Vừa Gặp Đã Thương

Chương 189: Phiên ngoại 24: Cặp song sinh (2)



Tháng 8 Tô Vi Sơ phải tham gia trại hè. Bộ phim của Thẩm Vọng Tân cũng bắt đầu khởi quay. Còn Tô Tinh Dã lại vừa đúng lúc đóng máy, cho nên cô mang theo Yểu Yểu và Thanh Thanh đến phim trường tham ban. Lúc bọn họ đến Đường Viên ra tiếp bọn họ, nhìn thấy hai đứa nhỏ liền gọi “Yểu Yểu, Thanh Thanh!”

“Dì Viên"

Đường Viên bế hai bạn nhỏ lên “Yểu Yểu và Thanh Thanh có nhớ dì không?”

“Có ạ"

“Vậy hôn dì một cái đi"

Hai bạn nhỏ mỗi người một bên hôn và má Đường Viên.

“Hôm nay sao lại ở đây?” Tô Tinh Dã tò mò hỏi Đường Viên.

5 năm trước Đường Viên cũng không còn là trợ lí của Thẩm Vọng Tân nữa. Cô được Đặng Khôn bồi dưỡng từ trợ lí thành người đại diện. Trong 5 năm này cũng đã đứng vững gót chân ở trong vòng giải trí này. Hiện giờ trên tay cũng mang hai nghệ sĩ tuyến hai của công ty.

Đường Viên trả lời “Hôm nay Mẫn Mẫn vào đoàn phim.”

Chu Mẫn - là diễn viên tuyến hai mà Đường Viên đang quản lí.

Tô Tinh Dã gật đầu tỏ ra đã hiểu.

Đường Viên lại nói “Đúng lúc ông chủ cũng đang ở đây. Tiểu Bàn hiện tại không ở đây, để em dẫn mọi người vào.”

Mọi người vừa đi vừa nói chuyện. Đột nhiên Thanh Thanh hỏi “Dì Viên, anh Mộc Mộc đâu ạ?”

Mộc Mộc là con trai của Đường Viên, năm nay đã bảy tuổi.

Đường Viên kết hôn cùng A Uy, cả hai đều làm việc trong giới. Bận rộn không thể chăm sóc tốt con trai, hơn nữa cũng không có vị trưởng bối nào có thể giúp đỡ. Cho nên A Uy đã từ chức ở chỗ của Tô Tinh Dã quay về công ty huấn luyện người mới, cũng tiện chăm sóc cho con trai.

Lúc bọn họ đến Thẩm Vọng Tân vẫn còn chưa kết thúc công việc.

“Mẹ, dì Viên, con có thể dẫn Yểu Yểu sang bên kia chơi không?” Thanh Thanh hỏi.

Tô Tinh Dã sờ đầu bọn họ “Có thể nhưng đừng chạy quá xa". Đi cùng bọn nhỏ là trợ lí Tiểu Hoà.

Thanh Thanh liếm môi “Chị Tiểu Hoà ơi em khát. Chị có thể đi mua kem cho chúng em được không?”

“Chị Tiểu Hoà em cũng muốn ăn kem.”

“Vậy chúng ta cùng đi đi.”

Thanh Thanh nhíu mày, Yểu Yểu thấy thế nói “Bọn em không chạy loạn đâu, ở đây chờ chị trở về được không?”

Tiểu Hoà nhìn chung quanh một vòng có chút do dự.

Yểu Yểu lại nói “Chị Tiểu Hoà chúng em nhất định sẽ không chạy loạn, chỉ ở đây thôi.” Nói xong còn giơ ba ngón tay lên thề.

Thanh Thanh cũng làm theo “Em bảo đảm.”

Tiểu Hoà thấy thế nghĩ cửa hàng nhỏ ở phía trước cách cũng không xa, hơn nữa bọn nhỏ luôn ngoan ngoãn. Vì thế sờ đầu bọn họ nói “Vậy được rồi, ngoan ngoãn ở đây chờ chị.”

…..

Tiểu Hoà vừa đi bên kia lại truyền đến giọng người nào đó đang tức giận. Hai bạn nhỏ nhìn qua thì thấy hai chú nào đó đang nói chuyện, bên cạnh còn có một bạn nhỏ khác lớn hơn bọn họ một chút.

