Editor: Thiên Nhạc
Beta: An Hiên
Đứng nói chuyện một lúc thì Tô Cẩm và Mẫn Triết rời đi, Trần Hi suy nghĩ, nhìn theo bóng lưng của hai người hồi lâu rồi lập tức xoay người đi xuống tầng hầm để xe.
Đỗ Hân vội vã chạy tới, lúc này đang ngồi phía sau xe, Tiểu Lâm và Tiểu Cổ ngồi đằng trước, thấy cô đến thì không dám thở mạnh.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Em cứ bỏ đi như thế, công ty vừa gọi điện mắng chị té tát. Không phải chị đã dặn em chờ chị tới rồi cùng giải quyết à?”
Đỗ Hân thấy cô lên xe thì nhanh chóng hỏi.
Trần Hi đóng cửa xe, “Vâng” một tiếng coi như đáp lời, sau đó cô nói: “Em không thích làm nền nên rời đi, ở lại cũng chẳng có lợi gì, tội gì phải tự rước nhục vào thân. Đúng rồi, em vừa gặp Tô Cẩn và Mẫn Triết, chị có biết Tô Cẩm đang chọn vai gì không?”
Đỗ Hân bị cô xoay như chong chóng, nhíu mày trả lời: “Em hỏi làm gì?"
“Không có gì ạ, trước kia em đã xem qua kịch bản đó, các nhân vật khá hay, em muốn tìm xem có vai gì hợp không.”
Đỗ Hân lắc đầu rồi thở dài: “Chuyện này em đừng nghĩ nữa, Mộng Trang Chu là kịch bản dưới tay Tô Cẩm, cậu ấy có yêu cầu rất cao đối với diễn viên, đặc biệt là sẽ không chọn những nữ minh tinh nổi lên bằng scandal. Em thử nghĩ về tình huống của mình bây giờ đi, cậu ấy có thể hợp tác quay quảng cáo với em là đã phải cảm ơn trời đất rồi.”
Đôi mắt Trần Hi sáng lên, suy nghĩ một lát rồi nói: “Có lẽ nào vì chuyện này mà công ty dừng hẳn hoạt động của em, còn chuyển hợp đồng của em cho Đường U Lạc không?”
Đỗ Hân gật đầu, bày ra dáng vẻ xúc động như muốn bảo cuối cùng thì em cũng nhận ra vấn đề.
Trần Hi lạnh nhạt nói: “Đúng là phụ nữ có thủ đoạn càng được trời cao thiên vị.”
Trần Hi liên tục có chuyện nên phía người quản lý của công ty không thể không dừng mọi hoạt động của cô. Đỗ Hân cũng bị công ty gọi về, tạm thời ngừng quản lí hoạt động của cô. Bây giờ điều duy nhất cô có thể làm chính là chờ cho đến khi quay xong quảng cáo, xem có thể đem lại hiệu ứng tốt để lấy lại hình tượng của bản thân không.
Trần Hi đợi ở nhà hai ngày, không đợi được điện thoại gọi đi quay nhưng lại nhận được cuộc gọi từ một vị đạo diễn có tiếng trong ngành tên là Dương Trí. Ông ta gọi điện có ý muốn hẹn cô ra ngoài bàn luận về kịch bản. Dương Trí là một đạo diễn phim thần tượng chuyên nghiệp, phần lớn những người mới đều trải qua sự dẫn dắt của ông ta mới có chỗ đứng trong giới. Trần Hi chưa từng tiếp xúc với người đạo diễn này, chỉ mới nghe Đỗ Hân khuyên cô không nên nhận kịch bản của đạo diễn này, nguyên nhân là do đạo diễn này nổi tiếng về việc sử dụng quy tắc ngầm, một khi đã dây vào, chắc chắn sẽ nổi tiếng nhưng chặng đường sau này không dễ đi.
Trong phút chốc, Trần Hi cảm thấy dở khóc dở cười, không nghĩ tới bản thân mình đã lưu lạc đến nỗi này. Sau khi đồng ý, cô thay quần áo rồi tự mình lái xe tới quán rượu mà đạo diễn nhắc đến.
Cô đội mũ lưỡi trai, xuyên qua dòng người tiến tới phòng bao, bên trong có những vị tai to mặt lớn đang ngồi, ai cũng hút thuốc, xen lẫn tiếng cười nói. Bên cạnh mỗi người có mấy ngôi sao nữ mới vào nghề, tất cả đều trang điểm xinh đẹp cười hùa theo.
Lúc Trần Hi bước vào Dương Trí lập tức đứng dậy, nói: "Ái chà, Trần Hi đấy à, sao bây giờ mới đến, chúng tôi đợi cô lâu lắm rồi đấy, mau lại đây!”
Vừa nói vừa đi tới kéo cô về phía bàn.
Trần Hi ngồi cạnh một nữ sinh nhỏ tuổi hơn, những người còn lại đều nhìn cô với vẻ hiểu rõ. Dương Trí vừa giới thiệu những người xung quanh vừa rót rượu đưa tới trước mặt cô, bộc lộ rõ ràng ý muốn cô đi tiếp rượu. Thấy Trần Hi mãi vẫn không nhúc nhích, đôi mắt Dương Trí nhìn cô chằm chằm không tha, đúng lúc đó có phục vụ bên ngoài bưng đồ ăn vào, cánh cửa mở ra, người đi ngoài hành lang theo bản năng nhìn vào trong phòng.
