Vừa Gặp Đã Thương

Chương 97: Ở lại với anh



Sau khi 《 Khiêu chiến cực hạn 》kết thúc, hàng loạt chủ đề được đưa lên hot search và chiếm vững năm vị trí đầu trên bảng hot search, lần trước lúc 《 Quyền Mưu 》kết thúc cũng giống thế này. 《 Khiêu chiến cực hạn 》 là một chương trình tạp kỹ mà lại có thể bùng nổ như vậy, đây chắc chắn là show truyền hình đột phá nhất năm nay. Sau khi chương trình trở nên nổi tiếng, các ekip cũng bắt đầu thực hiện một loạt kế hoạch marketing, tóm lại đây là một kết quả rất thành công, đôi bên cùng có lợi.

Với tư cách là người được chú ý nhất chương trình, Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã đã nhận được nhiều sự ưu ái của các show truyền hình, dù vậy cả Lôi Quân lẫn Dương Vân đều khéo léo từ chối, bởi vì hai đương sự hiện tại còn đang quay phim, sau đó mỗi người cũng đã ký hợp đồng đại diện thương hiệu, lịch trình đã được sắp xếp dày đặc nên họ cũng không muốn tăng thêm công việc cho cả hai nữa. Hơn nữa với độ hot bây giờ, chờ năm sau《 La Phu Truyện 》của haingười phát sóng thì vị trí minh tinh tuyến một sẽ tuyệt đối vững chắc, tài nguyên sau này cũng tùy họ chọn nên cần gì phải nhất thời vội vàng mà tiêu hao độ hot của hai người chứ?

Đầu tháng mười hai, thời tiết càng lạnh hơn, sáng sớm thức dậy hơi lạnh đã vây khắp người, hận không thể chui vào trong chăn lần nữa.

Tô Tinh Dã quay xong trở về thì nhìn thấy Thẩm Vọng Tân quấn áo lông ngồi trên ghế nghỉ ngơi, vừa sưởi ấm vừa đọc kịch bản, cô bèn bước nhanh đến đó. Nghe thấy tiếng động, Thẩm Vọng Tân ngẩng đầu nhìn cô, cô thấy mắt anh đã đỏ ửng do bị cảm. Gần đây nhiệt độ không khí giảm rõ rệt, nhiều người trong đoàn phim đều bị bệnh cảm, Thẩm Vọng Tân cũng mắc bệnh, nhưng vì phân cảnh sắp tới của anh khá quan trọng nên không thể đến bệnh viện. Anh không đau lòng cho mình, nhưng cô đau lòng.

Thẩm Vọng Tân nhìn thấy ánh mắt đau lòng của cô thì trong lòng ấm áp, nhưng ở đây bệnh viện khá xa phim trường, qua lại cũng mấti không ít thời gian. Anh cười lắc đầu: “Chỉ là cảm mạo nhỏ mà thôi, qua vài ngày sẽ tốt hơn, không nghiêm trọng như vậy đâu.”

“Nhưng anh đã như vậy mấy ngày rồi, giọng nói cũng khàn rồi.”

“Đừng lo lắng cho anh, anh không sao.”

Đây là lần đầu tiên Tô Tinh Dã phát hiện, khi Thẩm Vọng Tân mà quật cường thì quả là không ai so được.

Thẩm Vọng Tân thấy thế bèn đưa tay xoa nhẹ đầu của cô: “Ngoan, anh hứa với em, qua hai ngày nữa nếu vẫn không tốt hơn thì anh sẽ xin nghỉ phép đi bệnh viện được không?”

Tô Tinh Dã mím môi, sau đó mới nói: “Anh nói nha?”

Thẩm Vọng Tân mỉm cười vô cùng dịu dàng: “Ừ, anh nói.”

Tối hôm nay Thẩm Vọng Tân xong việc trễ hơn Tô Tinh Dã, cô vốn muốn tìm lý do chờ anh xong việc rồi về chung, nhưng hiện giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, Thẩm Vọng Tân cũng không biết cảnh này phải quay bao lâu bèn ép cô trở về khách sạn. Sau khi về tới khách sạn, cô cùng đám Triệu Chi Phỉ ra ngoài ăn cơm tối, lúc trở lại khách sạn đã hơn mười giờ, cô điện thoại cho Thẩm Vọng, muốn hỏi anh đã xong việc chưa, có điều điện thoại không kết nối được.Cô nghĩ chắc là chưa xong bèn cất điện thoại vào túi, sau đó bước nhanh về phòng mình, trên đường trở về, đúng lúc gặp Đường Viên, rõ ràng Đường Viên còn khẩn trương hơn khi nhìn thấy cô: “Tinh...... Tinh Dã?”

Tô Tinh Dã lập tức nhận ra sự bất ổn của cô ấy. 

***

Thẩm Vọng Tân mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng gõ cửa, anh lắc cái đầu đau buốt, sau đó cố gắng đứng lên đi mở cửa. Anh nghĩ là Đường Viên trở lại, nhưng vừa mở cửa ra, anh mới phát hiện đứng ở cửa không phải Đường Viên mà là Tô Tinh Dã: “Tinh Tinh, sao em lại đến đây?”

