Đồng Ca gào to: “Thanh Sơn, ngươi là đồ không lương tâm, đã có Lưu Thủy
còn dám vụng trộm, ngươi không thấy có lỗi với Lưu Thủy sao?”
Tiếng thét của Đồng Ca làm hai con ngựa kia kinh sợ nhảy dựng, nhất thời hí vang.
Đồng Ca vô ý lui một bước, lọt vào bụi cỏ phía sau. Sau lưng có tiếng
sột soạt, nàng quay đầu lại nhìn, một nam tử trần truồng đang bước ra từ hồ nước.
Da màu mật, bắp thịt rắn chắc, tỷ lệ hoàn mỹ, những giọt nước trong suốt trên người nam tử khúc xạ ánh mặt trời mà tản ra ánh sáng chói lóa.
Đồng Ca cảm thấy máu trong cơ thể như chảy ngược, nàng hít một hơi, sau
đó lảo đảo xoay người ngã ra khỏi bụi cỏ, kinh hồn không dứt, cái này,
có bị đau mắt hột không đây ~
Đồng Ca vùi đầu không lên tiếng bước đi, tự nói thầm trong lòng: “Không
phải chỉ là nam nhân trần truồng thôi sao! Có gì ghê gớm đâu. Mình thấy
nhiều rồi!” mặc dù nghĩ vậy, nhưng trên mặt vẫn nóng bừng bừng.
Tiếng xé gió vang lên, một bóng người bay qua đỉnh đầu Đồng Ca, đứng trước mặt nàng.
“Vị huynh đài này, nhìn lén người khác tắm e rằng không phải hành vi của người quân tử.” Nam tử cao giọng nói.
Đồng Ca ngẩng đầu, quét mắt qua người hắn một vòng: “Cái đó, ta chỉ là
vô tình đi ngang qua, không cẩn thận nhìn phải. Vị huynh đài này, cũng
là lỗi của ngươi nha! Ban ngày ban mặt trần truồng tắm không nói, ít ra
phải tìm một chỗ kín đáo chút chứ!” Đồng Ca than thở lắc đầu: “Việc này, thật sự là đồi phong bại tục mà!”
Sở Mộ Hành đỏ mặt xấu hổ, không chỉ vì Đồng Ca cưỡng từ đoạt lý, mà còn
vì hắn phát hiện ra nhìn lén hắn tắm là một cô nương như hoa như ngọc,
mà không phải một nam tử.
“Thật xin lỗi, tại hạ thất lễ, vừa rồi không biết cô nương là nữ tử.” Sở Mộ đỏ mặt ngay thẳng nói xin lỗi.
“Không sao.” Đồng Ca phất tay một cái, sau đó tốt bụng nói: “Lần sau chớ có ban ngày ban mặt mà tắm ở nơi không kín đáo, bị người nhìn ráng chịu đó!”
Đồng Ca đùa giỡn khiến Sở Mộ lần nữa đỏ mặt, cứng tại chỗ, nhất thời không biết nói gì.
Đồng Ca nhịn cười, nhìn về phía hai con ngựa đang còn thân thân nhau, quát to một tiếng: “Thanh Sơn, đi thôi.”
Thanh Sơn chỉ lắc lắc đuôi, không quay đầu lại, rõ ràng không thèm để ý đến Đồng Ca.
Đồng Ca nổi giận: “Thanh Sơn, nếu ngươi không đi, cẩn thận ta nói với Lưu Thủy chuyện ngươi vừa làm.”
Thanh Sơn ảo não đá đá vó ngựa, hí mộ tiếng, sau đó lề mề đến bên cạnh
Đồng Ca, bước được một bước lại quay đầu một lần, dáng vẻ lưu luyến
không rời.
“Ngươi đúng là đồ phong lưu xấu xa!” Đồng Ca đánh đầu nó, sau đó xoay người lên ngựa, giục nó rời đi.
