Vừa Gặp Đã Yêu: Độc Sủng Vợ Bé Nhỏ

Chương 2: 2: Lại Là Cô Ấy!





Trong phòng tắm mờ ảo, cô bị Diệp Chung Giác giữ chặt trong tay.
Cô cao tầm 1m65, mái tóc dài ngang eo, mái tóc xinh đẹp đen nháy để thẳng tự nhiên, đôi mắt lấp lánh như thuỷ tinh trong suốt, cái miệng nhỏ nhắn chúm chím đỏ hơi mấp máy như một đứa trẻ, vừa đáng yêu lại có chút khoan khoái nhẹ nhàng.
Nhưng có thể lúc nãy trong WC quán bar bản thân đã quá thô bạo mà cô ấy mặc dù đã uống say nhưng biểu hiện vẫn có chút oan ức.
Trong lòng của Diệp Chung Giác xuất hiện cảm giác hoan hỉ, hả hê không nói nên lời.
Mặc dù đã bảy năm nhưng cô không thay đổi nhiều chỉ có cơ thể là lớn lên.

Anh nhất định không nhận nhầm, chính là cô!
Lúc này trong lòng Diệp Chung Giác vừa vui vừa tức giận lại vừa bối rối.
Vui vì người phụ nữ tối nay là cô ấy, tức giận vì bản thân tối nay đã đối xử với cô ấy như vậy.

Điều khiến anh bối rối chính là, người con gái tốt bụng, xinh đẹp, trong trắng như vậy tại sao lại ở một nơi không chút an toàn như ở quán bar vậy? Hơn nữa còn say đến ra bộ dạng như này.
Chẳng lẽ, bảy năm không gặp cô ý đã hoàn toàn thay đổi?
Mất một lúc Diệp Chung Giác mới khó khăn kìm nén được sự đau khổ trong tâm can mình, anh cố gắng chịu đựng sự khó chịu trong cơ thể, giúp cô tắm rửa sạch sẽ, dùng một cái khăn tắm quấn quanh người cô, nhanh chóng ôm lấy cô nằm lên giường.
Nhìn gương mặt nhỏ bé thuần khiết của cô, gương mặt sáng bừng động lòng người này khiến ngọn lửa trong cơ thể Diệp Chung Giác cháy bùng.
Anh không nhịn được mà hôn lên cái miệng nhỏ chúm chím đỏ của cô.
Nụ hôn này, một khi đã phát ra thì không thể thu lại được.

Thuốc trong cơ thể Diệp Chung Giác phát tác, cặp mắt đã biến thành màu đỏ thẫm.
Anh không thể nghĩ quá nhiều, khao khát này đã sớm đánh bại lý trí.

Anh không ngừng nói với bản thân, mình sẽ chịu trách nhiệm, anh nhất định sẽ có trách nhiệm với cô.
Màn đêm dần chìm xuống, để lại căn phòng đầy mờ ảo.
Sáng sớm điều mà Mạc Tố Tình cảm thấy đầu tiên khi tỉnh dậy là sự đau nhức toàn thân như thể đã bị xe cán qua vậy.

Cô khẽ cau mày, kí ức tối hôm qua như từng cơn thuỷ triều cuộn đến.

Mạc Tố Tình ngẩn cả người, tối hôm qua người đó thực sự là anh sao?
Cô chỉ nhớ cô tận mắt nhìn thấy Cố Kiếm Nam – người mà cô yêu bảy năm, cùng với người con gái khác mở cửa phòng khách sạn.
Mà người con gái không ai khác, chính là con gái mẹ kế của cô, Mạc Tố Liên.
Sau đó cô tự mình lôi người bạn thân Lệnh Hề Dao đến quán bar Charm Blue, và sau khi uống quá nhiều…
Cô dường như đã đi vào nhà vệ sinh, trong cơn mơ hồ đó dường như bên cạnh xuất hiện một người đàn ông, còn đau đớn, đau đến thấu xương, thật sự rất đau, hình như còn mưa nữa, cơ thể toàn bộ bị ướt nhoẹt nữa.
Đằng sau mọi chuyện, Mạc Tố Tình mơ hồ nhớ được, nhưng bản thân lại không dám xác nhận.

Một lúc sau cô từ trong cơn mơ tỉnh lại, mạnh mẽ ngồi dậy.

Cô đưa tay từ từ kéo chăn ra, khi mắt cô chạm đến những dấu hôn tím bầm trên cơ thể, Mạc Tố Tình đờ cả người, sững sờ.

Cô như bị điện giật, đến cử động cũng không cử động nổi.

