Vừa Gặp Đã Thương

Chương 21: Đẹp như tranh



Sau khi trở về khách sạn, Thẩm Vọng Tân nhìn đồng hồ, rồi gọi một cuộc điện thoại.

“Alo. Chuyện gì vậy Vọng Tân?”

“Dị Tây, có bận gì không?”

“Không có. Đang về ký túc xá, tìm tôi có việc gì?”

“Có một chuyện nhỏ cần cậu giúp.”

“Nói đi.”

“Chỉ là muốn xin vài bức ảnh với chữ ký của cậu thôi.”

Thẩm Vọng Tân cười: “Mơ à? Do bạn tôi thích thôi.”

“Ok ok khi nào cậu cần?”

“Ngày mai gửi cho tôi được không?”

“Gấp vậy á?”

“Ừ.”

“Ok ok, tôi về ký túc xá rồi chuẩn bị, mai sẽ gửi cho cậu.” Tần Dị Tây tạm dừng một chút, nói thêm: “Tôi đúng là một idol đáng thương nhất mà. Phải tự ký tên rồi gửi tặng fan nữa chứ.”

Thẩm Vọng Tân nghe Tần Dị Tây nói vậy thì cười cười: “Được rồi, chờ tôi về Bắc Kinh mời cậu ăn cơm được chưa?”

“Cậu vừa mới quay phim được bao lâu? Chờ cậu về Bắc Kinh thì phải chờ đến khi nào?”

“Mặc kệ là khi nào, nhất định sẽ mời cậu ăn.”

“Nhớ đấy nhé. Cậu nợ tôi một bữa cơm”

“Anh ơi, còn tụi em nữa!” Lương Đẳng cướp điện thoại Tần Dị Tây nói to trong tiếng cười vang của mọi người.

Thẩm Vọng Tân nghe được giọng Lương Đẳng thì ý cười trong mắt càng sâu: “Ok ok cả mấy đứa nữa.”

“Tốt! Anh phải chăm sóc bản thân cẩn thận nhé!”

“Anh biết mà.”

Đường Viên tiến vào thì thấy Thẩm Vọng Tân đang gọi điện thoại, thanh âm đầu kia quá lớn nên cô liền đoán được anh đang nói chuyện với ai. Nhìn nụ cười trên môi anh, cô không khỏi cảm thán, mối quan hệ nhà YLQSL thật tốt quá.

Kỳ thật khi cô quyết định làm trợ lý nghệ sĩ, bạn bè bên cạnh ai cũng nói nghệ sĩ không hiền lành, tốt đẹp như trên màn ảnh đâu. Có nhiều người còn không xem trợ lý ra gì, bắt nạt đủ thứ.

Sau một thời gian làm trợ lý, cô đã gặp, làm việc với rất nhiều nghệ sĩ. Có lẽ do họ thấy cô khỏe nên nghĩ cô không khác gì máy móc, sẽ không biết mệt, không đáng được tôn trọng.

Thẩm Vọng Tân là nghệ sĩ thứ ba mà cô làm trợ lý, mới chỉ ở chung hai tháng nhưng cô cảm giác được anh không giống những người nghệ sĩ mà mình đã từng gặp. Anh có cả nhan sắc tài hoa lẫn nhân phẩm, luôn tôn trọng cô.

Thẩm Vọng Tân rất nhanh nhận được chữ ký của Tần Dị Tây. Không chỉ vậy, còn gửi cho anh đồ ăn vặt, toàn là thứ anh thích ăn. Lúc mới ký hợp đồng, bọn họ thường xuyên lén anh Khôn ăn vụng đồ ăn vặt, ngồi ở phòng huấn luyện cậu một miếng, tôi một miếng. Lúc bị phát hiện, họ bị tăng cường độ huấn luyện, nhưng vẫn không đổi được thói quen ăn vụng. Toàn bộ những thứ này trước đây họ đã ăn qua rồi, tất nhiên là số lượng ít hơn nhiều.

Ngày 20 là lễ tốt nghiệp, đêm 19, sau khi quay xong, Tô Tinh Dã liền vội vã bay về Bắc Kinh. Đến Bắc Kinh cô không về nhà, mà đi thẳng đến trường, kêu A Uy đặt phòng khách sạn ngay cạnh trường.