Đồng Ca vừa đi không xa, đã nghe thấy tiếng ngựa hí đằng sau, còn cả
tiếng binh khí va chạm. Đồng Ca quay ngựa lại, liền thấy có mấy tên áo
đen đang bổ lưỡi đao sáng loáng về phía nam tử kia, con ngựa đỏ đứng một bên nóng nảy đảo quanh.
Thanh Sơn hí một tiếng với con ngựa đỏ, sau đó nghiêng đầu dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Đồng Ca.
Đồng Ca vỗ vỗ đầu nó: “Sao, thương hương tiếc ngọc hả!”
Thanh Sơn lấy lòng kêu một tiếng, đá đá vó ngựa.
“Ngươi đúng là đồ hoa tâm, Lưu Thủy yêu ngươi thắm thiết, tự nguyện vì ngươi mà bị bắt, ngươi không thấy có lỗi với nó sao?”
Thanh Sơn hình như cũng cảm thấy xấu hổ, cụp đầu xuống. Lúc này, con
ngựa đỏ lại hí lên một tiếng, Thanh Sơn thấy việc nghĩa liền hăng hái
trở lại, đạp đạp mấy bước, sau đó xoải chân chạy như bay đến chỗ bọn áo
đen.
“Thanh Sơn, giúp ngươi cứu người cũng được, nhưng ta có điều kiện.” Đồng Ca nhân cơ hội làm khó dễ. Thật ra thì không cần Thanh Sơn cầu cứu nàng cũng sẽ giúp, vì trước giờ nàng vốn có lòng nghĩa hiệp, thấy chuyện bất bình sẽ rút đao tương trợ, nên chuyện này làm sao nàng có thể mặc kệ!
Thanh Sơn đột ngột ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Đồng Ca.
“Về sau không được trêu hoa ghẹo nguyệt nữa !” mặt Thanh Sơn như đưa đám, nhưng vẫn gật đầu.
Đồng Ca thoải mái cười một tiếng, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, từ lưng
ngựa bay thẳng đến chỗ đánh nhau, đâu lưng với Sở Mộ Hành, cùng nhau
ngăn địch.
“Cô nương, là cô!” Sở Mộ Hành kinh ngạc, vừa cảm kích vừa thương tiếc nói.
“Bọn họ là ai, tại sao muốn giết ngươi?” Đồng Ca thấy chiêu thức độc ác của bọn áo đen bèn hỏi.
“Sát thủ.” Sở Mộ Hành ngắn gọn nói.
Đồng Ca cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, nhuyễn kiếm trên tay như có ý thức
đâm về phía bọn áo đen. Kiếm thuật của nàng mạnh mẽ kỳ lạ, phối hợp ăn ý với Sở Mộ Hành, khiến sức mạnh tăng lên, hai người đánh cho bọn sát thủ tan tác mà chạy.
Đồng Ca thu kiếm lại, tư thái đẹp không nói nên lời.
“Cám ơn cô nương giúp đỡ !” Sở Mộ ôm quyền làm lễ.
“Ấy ~ cô nương ~ xin hỏi cô họ gì?” Sở Mộ Hành kêu to với theo, đáng tiếc Đồng Ca đã chạy xa.
Dung mạo tuyệt sắc cộng với tính tình phóng khoáng, thật dễ làm lòng
người rung động. Sở Mộ Hành nhìn bóng dáng Đồng Ca dần xa, mỉm cười, vừa chùi vết máu trên kiếm vừa suy nghĩ nàng là ai. Công lực của nàng có
thể nằm trong nhóm 10 người đứng đầu võ lâm, nhưng nhóm 10 hiệp nữ đứng
đầu võ lâm hiện nay hắn biết rất rõ, không có nàng.
“Có duyên sẽ gặp lại.” Sở Mộ Hành xoay người lên ngựa, thúc ngựa rời đi.
Đồng Ca cỡi Thanh Sơn vui vẻ vào thành.
“Đồng đại tới ~” tiếng hô to phá không mà đi, giống như tảng đá rơi mạnh vào mặt hồ yên tĩnh khuấy động mặt nước, lan thành từng vòng.