Tâm trí cô chỉ hiện lên duy nhất một câu, tất cả mọi chuyện diễn ra tối qua, đều là thật… Cô thật sự cùng với một người đàn ông lạ mặt lên giường sao? Lúc này, gương mặt Mạc Tố Tình như khóc mà không phải khóc, tại sao lại biến thành thế này? Bỏ qua việc Cố Kiếm Nam cùng Mạc Tố Liên phản bội sau lưng cô, cô cũng không ngu ngốc đến nỗi tự sỉ nhục bản thân như vậy chứ, tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?
Mạc Tố Tình khóc không ra nước mắt, ngay cả chuyện Cố Kiếm Nam và Mạc Tố Liên cũng bị chuyện này làm phai nhạt đi phần nào.

Cô thật sự nghĩ không ra, chuyện tối qua làm thế nào lại xảy ra được, lẽ nào chỉ là do bản thân uống quá say, gặp phải tên dâm đãng rồi bị ức hiếp? Còn nữa, Dao Dao đi đâu rồi? Cô biến mất trong quán bar, Dao Dao tìm không được cô chắc phát điên mất.
Diệp Chung Giác từ phòng tắm bước ra, thứ anh nhìn thấy chính là một “Bức tranh”.


Mạc Tố Tình ngồi trên giường, ôm chặt lấy chăn, che mình kín đáo.

Khuôn mặt cô lúc như sợ hãi, khi lại lộ ra vẻ lo lắng, biểu cảm thay đổi không đoán trước được.

Cô trông giống như một chú thỏ nhỏ đang sợ hãi.
Diệp Chung Giác mặc trên mình bộ áo choàng tắm, từng bước từng bước tiến lại gần.

Mãi đến khi anh đi đến, đứng trước giường, Mạc Tố Tình dường như mới phát hiện ra sự tồn tại của anh.

Cô như người vừa trải qua chuyện gì rất đáng sợ, cơ thể phản ứng nhanh chóng lùi lại phía sau.

Vì dùng lực quá mạnh, đầu cô đập mạnh vào đầu giường, cô đau đến mức cắn chặt răng mím chặt môi.

Diệp Chung Giác vội vã tiến đến, muốn xem cô bị thương như thế nào thù đột nhiên Mạc Tố Tình đưa tay đẩy mạnh anh ra, giọng nói gấp gáp vang lên: “Đừng có qua đây”.
Diệp Chung Giác ngay lập tức bị cô đả kích một phen, cô như vậy là cho rằng anh là kẻ lòng lang dạ sói hay sao.
Anh nhẹ nhàng mở lời, giọng điệu điềm tĩnh không chút sắc thái: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm…”
Mạc Tố Tình ngay lập tức bị câu nói làm cho phẫn nộ, cô như con hổ nhỏ tức giận, trừng mắt nhìn Diệp Chung Giác: “Cái gì mà chịu trách nhiệm chứ? Việc này với việc anh giết người rồi chịu trách nhiệm lo hậu sự cho họ có gì khác nhau chứ?”
Diệp Chung Giác như đóng băng, rất dễ để nhận ra, anh không nghĩ rằng Mạc Tố Tình sẽ nói như vậy.

Khoảnh khắc ấy, người mà trước giờ chưa từng bị bẽ mặt trước phụ nữ như anh, đột nhiên cứng họng không biết phải nói gì.

Mạc Tố Tình vừa bực tức vừa thấy oan ức, làm sao cô có thể tự biến mình thành bộ dạng như này, cô làm sao có thể tuỳ tiện đến mức này? Bản thân cùng với Cố Kiếm Nam quen biết đã 7 năm, cô đều giữ gìn bản thân rất tốt, tại sao lại để lần đầu của mình trao cho một tên đàn ông lạ hoắc này chứ.

Mạc Tố Tình nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên uất ức đến khóc nức lên khiến Diệp Chung Giác hoàn toàn sững sờ.

Thực ra anh vốn định nói với cô rằng mình từ trước đã quen biết cô rồi.

Nhưng mà, lần gặp lại này, lại xảy ra trong tình cảnh thế này.

Nếu anh nói cho cô biết anh đã quen biết cô trước đó, cô nhất định sẽ cho rằng anh là người xấu, cố tình tiếp cận cô, làm ô uế cô.
Nghĩ đến điều này, anh nhanh chóng tiến đến giải thích: “Cô đừng khóc, tối qua tôi cũng không phải cố ý, là do bị người khác hạ thuốc, cô uống say đi nhầm nhà vệ sinh nên mới xảy ra mấy chuyện này, tôi thề tôi không phải cố ý, cô đừng khóc nữa…”
Diệp Chung Giác thật sự thấy bế tắc.

Phụ nữ một khi đã khóc anh liền cảm thấy đau đầu.

Hơn nữa Mạc Tố Tình khóc anh càng cảm thấy đau đầu, đau lòng.’



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.