Giọng nói khàn hơn hẳn lúc trước, đôi mắt cũng đỏ đậm.

Tô Tinh Dã vào cửa không nói một lời mà đi thẳng đến phòng anh.

Thẩm Vọng Tân thấy vậy liền đưa tay đóng cửa lại rồi đi theo cô. Lúc đi vào anh nhìn thấy cô cầm áo khoác của anh đi tới. 

“Mặc vào đi, chúng ta đến bệnh viện.” Cô đưa áo khoác cho anh.

Thẩm Vọng Tân nhìn cô, anh đưa tay nhận áo khoác, nhưng không mặc vào: “Sáng mai còn cảnh diễn, không kịp đâu.”

Căn bản không phải là không kịp mà là Thẩm Vọng Tân biết nếu tối hôm nay anh đến bệnh viện thì với tình trạng này của anh, ngày mai sẽ phải xin nghỉ phép.

Nghe vậy, Tô Tinh Dã kéo tay của anh đi ra ngoài, nhưng cô không thể kéo anh di chuyển được, ngược lại giây tiếp theo lại bị kéo ngược ra phía sau khiến cô choáng váng, ngay sau đó ngã vào mặt giường mềm mại. Tô Tinh Dã trở mình ngồi dậy, buồn bực đánh anh: “Thẩm Vọng Tân!”

Thẩm Vọng Tân nằm ở trên giường, nhắm mắt lại không nói gì.

“Thẩm Vọng Tân, em thật sự sẽ giận đó.”

“Anh có nghe không?”

“Thẩm Vọng Tân?”

Tô Tinh Dã mơ hồ nhận ra chút bất ổn, cô lập tức nhào tới: “Thẩm Vọng Tân? Thẩm Vọng Tân?”

Có lẽ thật sự bị dọa, giọng nói cô bắt đầu nghẹn ngào: “Anh làm sao vậy? Anh đừng làm em sợ mà?”Cô cuống quít lấy điện thoại ra, lúc chuẩn bị gọi cho A Uy thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng cười, cô theo bản năng quay người lại, nhìn thấy người bất động vừa rồi vẫn nhắm mắt lại nhưng khóe môi giương lên, cô liền hiểu được mình bị anh lừa, bèn ảo não giơ tay đánh anh một cái: “Em không bao giờ… để ý đến anh nữa!”

Nói xong cô đứng lên muốn đi, nhưng còn chưa đứng lên, eo đã bị đôi tay mạnh mẽ ở phía sau ôm lại, sau đó cả người bị ôm đè lên người anh, cô bị ép nằm sấp trên ngực anh, eo bị anh giữ chặt, cô giãy dụa: “Anh làm gì vậy? Buông ra.”

Cô càng giãy dụa anh càng ôm cô chặt hơn, có lẽ do cô giãy dụa quá mạnh nên Thẩm Vọng Tân không thể không nói: “Ngoan, cho anh ôm một cái được không?”

Giọng mũi của anh rất nặng, giọng nói khàn khàn, cô buộc giọng mình phải cứng rắn: “Anh đã như vậy còn muốn giấu em, em không cho anh ôm, cũng không muốn để ý đến anh nữa.”

Tuy nói như vậy, nhưng cô cũng dần bớt giãy dụa.

Một tay của Thẩm Vọng Tân giữ gáy của cô, mũi ngửi hương thơm nhàn nhạt trên người cô, cười hỏi: “Em đau lòng sao?”

Tô Tinh Dã đột nhiên cảm thấy cực kỳ khó chịu, quả nhiên anh biết rõ rằng dù thế nào cô cũng không nỡ bỏ mặc anh. 

Sự im lặng của cô có vẻ là đáp án tốt nhất. Thẩm Vọng Tân càng ôm chặt cô hơn, cái ôm này làm anh sinh ra cảm giác yên lòng không nói nên lời.

*** 

Lúc Tô Tinh Dã bưng nước ấm và thuốc vào, Thẩm Vọng Tân vẫn duy trì tư thế ngủ trước đó, cô đi qua, đặt ly nước và thuốc trên tủ đầu giường: “Thẩm Vọng Tân, dậy uống thuốc đi anh.”

Thẩm Vọng Tân vốn ngủ không sâu nên khi nghe giọng nói quen thuộc liền tỉnh lại, Tô Tinh Dã nhanh chóng đỡ anh ngồi dậy, sau đó đích thân đút thuốc cho anh, nhưng còn chưa kịp đưa nước cho anh đã thấy đôi mày đẹp nhíu lại: “Đắng quá.”

Nếu bình thường Thẩm Vọng Tân tuyệt đối sẽ không như vậy, nhưng lúc này phỏng chừng đầu óc của anh đã mơ hồ, Tô Tinh Dã vừa đau lòng vừa buồn cười, vội đưa nước cho anh uống, nào ngờ sau khi uống thuốc hòa với nước, màycủa anh vẫn không dãn ra, bởi vì phát sốt mà cánh môi đỏ mộng hơi bĩu: “Vẫn rất đắng......”

