rất thông minh.” Dao Dao nói.

“Xem ra còn có nhiều câu chuyện đằng sau nhỉ?”

Thẩm Vọng Tân nhìn Sơ Sơ trước mặt mình, duỗi tay bế thằng bé lên. Vẫn còn chưa nói gì thì Tiếu Tiếu đã nói “Anh Sơ Sơ không có đủ 160 tệ.”

Chu Dục hỏi “Vì sao thế?”

“Bởi vì anh Sơ Sơ đã mua kẹo cho chúng con.”

“Là bởi vì có các em ấy cho nên mới bán được cá khô. Con đã đồng ý sẽ mua kẹo cho các em ấy.” Sơ Sơ nói.

Thẩm Vọng Tân hôn lên trán Sơ Sơ nói “Sơ Sơ nói gì bố cũng đều tin. Bố thật tự hào con trai của bố.”

Sơ Sơ được hôn lại có chút xấu hổ không nói gì.

Lúc ăn cơm trưa bọn họ mới biết được câu chuyện lúc sáng của bọn nhỏ.

Tạ Nhất Phủ nói với Thẩm Vọng Tân “Anh Thẩm, Sơ Sơ thật thông minh đó.”

Thẩm Vọng Tân chỉ cười. Anh cũng đã đoán được trước, Sơ Sơ nhất định sẽ làm tốt.

….

Chương trình định là một tháng sẽ đi qua bốn trạm, mỗi trạm sẽ quay 3 ngày 2 đêm. Chương trình có tổng cộng là sáu trạm, làng chài nhỏ ở Hạ Môn là trạm đầu tiên của chương trình. Sau khi quay hình ở Hạ Môn kết thúc bọn họ sẽ quay về nhà.

Ngày cha con Thẩm Vọng Tâm trở về Bắc Kinh, thành phố có cơn mưa nhỏ. Tô Tinh Dã tự mình đi đến sân bay đón hai cha con. Thẩm Vọng Tân vừa bước ra ngoài liếc mắt liền nhìn thấy xe bảo mẫu. Tô Tinh Dã cũng nhìn thấy bọn họ, gọi một tiếng rồi nhanh chân chạy đến.

Thẩm Vọng Tân bế Tô Tinh Dã lên hỏi “Nhớ anh không? Có nhớ anh không?”

Tô Tinh Dã ôm chặt anh “Một ngày không gặp tựa ba thu.”

Thẩm Vọng Tân không nhịn được cách một lớp khẩu trang mà hôn cô.

Lúc Thẩm Vọng Tân buông Tô Tinh Dã xuống lúc này Tô Tinh Dã mới ngồi xổm xuống ôm Sơ Sơ.

“Sơ Sơ có nhớ mẹ không?”

Sơ Sơ gật đầu “Nhớ ạ.”

“Về nhà mẹ nấu cơm cho. Con muốn ăn món gì?”

Sơ Sơ chớp chớp đôi mắt nhìn về Thẩm Vọng Tân.

Thẩm Vọng Tân cười xoa đỉnh đầu của Sơ Sơ nói “Vẫn là để bố làm đi.”

“Sơ Sơ là ghét bỏ đồ ăn mẹ làm không ăn được sao?”

Sơ Sơ nhấp môi “Không có đâu ạ.”

“Mẹ sẽ tin tưởng hai người lần này. Mẹ cũng muốn ăn đồ ăn bố nấu.”

Một nhà ba người đi siêu thị bên ngoài tiểu khu mua nguyên liệu nấu ăn. Mua xong trở về Thẩm Vọng Tân liền đi đến phòng bếp.

“Sơ Sơ gọi mẹ xuống ăn cơm nào.”

Sơ Sơ đem trò chơi ghép hình cất vào chỗ cũ, sau đó lên lầu gọi mẹ.

Hai mẹ con cùng đi xuống phòng bếp. Tô Tinh Dã từ phía sau ôm lấy eo Thẩm Vọng Tân “Thật thơm.”

Thẩm Vọng Tân kéo cô đến phía trước nói “Bạn lớn dắt bạn nhỏ đi rửa tay rồi ăn cơm.”

“Tuân mệnh"

“Sơ Sơ mau đi cùng mẹ.”

Buổi tối hôm đó Tô Tinh Dã ăn một chén cơm đầy, thêm một chén canh. Cô cảm thấy rất mỹ mãn “Vẫn là anh nấu ăn ngon.”

Cơm nước xong Thẩm Vọng Tân đi rửa trái cây, Tô Tinh Dã ôm Sơ Sơ ngồi trên sô pha xem hoạt hình. Cô mơ hồ cảm thấy dạ dày mình có chút không thoải mái, muốn nôn. Cô nhịn xuống buông Sơ Sơ ra, chạy nhanh đến nhà vệ sinh.

“Mẹ ơi?”

Nghe được âm thanh Thẩm Vọng Tân trên tay vẫn còn dính nước đi từ phòng bếp ra “Sơ Sơ sao thế?”

