Editor: Minh Châu
Beta: An Hiên
Một tháng sau.
Hoa Nở Hoa Tàn đóng máy, hiếm khi Trần Hi mới được rảnh rỗi. Khoảng thời gian đó, trong một lần tình cờ Tô nam thần nói với cô, "Cô Trần à, có phải em nên cho anh một danh phận không?”
Trần Hi nằm trên sofa xem TV, trả lời, "Bây giờ mọi người đều biết em đánh bại Tôn Ngộ Không trở thành bạn gái của anh, cũng bị mắng đến nỗi đầu đầy máu chó rồi, vậy còn chưa đủ danh phận hay sao?"
Tô Cẩm bưng hoa quả tới ngồi bên cạnh cô, "Danh phận mà anh nói là đi gặp ông Trần bị em bỏ rơi ấy."
Trần Hi rối rắm, sau đó khẳng định, "Không cần đâu, bây giờ bố em có mùa xuân thứ hai rồi, ngay cả bản thân mình họ gì còn không biết. Nếu trở về không chừng sẽ bị đuổi ra ngoài mất.”
Chuyện danh phận bị gác qua một bên như vậy.
Tô nam thần tiếp tục bận công việc, còn Trần Hi cũng đi quay phim trong lúc buồn chán, quay quảng cáo và tham gia vài chương trình tạp kỹ.
Trong một sự kiện thương mại, Trần Hi gặp người cùng tham gia hoạt động là Thẩm Điềm, sau khi hoạt động kết thúc, người đại diện của Thẩm Điềm mời cô tới một quán cà phê.
Trần Hi không hiểu vì sao mọi người ai cũng thích hẹn nhau ra quán cà phê, lẽ nào quán ăn vặt không tốt hơn sao? Ít nhất trong lúc xấu hổ còn có thể ăn gì đó, mà cà phê thì cả hai đều không có.
Thẩm Điềm mặc trang phục dạ hội, lớp trang điểm đậm còn chưa tẩy, cô ta nâng cốc cà phê nhìn cô, để lộ vẻ cao quý lạnh lùng.
Cô ta mời Trần Hi ngồi xuống rồi lên tiếng, "Tôi chọn đại giúp cô một cốc cà phê, cô thử xem có hợp khẩu vị không."
Trần Hi cầm cốc lên nhấp một ngụm, gật đầu tỏ ý không sao.
"Hôm nay hẹn cô ra là vì muốn xin lỗi cô, không ngờ hôm nay người xin lỗi lại là tôi."
Trần Hi khó hiểu nhìn cô ta.
Thẩm Điềm cười tự giễu, nhẹ nhàng nói, "Tôi là một người thức thời, biết khi nào nên kiêu ngạo thì kiêu ngạo, nên cúi đầu thì cúi đầu. Lúc đầu, tôi lợi dụng độ nổi tiếng của Nghiêm Hoài An để lôi cô xuống nước, tung ra những tin đồn nghiêm trọng, lúc ấy tôi cảm thấy không có gì, nhưng giờ thì xem ra cô đã tha cho tôi không ít lần, cô có đủ khả năng đá văng tôi ra khỏi giới giải trí, cũng có đủ thủ đoạn để đối phó với tôi, nhưng mà cô chưa từng..."
Trần Hi nhướng mày, cười nói, "Cô nghĩ nhiều rồi, đối phó người với khác rất phí thời gian, mà bình thường tôi bận bịu nhiều việc lắm."
Thẩm Điềm nhếch mép cười, đôi môi đỏ mọng như máu, "Cô không cần phải khiêm tốn, thủ đoạn của cô tôi còn không rõ sao, giả heo ăn thịt hổ, cuối cùng vùng lên một cách bất ngờ, chẳng phải Đường U Lạc đã bị hủy hoại như vậy sao? Cô chẳng làm gì hết, chỉ vài ba câu lập tức khiến cô ta hoàn toàn không đứng dậy được. Nghiêm Hoài An cũng vậy, chỉ một câu tôi chính là Tỏa Thanh Thu của cô đã trực tiếp đập tan những chuyện tai tiếng trước đó.”
Trong quán cà phê không có những người khác, âm nhạc tao nhã lấp đầy sự yên tĩnh, mùi cà phê vương vấn, Trần Hi cúi đầu cười lạnh nhạt, “Thì ra có người nghĩ tôi thông minh như vậy, tôi thật vinh hạnh, lý do mà cô hẹn tôi ra đây là gì?”
“Xin lỗi, tôi xin lỗi vì những lỗi lầm mình đã gây ra lúc trước. Tôi nhằm vào cô, muốn dựa vào cô để lăng xê. Xin lỗi vì mọi chuyện, tôi chỉ hy vọng cô Trần Hi có thể giơ cao đánh khẽ, không dễ dàng gì tôi mới có được ngày hôm nay, tôi không thể chịu được thất bại giống Đường U Lạc.”