Mọi người trong thành, dù là đang bận rộn hay rảnh rỗi đều rối rít nhìn
về phía Đồng Ca, sau đó tiến lên vây quanh nàng. Tiếp theo là những
tiếng thán phục và tiếc hận, tán thán dung mạo tuyệt thế của nàng, tiếc
hận nàng đã là vợ người khác.
“Đồng đại, chúc mừng nha!”
“Đồng đại, chúc hai người đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử.”
“Đồng đại, sao không cùng đi với tân tướng công để chúng ta nhìn thử.”
“Cám ơn! Cám ơn !” Đồng Ca cười ha ha, trong lúc vui vẻ không cẩn thận
gặp phải mấy đôi mắt u oán khiến nàng lạnh cả toàn thân, dời mắt đi lại
gặp phải mấy đôi mắt đa tình thề nguyền không đổi khiến nàng lạnh đến
trong tim, chân như bôi dầu, tìm cớ chạy.
“Đồng đại, chớ đi a!”
“Đồng đại, ta có lời muốn nói với nàng.”
“Đồng đại ~”
Đồng Ca chạy giống như sau lưng có người đuổi theo lấy mạng nàng, đến một nơi vắng vẻ mới ngừng lại đỡ tường thở........
“Bắt trộm a! Bạc của ta. Đứng lại!”
Một cô nương yếu đuối đang đuổi theo một nam tử mặt lấm la lấm lét, vừa chạy vừa kêu.
Đồng Ca nhíu mày, đang chuẩn bị anh hùng cứu mỹ nhân, thì lại bị người
giành trước. Đồng Ca mắng một câu: “Mẹ nó! Làm chuyện tốt mà còn phải
giành nhau nữa!”
Đồng Ca bỏ qua náo nhiệt, tìm chỗ đứng xa xa nhìn, trải qua việc vừa rồi, nàng ý thức được đứng cách xa đám đông mới ổn.
A ~ nam tử thấy việc nghĩa hăng hái làm kia nhìn quen quen nha! Đồng Ca đảo mắt, không phải là tên nam tử tắm kia sao?
Sở Mộ Hành bay lên cao, đá vào lưng tên cướp một cái, tên cướp té nhào xuống đất, Sở Mộ Hành nắm cổ áo hắn, “Giao đồ ra đây !”
Cô nương mềm yếu kia nhanh chóng chạy đến bên cạnh Sở Mộ Hành, “Chính là hắn, hắn cướp bạc của ta!”
Đồng Ca thấy bộ dạng vô dụng của tên cướp và dáng chạy nhẹ nhàng của nữ tử kia, lòng thầm nói không tốt.
Đúng lúc này, tên cướp vừa giao bạc vừa vung ra một nắm bột đen, còn nữ tử kia thì rút một cây trâm bạc phát động công kích.
Đồng Ca thầm toát mồ hôi thay Sở Mộ Hành, nhưng Sở Mộ Hành không chút
hốt hoảng, dáng vẻ thong dong trấn định, hình như hắn đã sớm nhìn ra sơ
hở của hai kẻ kia, chưa đầy nửa khắc, hai kẻ kia đã bị đánh bại, chaỵ
đi.
“Công phu tốt!” Đồng Ca khen. “Có cơ hội sẽ tìm hắn đấu một trận !” nói
xong nghiêng đầu nhắm mắt, nhớ lại những chiêu thức đã thấy vừa rồi, sau đó khen lần nữa: “Quả nhiên tuyệt diệu !”
Đồng Ca đến võ quán lượn một vòng, ở đó giống hệt như trên đường, nàng
vừa tới liền bị bao vây, ồn ào lộn xộn, khiến đầu nàng phát đau. Đồng Ca trở về phòng, uống một hớp trà, lòng hơi trầm trọng, gần đây trong
thành không quá yên bình, tựa hồ có một thế lực đen tối đang cuộn trào,
sắp xảy ra chuyện.........