Người bên ngoài trùng hợp lại chính là người mà cô chạm mặt buổi sáng - Tô Cẩm. Anh tới thương lượng với nhà sản xuất về việc quay phim truyền hình, không ngờ lại gặp cô ở chỗ này. Người đại diện của anh đi đằng sau cũng thoáng nhìn qua, vừa thấy những khuôn mặt quen thuộc bên trong thì hiểu chuyện gì đang xảy ra, chờ đi qua mới nói: “Gan cô Trần Hi này cũng to thật, lúc này còn dám ăn cơm với những tên đó, e rằng sau này cô ta không thể đặt chân trong giới nữa.”
Nghĩ đến MV Tô Cẩm đóng cùng Trần Hi, anh ta lại nói tiếp: “Em xem lại xem có muốn dừng hợp tác với cô ta không, về phía hợp đồng để anh giải quyết cho.”
Tô Cẩm thản nhiên đáp: “Không cần.”
Mạnh Thành Đức bỗng cảm thấy ngạc nhiên: “Ý em là gì?”
Tô Cẩm suy nghĩ một lát rồi nói: “Kĩ năng diễn xuất của cô ấy rất tốt, không cần phiền phức thế, có thể hoàn thành nốt cảnh quay còn lại trong hai ngày.”
Anh dừng bước, hơi ngạc nhiên hỏi: “Trước đây anh bảo cô ấy xuất thân không trong sạch đúng không? Cô ấy ra mắt thế nào?”
Tô Cẩm rất ít khi hỏi những chuyện về nữ minh tinh, lần này lại hỏi thẳng Mạnh Thành Đức, anh ta suy nghĩ về những tin tức đọc được trên mạng rồi trả lời: “Cụ thể như nào anh cũng không rõ lắm, có người nói là do tổng giám đốc Phương bao nuôi rồi bỏ tiền ra đầu tư, thế nên vừa ra mắt đã nhận được vai chính. Tuy nhiên, nếu anh nhớ không nhầm thì bộ phim ra mắt của cô ấy là của Tỏa Thanh Thu.”
Mạnh Thành Đức chưa nói xong, trên hành lang vọng lại tiếng đập đồ sứ kèm với tiếng hét chói tai của một cô gái. Tô Cẩm và Mạnh Thành Đức đứng ở hành lang đều dừng lại, quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Âm thanh phát ra từ phòng bao của Trần Hi, tiếng hét là của một nữ minh tinh, Trần Hi đứng bên cạnh, chén rượu và bát đũa rơi đầy đất, trên ống tay áo của cô còn dính chút dầu mỡ. Những cô gái trẻ tuổi đều nhìn cô với ánh mắt khiếp sợ, Dương Trí - người ép cô tiếp rượu cũng hốt hoảng đứng một bên.
“Trần Hi, cô không muốn lăn lộn trong giới giải trí này nữa đúng không? Đáng ra tôi định nể mặt Đường U Lạc mà giúp đỡ cô, cô lại tự cho mình đáng giá, không biết đã ngủ với bao nhiêu thằng rồi, giả vờ trong sáng cái khỉ gì? Cho cô thể diện mới để ý đến cô, đáng ra không nên cho đồ không biết xấu hổ này chút thể diện nào.”
Dương Trí thấy cô không muốn tiếp rượu thì vẫn nhịn, không nghĩ rằng cô nói gì không nói, vừa mở miệng đã hỏi tại sao ông ta có số của cô. Nói thế nào thì Dương Trí cũng là một người có tiếng tăm, số người nịnh bợ ông ta đếm không hết, đằng này lại làm ông ta mất hết mặt mũi trước mặt bạn bè. Trần Hi vừa hỏi, ông ta lập tức nổi cáu, kéo thẳng cô ra ngoài, Trần Hi giãy giụa, cuối cùng biến thành tình trạng này.
Trần Hi lạnh nhạt đứng đó, cô hiểu rõ rất ít người biết số điện thoại cá nhân của mình, bình thường đều dùng số do công ty đưa cho. Dương Trí gọi tới số riêng của cô thì chỉ có hai khả năng, một là do công ty sắp xếp, hai là có kẻ tiết lộ. Công ty chắc chắn sẽ không sắp xếp cho cô đến một bữa tiệc rượu như này, vậy chỉ có thể là có người cố tình cho ông ta số của cô. Trần Hi lạnh lùng nhìn Dương Trí: “Đường U Lạc? Cảm ơn bữa cơm hôm nay của đạo diễn Dương, nhưng tôi tới đây để nói, Trần Hi tôi không bao giờ thích dựa vào người khác, e là kịch bản của đạo diễn Dương không hợp với tôi rồi.”
Cô mở cửa đi ra ngoài, đảo mắt nhìn thấy hai người Tô Cẩm trên hành lang, cô không hề chuẩn bị gì nên kinh ngạc đứng chôn chân tại chỗ, ngay sau đó cảm thấy vừa chán nản vừa lo lắng, không kịp nghĩ nhiều, cô nhanh chóng mỉm cười bước tới.
Mạnh Thành Đức cười với cô trước, lúng túng chào hỏi: “Xin chào cô Trần, thật trùng hợp.”
Trần Hi cũng khá xấu hổ: “Đúng là hơi trùng hợp thật.”
Cô cúi đầu thật thấp, không dám nhìn hai người, tiếng Tô Cẩm truyền đến: “Bây giờ đi về à?”
Trần Hi: “Dạ? À đúng vậy ạ.”
“Trên đường về nhớ cẩn thận, tốt nhất là cởi áo khoác ra đi, bên ngoài nhiều phóng viên lắm.”
Trần Hi nghe thấy tiếng thang máy nên ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm, thấy anh đang giữ cửa thang máy nhìn về phía cô, vẻ mặt dịu dàng không rõ cảm xúc, cô nói: “Cảm ơn anh.”