Lúc cô đến nơi đã là rạng sáng, trở về ký túc xá. Trước khi trở về cô đã nhắn tin trên WeChat nói mọi người để cửa cho mình. Cứ tưởng mọi người đang ngủ ai dè vừa mở cửa liền nghe được tiếng Khương Nghệ vang lên: “Tinh Dã?”

Tô Tinh Dã theo bản năng nhìn về phía giường ngủ: “Là tớ, còn chưa ngủ à?”

“Tụi này cũng vậy.” Hoắc Tương và Trần Nhiễm Nhiễm lần lượt lên tiếng.

Hoắc Tương với tay bật đèn bàn, ánh đèn ấm áp xua tan sự tăm tối.

“Đã trễ vậy rồi sao mấy cậu còn chưa ngủ?”

“Chờ cậu đó.”

Tô Tinh Dã cảm động, nhỏ giọng “A” một tiếng: “Nếu vậy thì các cậu mau dậy đi. Tớ có quà nè.”

“Quà? Quà gì cơ?” Khương Nghệ bò dậy.

Tô Tinh Dã từ ba lô lấy ra một xấp ảnh là của Thẩm Vọng Tân và Tần Dị Tây, đưa cho họ: “Quà tốt nghiệp.”

Ba người nhìn chữ ký trên tay thiếu chút nữa hét ầm lên, may là các cô kịp thời khống chế chính mình, nhanh tay bịt miệng.

“Là ··· đây đúng là chữ ký của Tây Tây nè!!”

“Tân Tân nhà tớ!!”

“Trời ơi, tớ muốn ngất quá!!”

“Aaaa đây chính là món quà tuyệt nhất mà tớ nhận được!!”

“·······”

Ba người hưng phấn thật lâu mới bình tĩnh lại. Còn Tô Tinh Dã rửa mặt xong liền leo lên giường, tắt đèn, cả đám nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Hoắc Tương là người hưng phấn nhất, bởi vì cô biết Tô Tinh Dã đang đóng phim với Thẩm Vọng Tân. Ba tháng ở cạnh nhau, tiếp xúc với nhau, bạn của cô lại ở chung với idol của cô, chỉ nghĩ thôi mà đã thấy hưng phấn rồi.

Hoắc Tương hỏi Tô Tinh Dã: “Tinh Dã, có phải anh ấy rất dịu dàng không?”

Tô Tinh Dã nghiêng người nhìn chiếc giường đối diện, nói: “Đúng vậy, thật sự rất dịu dàng.”

Anh nói chuyện với ai cũng thêm một câu dò hỏi, ví dụ như “Có thể chứ?” “Được không?” “Có tiện không?”…. khiến người ta có cảm giác như được tắm gió xuân. Lúc anh nói chuyện sẽ luôn nhìn vào mắt đối phương, mỉm cười dịu dàng, thể hiện sự giáo dưỡng toát ra từ xương cốt.

Lễ tốt nghiệp bắt đầu vào lúc 7 giờ tối ở hội trường lớn. Buổi sáng mọi người chăm chỉ luyện tập, buổi chiều phải duyệt thử, trên đường đi, có rất nhiều người muốn cô ký tên, chụp ảnh chung, Tô Tinh Dã đều đồng ý.

Khương Nghệ cười: “Tinh Dã, bây giờ cậu rất nổi tiếng ở Bắc Vũ nha.”

“Không phải mới bây giờ. Trước kia cậu ấy cũng rất nổi mà.” Trần Nhiễm Nhiễm phản bác.

Tô Tinh Dã vừa bước chân vào Bắc Vũ đã được bầu làm hoa hậu giảng đường. Sau đó trở thành đội trưởng nhỏ tuổi nhất, càng được nhiều người biết đến. Cô xinh đẹp, có khí chất, khiêu vũ lại giỏi, sau khi 《Triêu Dương》 lên sóng, cô chính thức tiến vào giới giải trí. Bây giờ, bởi vì cô đang đóng chung phim 《Quyền Mưu》với Thẩm Vọng Tân nên lại càng nổi tiếng hơn.