“Vẫn chưa thuộc lời thoại sao?” Một chú nói.

“Thằng bé không nhớ được thoại.” Một chú khác thấp hơn nói.

“Bây giờ phải bắt đầu quay rồi, anh nói giờ phải làm thế nào đây?”

Đứa trẻ nhỏ kia đã bị doạ khóc.

“Ôi đừng khóc mà" Chú thấp kia an ủi, còn nói thêm “ Trường vụ Lâm, thằng bé còn nhỏ anh hung dữ với nó làm gì?”

Lâm Thước thấy đứa nhỏ khóc cũng khó xử. Bây giờ có khóc cũng không nhớ được lời thoại nào. Ông điều tiết lại cảm xúc của mình nghĩ do chính mình quá sốt ruột rồi. Vì thế dịu dàng mà dỗ dành “Chú…”

Lời chưa kịp nói thì đứa trẻ kia đã được chú thấp bế lên “Đứa nhỏ cũng chỉ mới 4 tuổi thôi. Yêu cầu cao như thế làm gì? Chúng tôi không diễn nữa!”

Lâm Thước thấy thế cũng rất tức giận “Thái độ của anh là gì đây?”

“Không có thái độ gì cả. Chính là không diễn nữa! Tiền vi phạm hợp đồng chúng tôi sẽ trả!” Nói xong liền ôm đứa trẻ đi, không hề quay đầu lại.

Lâm Thước nhìn bọn họ rời đi bực mình muốn chết, cái tính này sao lại khó ưa thế! Tuổi nhỏ không phải là cái cớ! Nếu cảm thấy không thể tiếp thu được, không thể đáp ứng được yêu cầu cao vậy thì đừng đi con đường ngôi sao nhí này nữa!

Lâm Thước đang bực mình thì đột nhiên nhận thấy phía sau có người đang tiến đến gần. Ông xoay người lại nhìn liền thấy hai đứa nhỏ xinh đẹp. Ông lập tức thu lại bộ dáng tức giận sợ doạ đến hai đứa nhỏ.

Thanh Thanh nhìn đến kịch bản trong tay của Lâm Thước nói “Chú có thể cho cháu xem kịch bản không?”

Lâm Thước không khỏi cảm thấy tò mò, đứa nhỏ này còn biết thế nào là kịch bản? Chẳng lẽ cũng là một diễn viên nhí? Lâm Thước nghĩ một lúc cũng đem kịch bản đưa cho Thanh Thanh “Cháu biết diễn sao?”

Thanh Thanh nhận kịch bản từ Lâm Thước “Lời thoại của bạn nhỏ ở chỗ nào ạ?”

Lâm Thước thấy Thanh Thanh lanh lợi lại cực kì xinh đẹp vì thế ngồi xổm xuống chỉ cho thằng bé “Ở đây, cháu có thể thuộc được nó sao?”

Thanh Thanh xem xong gật đầu nói “Rất đơn giản, so với kịch bản của mẹ cháu thì dễ hơn rất nhiều.”

“Mẹ cháu? Mẹ cháu cũng là diễn viên à?”

Thanh Thanh còn chưa kịp trả lời thì phía sau có người đi đến “Trưởng vụ Lâm, đứa nhỏ đâu rồi? Đạo diễn đang thúc giục kìa.”

Lâm Thước nghĩ đến đạo diễn bên kia, lập tức nói với Thanh Thanh “Bảo bảo, có thể giúp chú việc này không?”

“Đóng phim sao ạ?”

“Đúng thế.”

“Có thể ạ.”

Mắt Lâm Thước liền sáng lên nói “Tốt lắm. Tôi qua ngay đây.”

“Vậy các cháu đi cùng chú sang bên kia được không? Rất gần đây, chúng ta đi thay quần áo trước.”

Thanh Thanh nhìn Yểu Yểu, bé lắc đầu “Cháu không thể đi theo được, cháu ở đây đợi chị Tiểu Hoà trở lại. Nếu Như chú muốn dẫn Thanh Thanh đi vậy đem chứng minh thư của chú cho cháu xem một chút”.

