Vừa Gặp Đã Yêu: Độc Sủng Vợ Bé Nhỏ

Chương 7: 7: Đăng Kí Ở Cục Dân Chính





“Anh đừng nói nữa!”, Mạc Tố Tình giọng vẫn còn nghèn nghẹn, nghe chắc hẳn rất khó chịu.
Diệp Chung Giác đau lòng nói: “Đừng sợ, sau này có tôi chăm sóc em, sẽ không có ai ức hiếp em nữa, giờ chúng ta đi bệnh viện!”.
Mạc Tố Tình cau mày: “Sao phải đi bệnh viện?”
Diệp CHung Giác nhìn cô: “Đi mua thuốc bôi”.
Mạc Tố Tình đưa tay sờ lên má, lắc đầu: “Không cần, em không đau”.
Diệp Chung Giác nhìn thẳng cô: “Tôi đau”.
Hai từ, lại là hai từ nhẹ nhàng êm ái nhất, khiến Mạc Tố Tình cảm động vô cùng.
Người đàn ông lạ lẫm mới quen biết một ngày, đã mang lại cho cô sự ấm áp.
Mạc Tố Tình cũng không biết, tại sao bản thân lại ngơ ngác, để mặc cho Diệp Chung Giác kéo đến bệnh viện bôi thuốc.
Lần nữa quay lại Cục dân chính, Mạc Tố Tình có chút bối rối, cảm thấy những chuyện vừa nãy có chút không thật, giống như một giấc mơ.

Mãi cho đến khi Diệp Chung Giác đi đến trước mặt cô, mở lời: “Đi nào, chúng ta vào thôi!”.
Cô lúc này mới định thần lại, thốt lên: “A…”.
“Đi nào… chúng ta vào trước đã!”.

Từ gương mặt đến khoé miệng của Diệp Chung Giác cũng mang theo ý cười, lặp lại câu nói ban nãy.
Mạc Tố Tình vừa mới định thần lại, biểu hiện của cô vẫn có chút do dự, “Chúng ta thật sự phải đăng kí sao?”.
Nụ cười trên khoé miêng của Diệp Chung Giác dần biến mất, anh điềm tình nhìn Mạc Tố Tình,” Ban sáng chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao? Huống hồ, tôi cũng đã nói với gia đình mình rồi.”
Lúc Diệp Chung Giác nói đến từ gia đình, sự quyết tâm của Mạc Tố Tình tưởng chừng đã mất đi, đột nhiên xuất hiện.

Tại sao lại không kết hôn chứ, người đàn ông này vẻ ngoài không tầm thường, muốn tìm cũng khó mà tìm được, lẽ nào cô vẫn muốn bên cạnh loại người như Cố Kiếm Nam sao.
Cô thật sự không muốn vì người đàn ông đó rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa, tối qua, là lần cuối cùng cô ngu ngốc, sau này sẽ không bao giờ tin anh ta.

Tình cảm bảy năm, anh ta có thể xem nhẹ mà cùng Mạc Tố Liên lên giường, anh ta đặt cô ở đâu cơ chứ, anh ta đã bất nhân, vậy cô cũng phải nghĩ cho bản thân mình.
Kết hôn, chính là cắt đứt mọi cơ hội quay lại với Cố Kiếm Nam, cô sẽ không ngu ngốc tin vào lời quỷ quái của anh ta thêm lần nữa.
Hơn nữa, người cha cũng đã máu lạnh đối đãi với cô như thế, cô cũng không còn cảm nhận được chút ấm áp gia đình nào, cố gắng tiếp tục, thì còn ý nghĩa gì nữa? Huống hồ chỉ là hợp đồng kết hôn, ba năm sau, cô vẫn được tự do.
Như vậy đi!
Sau khi quyết định xong, cô ngẩng đầu nhìn Diệp Chung Giác, nhẹ nhàng nói: “Không có gì, ban nãy chỉ là nghĩ đến một số chuyện, đi thôi, vào đăng kí thôi!”
Vừa nói xong, bước được một bước, cô không chú ý vấp phải bậc dưới chân, cả người không giữ được thăng bằng ngã xuống.
Thấy cô sắp ngã xuống đất, đôi bàn tay to khoẻ đỡ lấy eo cô.
“Thật ngốc, đến đi cũng không đi tốt” giọng điệu của Diệp Chung Giác mang đầy ý cười:” Có điều, sau này có tôi.”
Nghe được lời anh nói, Mạc Tố Tình không khỏi ngây người.
Cảm giác động chạm da thịt này có hơi lạ, nhưng không gây cảm giác khó chịu…
Đột nhiên, trán cô truyền đến một hơi ấm, cô bất ngờ trợn tròn mắt, vừa cố gắng đẩy anh ta ra, vừa tức giận quát: “Anh làm cái gì vậy”.
Thấy cô như vậy, Diệp Chung Giác không nhìn được phải trêu chọc cô chút, khẽ giật khoé môi, cố ý tiến lại gần tai cô, phả ra hơi thở nóng rực: “Em nói gì cơ? Tố Tố?”
Tố Tố…
Rõ ràng là chỉ hai từ, nhưng từ miệng anh nói ra, mang theo sức hút mê hoặc, khiến người khác vô cùng xúc động…
Mạc Tố Tình ngay lập tức cảm thấy nóng bừng mặt, nhanh chóng quay mặt đi, không dám nhìn anh, sải bước lớn đi về phía trước: “Nhanh đi thôi!”
Diệp Chung Giác ngưng cười, nhướn mày gọi: “Vợ ơi, chờ anh với, cùng đi nào!”
Hai chân Mạc Tố Tình thiếu chút nữa díu vào nhau, đỏ mặt tía tai, bước chân càng ngày càng nhanh.
Hai người một trước một sau đi vào Cục dân chính.