“Ba ơi mẹ hình như không thoải mái.”

Từ phòng vệ sinh truyền đến tiếng nôn khan. Thẩm Vọng Tân chạy nhanh sang.

“Tinh Tinh sao thế?”

Tô Tinh Dã nôn khan một trận nhưng cái gì cũng không nôn ra. Nhưng lại rất khó chịu, cảm giác khó chịu này giống như… Cô không tin được mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Vọng Tân sau đó đi đến bên ngăn tủ tìm kiếm thứ gì đó.

“Tinh Tinh em tìm gì thế.”

“Tìm được rồi.”

Thẩm Vọng Tân còn chưa biết cô tìm được thứ gì đã bị cô đẩy ra ngoài.

“Anh ở bên ngoài chờ chút đi.”

Thẩm Vọng Tân bị đẩy ra nhốt ở bên ngoài cũng mờ mịt.

“Ba ơi mẹ làm sao vậy.”

Thẩm Vọng Tân lắc đầu “Bố cũng …” Nói được một nửa anh tựa hồ ý thức được điều gì đó. Không phải là …

Thẩm Vọng Tân cảm thấy vài phút này trôi qua thật lâu, cũng thật dày vò. Rốt cuộc thì Tô Tinh Dã cũng đi ra, Thẩm Vọng Tân nhìn Tô Tinh Dã trầm mặc an ủi nói “Không sao cả, về sau vẫn còn cơ hội … “

“Là hai vạch.” Tô Tinh Dã nói.

“Hả?” Thẩm Vọng Tân vẫn còn chưa phản ứng kịp.

Tô Tinh Dã đưa que thử thai đến cho Thẩm Vọng Tân. Phía trên là hai vạch.

Thẩm Vọng Tân rũ mắt nhìn bụng nhỏ của cô, tay anh run rẩy sờ lên nó “Tinh Tinh …”

“Em ở đây.”

“Chúng ta lại có con đúng không?”

“Đúng vậy.”

Thẩm Vọng Tân xúc động không biết nên làm gì.

“Ba ơi?” Sơ Sơ khó hiểu mà nhìn bố mẹ cậu.

Tô Tinh Dã vuốt đầu Sơ Sơ nói “Sơ Sơ con phải làm anh rồi.”

Sơ Sơ trừng mắt ngạc nhiên “Là có em gái rồi sao?:

“Vẫn còn chưa biết là em gái hay em trai.”

Vì để bảo đảm hai người mang theo Sơ Sơ đến bệnh viện kiểm tra một chuyến. Kết quả quả nhiên là mang thai, đã hơn một tháng. Hơn nữa còn là song bào thai. Khi biết là thai đôi vợ chồng đều ngốc.

Tô Tinh Dã vuốt bụng nhỏ ngơ ngác nói “Bác sĩ bảo là thai đôi sao anh?”

Thẩm Vọng Tân lấy ra bảng báo cáo xem lại một lần “Đúng vậy.”

Hai người trầm mặc một hồi, hốc mắt đều đỏ lên.

Bởi vì chuyện Tô tinh Dã mang thai mà Thẩm Vọng Tân thiếu chút nữa đã muốn đẩy chương trình sang một bên. Nhưng mà bọn họ cũng đã kí hợp đồng rồi, Tô Tinh Dã không mong anh sẽ huỷ hợp đồng. Vì thế khoảng thời gian ghi hình lúc sau của chương trình khán giả đều nhận rạ Thẩm Vọng Tân đang có chuyện vui, là chuyện gì thì bọn họ đều không rõ. Nhưng chắc chắn là chuyện vui.

Một tuần sau khi chương trình quay xong, bọn họ rốt cuộc cũng biết đó là chuyện gì.

Tô Tinh Dã Weibo: Tiền sữa bột mà Sơ Sơ đã kiếm có thể dùng được rồi @YLQSL Thẩm Vọng Tân.

YLQSL Thẩm Vọng Tân Weibo: Anh sẽ bảo vệ mẹ con em cả đời.

- -- a a a a thai đôi luôn!

- -- Không phải anh chúng ta muốn có một áo bông nhỏ sao? Chúc mừng anh!

- -- Thật là một tình yêu thần tiên! Cầu xin ông trời cho đôi này mãi mãi hạnh phúc

- -- “Anh sẽ bảo vệ mẹ con em cả đời” thật là quá lãng mạn

- -- Thiếu gia phải làm anh rồi!! Thiếu gia nhất định sẽ trở thành một người anh tốt!!

Thẩm Vọng Tân - Tô Tinh Dã (Bạo)

Thẩm Vọng Tân - Anh sẽ bảo vệ mẹ con em cả đời (Nóng)

Sơ Sơ -tiền sữa bột đã có thể dùng (Nóng)

Tân Lãng Weibo lần thứ n bị cặp vợ chồng này làm cho đóng băng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.