“Hả?” Trường vụ Lâm có chút ngạc nhiên. Nhưng vẫn đem chứng minh thư để lại cho cô bé.

“Tên chú là Lâm Thước, người dân tộc Hán. Địa chỉ thường trú ở phía đông thành phố Bắc Kinh. Số thẻ căn cước là 110101” Yểu Yểu đem chứng minh thư xem thật kỹ. Lại nhìn đến thẻ công tác trước ngực Lâm Thước “Công việc là người phụ trách của đoàn phim Thịnh Thế Trường Ca, số điện thoại 1825182”

Lâm Thước sợ ngây người, đứa nhỏ này sao lại thông minh như thế??

Yểu Yểu trả lại chứng minh thư cho Lâm Thước “Chú có thể dẫn thằng bé đi được rồi, tầm 10 phút nữa cháu sẽ cùng chị Tiểu Hoà đi sang bên kia tìm mọi người.” Cuối cùng lại nói thêm một câu “Thông tin của chú cháu đều nhớ kỹ rồi.”

Lâm Thước cũng không biết nên nói như thế nào, ông hỏi thêm lần nữa “Tất cả đều nhớ hết rồi sao?”

Yểu Yểu thấy ông không tin tưởng cô nhóc cho nên đọc lại một lần thông tin cá nhân của ông.

“Yên tâm đi chú chạy không thoát đâu.”

Yểu Yểu gật đầu “Vậy mọi người đi đi.”

Lâm Thước “...”

….

Tiểu Hoà trở lại cùng với Tô Tinh Dã. Lúc hai người đến chỉ nhìn thấy Yểu Yểu.

“Yểu Yểu, Thanh Thanh đâu rồi?”

Yểu Yểu nhận kem từ Tiểu Hoà sau đó nắm lấy bàn tay của Tô Tinh Dã nói “Bị thầy Lâm Thước của Thịnh Thế Trường Ca kéo đi đóng phim rồi ạ.”

“Hả? Đóng phim sao?” Tô Tinh Dã biết Thanh Thanh đối với đóng phim vẫn luôn có thiên phú. Thằng bé cũng bố nó đọc thoại đoạn khó cũng có thể đọc được. Có một thời gian còn đi học thuộc lời thoại.

“Con đã nhớ rõ thông tin chứng minh thư của chú kia rồi. Chú ấy chạy không thoát đâu ạ.”

Tô Tinh Dã cười duỗi tay xoa đầu cô nhóc “Thật thông minh”. Cô nắm lấy tay cô nhóc nói “Vậy đi qua kia xem sao.”

“Được ạ.”

Lúc Tô Tinh Dã đến nhân viên công tác lập tức liền nhận ra cô. Cô Tiểu Tô sao lại ở đây? Không phải bộ phim của Thầy Thẩm đang quay bên cạnh sao? Thật kì quái. Sao lại chạy đến đoàn phim của bọn họ bên này? Hay là quen ai bên đoàn phim bọn họ?

Tô Tinh Dã chào hỏi nhân viên xong liền hỏi “Xin hỏi trường vụ Lâm của đoàn phim mọi người có đang ở đây không?”

“Trường vụ Lâm sao? Có, có. Đang ở đây.” Trường vụ Lâm thế mà quen cô Tô sao?

Nhân viên công tác liền nhanh chóng đi tìm trường vụ Lâm. Lâm Thước biết được cô Tiểu Tô tìm mình có chút khó hiểu. Ông từ khi nào lại quen cô Tô? Cũng không biết cô Tô tìm mình làm gì nhưng mà vẫn nhanh chóng chạy sang bên kia.

Lâm Thước thật sự không biết cô Tô tìm mình làm gì nhưng khi nhìn đến cô nhóc xinh đẹp đang nắm tay cô Tô liền hiểu.

“Cô Tô?”

Tô Tinh Dã cười “Trường vụ Lâm à, Yểu Yểu nói Thanh Thanh đang ở đây.”

“Thanh Thanh là?”

“Là con trai của tôi.”

Lâm Thước “...”