Tô Tinh Dã cười cười, bốn người đi đến phòng huấn luyện. Lúc nghỉ ngơi, Tô Tinh Dã cầm di động, chần chừ mãi mới nhấn gọi.

“Alo, Tinh Tinh à, có chuyện gì thế?”

Tô Tinh Dã hỏi: “Hôm nay bố sẽ đến chứ?”

Hôm nay là ngày cô tốt nghiệp, mấy ngày trước, lúc nói chuyện qua điện thoại, ông đã hứa là sẽ đến nhưng cô vẫn không nhịn được muốn xác nhận.

Tô Châu ở đầu kia cười một tiếng: “Tới tới tới, nhất định sẽ tới, yên tâm đi.”

Tô Tinh Dã nghe vậy, khóe miệng cong lên, cười nói: “Con chờ bố.”

“Ok.”

Tắt điện thoại, Tô Tinh Dã liền nhìn thấy Ôn Viện đứng ở cửa vẫy tay với cô, cô đi lại.

Ôn Viện quan sát cô một vòng, hỏi: “Ở đoàn phim rất mệt à? Sao gầy quá vậy?”

Tô Tinh Dã thật sự gầy đi rất nhiều, tuy rằng cô thường xuyên bị đám Du Thư Yên kéo đi ăn lẩu, ăn vặt, ăn kem, uống Starbucks nhưng do lượng vận động nhiều, bản thân cũng không phải tạng người dễ mập nên không những không tăng được cân nào mà còn gầy đi khiến Du Thư Yên và Triệu Tư Dụ bị một phen hoảng hốt.

“Cũng không mệt lắm. Đóng phim rất vui.” Tô Tinh Dã nói.

Ôn Viện quan tâm: “Dù bận cỡ nào cũng phải nhớ ăn cơm đầy đủ nhé.”

Tô Tinh Dã gật đầu: “Em biết mà. Em sẽ chăm sóc cho bản thân thật tốt.”

Ôn Viện vừa lòng, lúc này mới nói đến đêm diễn tối nay: “Hôm nay nhất định phải biểu hiện thật tốt. Nhớ chưa?”

“Em sẽ cố gắng.”

“Gần đây có luyện “Thanh Bình” không?”

“Có ạ.”

“Tốt lắm. Lát nữa nhảy cho cô xem.”

“Vâng ạ.”

Cả ngày Tô Tinh Dã đều vùi đầu chuẩn bị cho đêm diễn nên cô không biết mình lại xuất hiện trên Weibo của người khác. Đó là vì những người xin chụp chung hôm nay đăng hình lên.

Trong hình, Tô Tinh Dã để mặt mộc, làm da trắng nõn, ngũ quan tinh tế, mặc một cái áo thun đơn giản phối với quần jeans đen, lộ ra đôi chân thon dài, thân hình hoàn mỹ khiến người khác ghen tị.

“Mãn Thiên Tinh” nghe tin mà đến, nhìn thấy hình này liền điên cuồng chia sẻ.

Tiểu Tinh Tinh của tôi: “Má ơi!!! Mất máu quá!!!”

Tinh Tinh là Thần tiên tỷ tỷ: “Nguyện quỳ dưới váy của chị!!!”

Hồn lỡ sa vào nụ cười của Tinh Tinh: “Ôi cái khí chất này!!”

Muốn giấu đi đôi mắt lấp lánh ấy: “Tiên nữ đó!!! Quá đẹp mà!!!”

Hôm nay Tinh Tinh có cười không: “Ghen tị, quá ghen tị các bạn trường Bắc Vũ!!”

Tinh Tinh có xuất hiện trong mộng của em không: “Nếu sớm biết tôi sẽ yêu người con gái này như vậy, thì ba năm trước tôi đã học hành thật chăm chỉ rồi!!!”

Mỗi ngày ngắm nhìn gương mặt của Tinh Tinh: “Cùng là học múa, vì sao Tinh Tinh lại ưu tú như vậy chứ!!!!”

Chỉ cần Tinh Tinh cười, chân em liền mềm nhũn: “Sớm biết có ngày này, lúc còn nhỏ tôi đã xin ba mẹ cho đi học múa rồi!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.