Tô Tinh Dã chưa từng thấy Thẩm Vọng Tân như vậy, cũng có thể cô chưa từng chăm sóc anh khi anh bệnh nên căn bản cô không nghĩ tới, người bình thường thoạt nhìn chững chạc và ôn hòa như vậy, sau khi ngã bệnh lại giống đứa trẻ ghét thuốc đắng. Trong nháy mắt cô cảm thấy mình hơi giống một người mẹ, bởi vì bộ dạng của anh lúc này thật sự rất đáng yêu, cô cố nén cười hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Thẩm Vọng Tân không chút do dự trả lời: “Hửm...... Ăn kẹo, mà phải là vị dâu tây cơ.”

Tô Tinh Dã bị anh làm nũng đến chịu không nổi. Anh thích ăn dâu tây nên rất cố chấp với đồ ăn vị dâu tây, cô bèn tiếp tục đùa anh: “Nhưng em không có kẹo.”

Thẩm Vọng Tân lập tức bĩu môi, không lên tiếng.

Tô Tinh Dã lại gần: “Em không có kẹo, nhưng em có phương pháp khác có thể làm anh không đắng như vậy, anh có muốn thử một chút không?”

Thẩm Vọng Tân hiển nhiên không muốn thử, nhưng có lẽ anh biết bây giờ người đang nói chuyện với mình là ai nên vẫn “hả” một tiếng.

Tô Tinh Dã chậm chậm áp môi mình lên môi anh, do phát sốt mà bờ môi của anh không chỉ đỏ tươi mà còn nóng hổi, so với nhiệt độ bình thường còn nóng hơn rất nhiều. Trước kia người nắm quyền chủ động đều là Thẩm Vọng Tân, nay coi như là lần đầu tiên Tô Tinh Dã thực sự nắm quyền chủ động, cô cắn nhẹ môi dưới anh, sau đó cạy mở hàm răng đang đóng chặt của anh ra rồi nếm lấy vị đắng do thuốc mang lại trong khoang miệng anh.

Có điều quyền chủ động của cô cũng không giữ được lâu, bởi vì sau đó Thẩm Vọng Tân đã phản ứng lại rất nhanh, anh biến bị động thành chủ động, một tay giữ chặt sau đầu cô, không ngừng hôn sâu. Tô Tinh Dã thậm chí không biết sẽ thành ra như vậy, cô hơi choáng váng nhìn anh, hơi thở của anh nóng rực, môi lưỡi cũng nóng hổi, trong đôi mắt đen nhánh như có ngọn lửa đang cháy hừng hực, giống như có thể thiêu cháy toàn bộ trong nháy mắt.

Ngay lúc cô nghĩ rằng sẽ bị ngọn lửa này đốt cháy thì người nọ đột nhiên rời khỏi, kéo cô ngồi dậy, còn chưa kịp phản*ng đã bị anh kéo cổ tay, áo khoác trên người mau chóng bị cởi xuống, còn chưa cởi xong cô đã bị anh ôm nằm xuống, sau đó cái chăn ấm áp phủ lên hai người họ, anh ôm chặt cô trong ngực, đặt đầu của cô lên bả vai mình. 

Lúc này, Tô Tinh Dã hơi ngơ ngẩn, cô nhẹ nhàng gọi anh: “Thẩm Vọng Tân?”

Thẩm Vọng Tân “Ừ” một tiếng, anh hôn đỉnh đầu cô: “Ngoan, ngủ đi.”

Đây không phải lần đầu tiên Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân nằm cùng một cái giường,  bởi vì kịch bản của họ là đều là quay nhảy nên lúc quay phim hai người nằm trên giường, bởi vì có chăn che nên khi diễn thật, không ai nghĩ đến tay của cô đều bị anh nắm trong lòng bàn tay, cho dù diễn cảnh chiến tranh lạnh cũng như vậy.

Nhưng bây giờ không giống vậy, xung quanh không có đạo diễn, không có nhà sản xuất, không có nhân viên công tác và máy móc, chỉ có hai người họ, đây là lần đầu tiên khiến tim cô đập “Thình thịnh----” liên tục: “Ngủ... ngủ ở đây sao?”

Thẩm Vọng Tân có vẻ rất mệt mỏi, trong giọng nói khàn khàn lộ ra vẻ mơ màng: “Ừ, đừng đi, ở lại với anh.”

Lời nói của anh khiến tim của Tô Tinh Dã bấn loạn không chịu được, họ cứ ôm nhau như vậy, trong không khí đều là hơi thở mà cô si mê, cô nhẹ giọng nói: “Được, em không đi.”

Thẩm Vọng Tân nghe được đáp án thỏa mãn thì mau chóng nhắm hai mắt lại. Bấy giờ Tô Tinh Dã cũng không nghĩ đến chuyện rời đi nữa, vì vậy cô rút vào người anh, cũng yên tâm nhắm mắt lại.

... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.