Nhân viên công tác đều biết trường vụ Lâm đã tìm được một diễn viên nhí thay thế, thằng nhóc rất thông minh, lanh lợi còn rất xinh đẹp. Nhưng bọn họ thật sự không biết thế mà lại là con trai của cô Tô.

“Cô Tô, tôi thật sự không biết. Xin lỗi …”

Tô Tinh Dã lắc đầu nói “Không cần phải xin lỗi, không có việc gì cả.”

“Tôi có thể đi qua xem thằng bé không?”

“Đương nhiên có thể.”

Lúc Tô Tinh Dã dẫn Yểu Yểu đi sang, Thanh Thanh đã thay xong trang phục của diễn viên nhí kia. Thanh Thanh đang cùng các diễn viên tiền bối khác đối diễn. Không có một chút lúng túng nào trong lời thoại. Trong lòng cô không khỏi có vài phần kiêu ngạo. Quả nhiên Thanh Thanh thật sự có thiên phú.

Đạo diễn quá mức chuyên chú cho nên không chú ý tới Tô Tinh Dã đang đi đến phía bọn họ. Sau khi hô một tiếng “cắt", Thanh Thanh liền chạy đến bên cạnh Tô Tinh Dã.

“Mẹ ơi.”

Tầm mắt mọi người đều hướng sang nơi Thanh Thanh. Cũng thấy được Tô Tinh Dã đang đứng bên kia.

Thanh Thanh chui vào trong ngực của Tô Tinh Dã “Mẹ ơi, Thanh Thanh có giỏi không?”

Tô Tinh dã cọ cọ gương mặt nhỏ của thằng bé “Rất giỏi.”

Mẹ của bạn nhỏ kia là Tô Tinh Dã à? Vậy bố nó là Thẩm Vọng Tân???

Đạo diễn cũng bị doạ sợ “Cô Tô sao? Thanh Thanh là con trai của cô sao?”

“Đúng vậy đạo diễn. Phiền ông rồi.”

Đạo diễn lập tức lắc đầu “Không phiền. Một chút cũng không phiền. Đứa nhỏ này thật thông minh. Phải nói là vô cùng thông minh.” Đạo diễn nhớ đến vừa rồi Lâm Thước nói với ông diễn viên nhí kia huỷ hợp đồng không diễn nữa, sau đó lại mang một bạn nhỏ khác đến. Ông nhìn bạn nhỏ diễn liền muốn kí hợp đồng với thằng bé. Nhưng hiện tại biết được mẹ của thằng bé lại là cô Tô, ông có chút không chắc chắn lắm. Nhưng mà vẫn thử hỏi một lần “Cô Tô, Thanh Thanh có thiên phú đóng phim. Cô có nghĩ đến việc cho thằng bé tiến vào giới giải trí không?”

Tô Tinh Dã hiểu rõ ý của đạo diễn. Cô nắm lấy vai nhỏ của Thanh Thanh hỏi “Thanh Thanh muốn đóng phim không?”

Đôi mắt Thanh Thanh sáng lấp lánh nói “Mẹ ơi, con rất thích đóng phim.”

“Thanh Thanh muốn đóng tiếp không?”

“Muốn ạ.”

Tô Tinh Dã mỉm cười đứng dậy, cô nói với đạo diễn “Nhà chúng tôi tôn trọng ý kiến của con chúng tôi.”

Đạo diễn liền yên tâm “Nhân vật này vẫn còn vài cảnh diễn nữa, không biết Thanh Thanh có thể diễn tiếp hay không cô Tô?”

“Có thế.”

“Không cần cùng thầy Thẩm bàn lại sao cô Tô?” Đạo diễn lo lắng nói

“Không cần đâu, bố đều nghe mẹ. Mẹ nói được là được, bố sẽ không bao giờ phản đối quyết định của mẹ cả.” Yểu Yểu nói

Bạn nhỏ sẽ không nói dối làm gì. Tình cảm của bố mẹ chúng nó như nào nhìn đứa nhỏ lền biết. Cho dù đã qua nhiều năm như thế tình cảm của thầy Thẩm đối với cô Tô vẫn là trước sau như một.

....

HOÀN TOÀN VĂN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.