Trị an trong thành đều do nàng quản, nàng tuyệt đối không cho phép có kẻ gây rối ở nơi này, nghĩ đến dây, nàng phân phó vài thủ hạ âm thầm đi
điều tra, sau đó quyết định đến Phi Thiên Lâu, chỗ đó là nơi cao nhất
thành, có thể nhìn bao quát được khắp nơi.
Dĩ nhiên, Đồng Ca không quên mang theo mấy bình rượu ngon, vừa uống rượu vừa làm việc là thú vui lớn của đời người.
Khi nàng tới nơi thì đã có người nhanh chân đến trước, người nọ tùy ý
ngồi trên mái ngói, một chân gấp, tay trái chống đỡ, tay phải cầm vò
rượu, uống rất sảng khoái.
Đồng Ca hơi không vui, chỗ tốt đã bị người chiếm mất, nhưng nàng không
muốn bỏ đi, bèn từ từ đi tới. Bóng lưng người này nhìn quen quen! Càng
đến gần càng thấy quen !
Sở Mộ Hành nghe thấy tiếng động sau lưng, quay đầu lại, lộ ra nụ cười ấm áp: “Cô nương, là cô! Thật khéo nha!”
Đồng Ca nhìn hai hàng răng trắng của hắn nói: “Đúng a! Khéo thật!” Khéo đến nỗi một ngày thấy ba lượt, Đồng Ca oán thầm.
Nàng ngồi xuống, quét mắt khắp thành một vòng, không phát hiện thấy gì
khác thường mới thả lỏng, mở bình rượu ra, bắt đầu uống từng ngụm lớn.
Hương rượu phiêu tán trong không khí, Sở Mộ Hành hít sâu một hơi, say mê nói: “Hương thơm ngát, vị ngọt mạnh. Trạng Nguyên Hồng. Hẳn phải 20 năm !”
“Ha ha! Nhãn lực tốt!” Đồng Ca cụng bình rượu với hắn, Sở Mộ Hành cười vui vẻ.
Đồng Ca nhắm mắt hít hương rượu bay tới, mở mắt nói: “Mùi thơm dịu nhẹ, vị ngọt nhu hòa. Trúc Diệp Thanh. Hẳn phải 20 năm !”
Hai người nhìn nhau cười, Đồng Ca vứt bình rượu trong tay cho Sở Mộ
Hành, Sở Mộ Hành nhận lấy, nói: “Cảm ơn !” Sau đó cũng ném bình Trúc
Diệp Thanh trong tay cho Đồng Ca, hai người cười lớn một tiếng, tiếp tục uống.
“Sảng khoái.” Đồng Ca dùng ống tay áo chùi miệng.
“Đúng vậy! Chuyện vui vẻ nhất trong đời là có một bình rượu ngon, được
một hồi say ! Uống!” Sở Mộ Hành có tác phong hào phóng của người giang
hồ.
“Gặp được tri kỷ, ngàn rượu cũng ít, uống!” Đồng Ca cũng phóng khoáng giống vậy.
Hai người vui vẻ uống, rất có cảm giác chỉ hận không gặp nhau sớm, chốc lát mấy bình rượu đã vào bụng hai người.
Hai người say rượu nằm trên nóc nhà phơi bụng, nhìn trời xanh mây trắng trên đầu.
“Hôm nay cám ơn cô nương đã giúp đỡ.”
Đồng Ca đưa tay ngăn lại: “Không cần khách khí !”
“Được, ta không khách khí. Rượu xong chúng ta xem như nửa bạn bè, ta tên Sở Mộ Hành.”
“Ta tên Đồng Ca.” Đồng Ca nắm tay Sở Mộ Hành.
Khi nghe đến cái tên này, Sở Mộ Hành tỉnh rượu hơn phân nữa, hắn chống người lên kinh ngạc nhìn Đồng Ca.
“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?” mặt Đồng Ca hồng hồng, mắt mông lung, dung nhan tuyệt thế vô song.