Vừa Gặp Nương Tử Lầm Cả Đời

Chương 23: Kéo hắn xuống đài



“Đồng đại ~ Tôn trưởng lão ~” mấy anh em ở võ quan vây trước mặt ba người.

“Các huynh đệ có bị thương không?” Đồng Ca hỏi.

“Mọi người trong võ quán chúng ta đều anh dũng như thần, thứ việc nhỏ này căn bản không là gì!” một người cười to nói.

“Đúng! Chút quan binh thế này sợ gì? Đại bác tính cái gì? Chúng ta mình đồng da sắt, nếu quan binh trở lại xâm phạm nhà của chúng ta, chúng ta liền phản kháng!”

“Đúng! Quyết không hối tiếc!” mấy người kích động nói.

Nghe vậy Đoàn Thịnh hết sức áy náy.

Đồng Ca nhìn về phía sơn trại: “Các huynh đệ cực khổ rồi, mau trở về sơn trại xem thử đi!”

Đồng Ca vừa nói xong, mọi người liền gấp gáp chạy về sơn trại, người nhà họ vẫn còn trong đó, vừa rồi có mấy quả pháo rơi xuốngkhiến bọn họ rất lo lắng.

Nhóm Đồng Ca cũng dùng khinh công chạy về sơn trại, vừa rồi chân chính cảm nhận được uy lực của đạn pháo, ai cũng lo lắng.

Khói đen lượn lờ khắp sơn trại, mùi khét vô cùng gay mũi. Tường gạch hiện tại giống như một ông lão bị thương nặng, trên tường đầy lỗ thủng, cảnh tượng tàn phá làm người ta thấy mà ghê.

Mấy người thấy cảnh hoang tàn, mày nhíu chặt.

Tôn trưởng lão càng nhìn càng nhăn chặt mày, mắt cũng lạnh hơn, lòng đầy tự trách. Nếu không do lão khư khư cố chấp, sẽ không mang đến tai họa cho sơn trại.........

Mắt Đồng Ca âm trầm, mặt đen như tường gạch bị đốt, nàng là người đứng đầu sơn trại, nhưng không bảo vệ chu đáo cho sơn trại..........

Mắt Đoàn Thịnh đầy bi thương, đây là nơi hắn thề phải bảo vệ thật tốt, nơi này toàn những con người đơn thuần lương thiện, mắt Đoàn Thịnh trở nên lạnh lẽo, Đoàn Tác ngươi khinh người quá đáng!

May mắn, nhà cửa trong sơn trại vẫn không bị ảnh hưởng, nhờ tường thành đã chắn toàn bộ lửa đạn. Nữ nhân và trẻ con thì ôm nhau khóc hu hu, còn chưa khôi phục lại sau tình huống kinh sợ vừa rồi.

“Cha nó à, giờ phải làm sao đây? Quan binh đã để ý đến chúng ta, bọn họ có còn tới đánh nữa hay không đây?”

“Tường gạch đã bị phá hủy, nếu quan binh còn trở lại, chúng ta không thể chống nổi nữa rồi!”

“Đúng đó! Cha nó à, phải làm sao đây? Con chúng ta còn nhỏ như vậy, không thể để nó làm quỷ chết sớm được! Hay là chúng ta chạy trốn đi!”

Các phụ nhân đến bên trượng phu mình lo lắng nói, mặt xám như tro tàn, ngay cả mấy đứa bé bình thường nghịch ngợm cũng trở nên yên tĩnh kỳ lạ, hình như là bị trận chiến vừa rồi dọa mất hồn.

“Bà ngu này, đừng có biến ta thành kẻ bất nghĩa!” nam nhân vung một bạt tai lên mặt phụ nhân, nổi giận nói. Phụ nhân che mặt khóc sướt mướt, không khí ngột ngạt bao trùm khắp sơn trại.

“Khó khóc khóc! Chỉ biết khóc, tóc dài óc ngắn! Trời có sập xuống cũng có Đồng đại, có Tôn trưởng lão, có Đoàn tướng công ở đây, bà lo lắng cái gì?!”

“Hu hu hu hu, tôi có thể không lo sao? Nếu quan binh lại tấn công, chúng ta liền xong! Cuộc sống khó khăn quá, tôi dẫn con về nhà mẹ đây, hu hu hu hu!” có phụ nhân xúc động, ồn ào phải về nhà mẹ.