Khuôn mặt của Trần Hi xinh đẹp mà trong sáng, khi không nghiêm túc thì vẻ mặt của cô rất dịu dàng, giống như một bé thỏ trắng vô hại, “Yên tâm, tôi còn bận đến nỗi không thể quản lý công việc của mình, không có thời gian để lo chuyện của cô đâu, tôi sẽ không thắc mắc chuyện mấy người trong giới giải trí nữa, cũng không có năng lực để thắc mắc.”
"Vậy thì cảm ơn cô.” Thẩm Điềm hơi cúi đầu, hàng lông mi dài rủ xuống, cô ta ngẩng đầu lên uống một ngụm cà phê.
“Trần Hi, cô thật sự khiến người khác phải hâm mộ, ít nhất mỗi lần bị bôi đen, cô đều có một bộ phim bom tấn để vươn mình, còn chúng tôi vốn không có cơ hội như vậy, chỉ cần một cú đánh thì có thể sẽ thất bại mãi mãi.”
Trước khi Trần Hi đi, Thẩm Điềm xúc động nói như vậy, cô cười nói, “Có một câu nói rất đúng, nếu muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm, dùng thực lực để đi vào giới giải trí thì vận may sẽ không quá kém, tôi muốn tặng những lời này cho tất cả mọi người trong giới giải trí, kể cả cô, không có ai tự nhiên nổi tiếng cả, sau lưng phải cố gắng trả giá chỉ để đổi lấy một giây huy hoàng, nếu như cô có thời gian thì hãy đi tìm hiểu về Tô Cẩm. Cho tới bây giờ, có rất ít người biết anh ấy đã ra mắt khi mới mười tám tuổi, mọi người chỉ chú ý vào bộ phim "Bẫy Tình", vài năm làm việc chăm chỉ của anh ấy dường như biến mất trong không khí, nhưng mà có ai để ý tới không? Không ai cả, tại vì chúng ta đều nhìn vào những thứ mà chúng ta muốn nhìn, còn mấy cái khác đều không quan trọng.”
Cô không rõ lời xin lỗi của Thẩm Điềm có thật hay không, Trần Hi chỉ biết là Thẩm Điềm sợ cô phản kích, sợ cô trả thù, sợ bản thân sẽ rơi xuống vực sâu của cuộc đời giống như Đường U Lạc và Nghiêm Hoài An, cô ta là ngôi sao hạng A, đã thành công đi trên con đường tươi sáng của giới giải trí, vì sợ hãi dư luận sẽ bôi đen mình nên mới tới tìm cô, chẳng qua là muốn tự bảo vệ bản thân.
Trần Hi bắt đầu phát triển mạnh, hoạt động thông cáo nhận được sự ủng hộ, quảng cáo phim đã được tung ra và đang chờ công chiếu.
Những người hâm mộ nhiệt tình đã tặng cô một danh hiệu là Hi Phương Bất Bại, thậm chí trên Weibo còn có một số bài viết.
"Trần Hi - người khó có thể chọc tới trong giới giải trí, có bạn trai trí thức, có chỗ dựa, còn chưa nói tới cô ấy là một nhân vật có năng lực, chị Hi đã đi từ thấp lên cao, không để ý tới những tin tức xấu, không quan tâm mấy lời đồn nhảm. Khi bạn nghĩ cô ấy đã bị đánh bại, hãy cẩn thận, một câu nói của chị Hi có thể ném bạn ra khỏi giới giải trí, đến lúc đó bạn có muốn khóc cũng không kịp đâu."
Một lượng lớn fans tập trung dưới danh nghĩa của Trần Hi, tiếng hò hét ủng hộ bao phủ khắp con đường.
Ba người Đỗ Hân vui mừng, mỗi ngày đều bận rộn sắp xếp đủ loại công việc.
Trong lúc Trần Hi nổi tiếng thì nhận được một cuộc điện thoại của Thi Dĩ, cô ấy khó hiểu hỏi, "Tớ vẫn không thể hiểu được vì sao cậu lại nổi tiếng như vậy."
Trần Hi giải thích lại cho cô nàng Thi Dĩ một lần nữa, "Chuyện này giống như người ăn xin, cậu cho rằng anh ta là ăn xin nên bắt nạt anh ta, đánh mắng anh ta, anh ta không hề chống trả. Cuối cùng một ngày nào đó, mọi người nhận ra anh ta là một ông chủ xã hội đen, anh ta chẳng những không trả thù mà còn cười với cậu, cậu không cảm thấy thật ra ông chủ xã hội đen này là một người tốt sao?"
Thi Dĩ châm chọc, "Cậu đang miêu tả cậu sao? Thôi đi, giải thích kiểu quái gì vậy?"
Trần Hi trả lời một cách chắc chắn, "Cho dù cậu không thừa nhận nhưng các fans viết về tớ như vậy đấy, điều này chỉ có thể chứng minh là hiện tại tất cả mọi người đều thích người khiêm tốn và không giả tạo. Những kẻ tự cho mình là đúng và thích thể hiện sẽ không có kết cục tốt."