…….
Lần nữa bước ra, hai người trong tay cầm quyển sổ đỏ, bên trên viết dòng chữ lớn màu vàng kim: Chứng nhận kết hôn.
Mạc Tố Tình cảm thấy như đang trong mơ vậy, cô thật sự kết hôn rồi sao, mặc dù chỉ là hôn nhân hợp đồng, nhưng mà quyển sổ trong tay cô là thật.
Khoé miệng Diệp Chung Giác nở nụ cười, không tin được đến cuối cùng, anh vẫn là bằng cách này mà có được cô.
Anh quay đầu lại nhẹ nhàng nhìn Mạc Tố Tình: “Đi thôi, cũng trưa rồi, anh dẫn em đi ăn, ăn xong chúng ta cùng nhau về nhà.”
Mạc Tố Tình có chút lúng túng, nhà… cô thật sự vẫn có nhà, nhà của cô sao?
Biểu cảm của cô có chút không tự nhiên nhìn Diệp Chung Giác, nhẹ nhàng gật đầu.
Diệp Chung Giác đưa cô lên một chiếc xe hơi màu trắng, Mạc Tố Tình có chút ngạc nhiên.
Sau khi lái xe, Diệp Chung Giác mới giải thích: “Anh làm việc tại tập đoàn Empire Phong Vân, là một trợ lý nhỏ cho người quản lý khách hàng, chiếc xe này là anh vay mua được, nhà anh ở Tam Hoàn, hy vọng em không chê.”
Mạc Tố Tình hiểu ý gật đầu, hoá ra tập đoàn Phong Vân đối với nhân viên tốt như vậy.
Cô chậm rãi nói, để lộ nụ cười nhẹ: “Em không để tâm đâu, ăn xong anh đi làm đi, hôm nay đã làm phiền anh nhiều rồi, anh đưa chìa khoá cho em, em tự chuyển hành lý của mình.”
Diệp Chung Giác tập trung nhìn về phía trước lái xe, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên cười.
“Em không cần phải khách sáo với anh như thế, hôm nay anh đã xin nghỉ một ngày, ăn xong đưa em đi chuyển hành lý”.
Mạc Tố Tình có chút ngại ngùng, cô không thoải mái khẽ cắn môi: “Em không nói với gia đình, sổ hộ khẩu là em trộm lấy.”
Diệp Chung Giác có chút bất ngờ, thất thần thiếu chút nữa đâm vào xe trước mặt, anh đột ngột phanh lại, đầu xe cách xe phía trên chưa đến hai mét.
Bộ dạng Mạc Tố Tình như vừa thoát khỏi Quỷ môn quan, giữ tay trước ngực.

Cô có chút tự trách mình, nếu ban nãy không phải cô nói như vậy thì anh đã không mất kiểm soát như thế.
Phản ứng sau đó của Diệp Chung Giác khiến cô ngạc nhiên: “Ăn cơm xong, anh ở bên ngoài gần nhà đợi em, em tự vào lấy hành lý, anh đưa em về nhà là được.”

Mạc Tố Tình chậm chạp gật đầu, cô không kìm được tò mò hỏi: “Anh không giận sao?”
Diệp Chung Giác nói: “Anh nhìn ra được, em ở nhà đó cũng không tốt, hơn nữa, anh tôn trọng quyết định của em.”
Mạc Tố Tình không nói gì, nhưng trong lòng cô dâng trào cảm giác ấm áp.
Sự lạnh lùng mà cha dành cho cô, dường như ùa về càng nhiều.
Đoạn đường còn lại, cô không dám nói thêm lời nào, sợ bản thân nói gì đó làm anh mất tập trung.
Diệp Chung Giác đưa cô đến một quán ăn nhỏ, nhìn rất sạch sẽ, đồ ăn cũng khá ngon, giá cả lại phải chăng.
Chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng Mạc Tố Tình cuối cùng cũng biến mất.

Lúc ăn, cô đột nhiên nghĩ ra, hôm nay cô không đi làm, lại quên không nói với Lệnh Hề Dao, cô hôm nay vội đến quên hết mọi thứ rồi.

Điện thoại và túi của cô đều ở chỗ Lệnh Hề Dao, cô nghĩ một lúc, nhìn đối phương ở trước mặt, không biết anh đang nghĩ chuyện gì.
“Điện thoại của anh cho em mượn chút được không?”
Diệp Chung Giác dường như đang nghĩ đến chuyện gì đó, một lúc không thấy anh phản ứng lại, đợi anh hiểu được ý của Mạc Tố Tình mới nhanh chóng đưa điện thoại cho cô.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.