Sau khi Trần Hi nói xong, Thi Dĩ dừng một chút rồi yếu ớt hỏi, "Chẳng lẽ người cậu đang nói là tớ ư?”
Trần Hi cười rồi nói thêm, "Nếu cậu cho tớ chiếc xe thể thao cậu mới mua thì không phải là cậu."
Thi Dĩ: "... Biến đi..."
Trên con đường lớn yên tĩnh, cô nàng Trần Hi ung dung tự tại hết sức hài lòng với cuộc sống, mà sự hài lòng trong cuộc sống này không thể không nhắc đến Tô nam thần.
Tuy rằng bên ngoài vẫn duy trì quan điểm không thống nhất về mối quan hệ của hai người nhưng Trần Hi đã thấy rất thỏa mãn. Dù sao, ngay cả cô cũng chê bản thân không xứng với Tô nam thần mà.
Trên TV còn đang chiếu các tiết mục hip-hop, chương trình tạp kỹ, Tô Cẩm đặt một quyển tạp chí trên đùi, bình tĩnh cụp mắt đọc.
Trần Hi xem TV, cuối cùng không biết như thế nào lại biến thành chống tay hành lễ với vị nam thần nào đó, cô còn lao lên ghế sofa, hai chân lắc lư, chống mặt xuống hành lễ.
Tô nam thần đã quen với ánh mắt đầy sức ép của người nào đó, hơi nghiêng đầu nhìn cô.
Trần Hi lập tức mỉm cười, ánh mắt không hề tránh né, tiếp tục quan sát.
Ngay sau đó lập tức có hai bóng dáng đang dây dưa trên sofa và tiếng thở gấp của cô nàng nào đó.
Chốc lát sau, trên sofa, cô nàng nào đó đã bị Tô nam thần giam giữ trong lòng, bất đắc dĩ nhìn vào tin tức trên tạp chí.
Trần Hi đang nằm trong vòng tay của ai kia, phía sau là cơ thể ấm áp của Tô Cẩm, cô vừa mới ăn mực khô xé sợi nên nói năng không rõ ràng, "Đúng rồi, chuyện gặp người lớn ấy, có cần em gọi hỏi ông Trần không?”
Tô Cẩm lật xem tạp chí, không vừa ý nói, "Anh đã nói chuyện này không dưới mười lần, cuối cùng em cũng nhớ tới rồi."
Ồ, không cần oán giận một cách đáng yêu như vậy chứ, cô không chịu nổi đâu.
Cô rời khỏi vòng tay của Tô Cẩm, lon ton đi vào phòng rồi lại lon ton quay về trong lòng của Tô Cẩm, còn tự giác lấy tay Tô Cẩm đặt ngang hông mình.
Tút tút tút... Buồn chán chờ đợi một lúc, cuối cùng đường dây cũng được kết nối, người bên kia phát ra tiếng thở dốc kỳ lạ, Trần Hi không để ý, lập tức nói, "Bố ơi, khi nào rảnh con dẫn Tô Cẩm về nhà ăn cơm nhé."
Ông Trần bị gián đoạn sự nghiệp tạo người nên tức giận hỏi, "Có thai chưa?"
Trần Hi bối rối, "Chưa ạ..."
Ông Trần quát, "Không có thai mà đi gặp người lớn đều là đang giở trò lưu manh, đã lâu như vậy mà không tóm được thằng nhóc Tô Cẩm kia à, con còn không biết xấu hổ mà nói nữa cơ đấy."
Ông Trần nói một hơi xong, sau đó thẳng tay cúp điện thoại, bỏ lại Trần Hi cầm điện thoại ngơ ngác, cô quay đầu thành thật khai báo với Tô nam thần, "Bố em nói..."
Tô nam thần cất điện thoại trên tay cô rồi thản nhiên đáp, "Anh nghe rồi."
Trần Hi: "..." o(╯□╰)o~~ Nghe hết rồi ư, xấu hổ quá đi.
"Thế anh xem..." Trần Hi cảm thấy nhất định là đầu óc mình ngừng hoạt động rồi, vấn đề này làm sao dễ dàng mở miệng nói được chứ.
Tô Cẩm buông tạp chí xuống, hai mắt sáng rực như sao, anh thẳng thắn lên tiếng, "Cô Trần, anh không phải là người tùy tiện như vậy."
Cô đâu có ý kia đâu! Đừng tỏ vẻ đáng yêu như vậy chứ.
Trần Hi cắn môi gật đầu, nói nhỏ, “Nói cũng đúng, không bỏ chút thuốc thì đúng là không tiện để xuống tay.”
Tô Cẩm: “...”
Trần Hi đang tìm một cơ hội thích hợp để xuống tay, không đúng, là để gặp người lớn. Thế nhưng ông Trần lại khó chịu về chuyện cô không tóm được Tô Cẩm.
Bản thân cô cũng đang chìm đắm trong thế giới ngọt ngào của hai người nên chuyện này cứ bị ném ra khỏi đầu như thế.
Mãi cho tới một buổi lễ trao giải lớn.