“Bà đứng lại đó cho tôi!” Nam nhân bắt lấy tay phụ nhân, đang lôi lôi kéo kéo thì đụng vào một người.

“Đồng đại!” Nam nhân ngượng ngùng, còn phụ nhân thì núp sau lưng nam nhân. Tiếng kêu này khiến xung quanh im lặng, sau đó mọi người đều nhìn về phía Đồng Ca.

Đồng Ca nhìn mọi người, đột nhiên cúi người 90 độ. Mọi người kinh ngạc, không rõ tình huống, quên cả phản ứng.

Đồng Ca nặng nề nói: “Thật xin lỗi, khiến mọi người bị sợ hãi. Ta là người đứng đầu, nhưng không bảo vệ tốt mọi người, ta thật sự rất hổ thẹn!”

Sở Mộ Hành tán thưởng nhìn Đồng Ca, cho dù là vẻ hiên ngang trên lúc chiến đấu hay sự dũng cảm gánh vác trách nhiệm lúc này, một cô nương như vậy, sự hấp dẫn của nàng không chỉ là dung mạo tuyệt sắc mà nhân cách cao thượng càng có sức hút hơn. Nữ nhân có một không hai như vậy, bạn tốt của mình sao mà may mắn!

“Nhưng mọi người có thế yên tâm tiếp tục ở lại đây, về sau sẽ không phải trải qua những ngày lo lắng hãi hùng thế này nữa!” Đồng Ca liếc nhìn Đoàn Thịnh, Đoàn Thịnh mỉm cười cầm tay nàng, Đồng Ca tiếp tục nói: “Đoàn tướng công là Ngự Thân Vương của Đại Tề, chính chàng sẽ làm chứng chúng ta là dân lành, không còn là cướp nữa!”

“Ngự Thân Vương! Người hoàng gia?!” Những người chưa biết thân phận của Đoàn Thịnh đều hết sức kinh ngạc.

Đoàn Thịnh cúi người 90 độ trước mọi người, khiến mọi người bối rối, họ không ngờ người có thân phận tôn quý như thế sẽ có hành động khiêm tốn như vậy.

Đoàn Thịnh cao giọng nói: “Thật ra người phải xin lỗi mọi người chính là ta, là ta khiến mọi người bị liên lụy!”

“Đoàn Thịnh ta bảo đảm với mọi người, từ nay về sau sẽ không có quan binh tới nữa, mọi người không còn là cướp, mà là dân lành của Đại Tề chúng ta, được vương pháp bảo vệ.”

“Thật sao?’ mọi người đều khó tin.

“Lời Đoàn Thịnh ta nói, nhất ngôn cửu đỉnh!”

“Thật tốt quá, vạn tuế! Ngự Thân Vương vạn tuế! Đồng đại vạn tuế!” mọi người kích động hoan hô, hưng phấn không thôi, từ nay về sau họ không còn là cướp nữa, Đồng đại đổi nghề cho họ, còn Đoàn Thịnh cho họ một cuộc đời mới!

Đoàn Thịnh và Đồng Ca nắm chặt tay nhau, nhìn nhau cười. Đồng Ca siết chặt tay Đoàn Thịnh, vô cùng cảm kích nhìn hắn, để các anh em trong sơn trại được sống một cuộc sống bình thường, được cộng nhân là dân lành vẫn là tâm nguyện trước giờ của nàng.

Tôn trưởng lão ngẩng đầu nhìn trời, thở dài. Sau đó trầm mặc xoay người, kết quả như vậy… nghề ăn cướp xem như thất truyền rồi!

Đồng Ca thấy bóng lưng tiêu điều của Tôn trưởng lão, bèn buông tay Đoàn Thịnh ra, lo lắng đuổi theo.

“Tôn trưởng lão”

Tôn trưởng lão phất tay, “Đừng nói nữa, ta không phải lão ngoan cố, thấy các huynh đệ được như vậy, ta cũng rất vui mừng.”

“Vậy tại sao ngài vẫn thương cảm như thế?” Đồng Ca nói.

Tôn trưởng lão vuốt mũi: “Không phải thương cảm mà là nhớ lại.”

“Được, vậy ngài cứ tiếp tục!”

Đồng Ca khôi phục bản tính lạc quan thường ngày, mặc dù tường của sơn trại bị hủy, nhưng từ nay về sau không cần lo lắng sẽ bị triều đình tiêu diệt, cả người thật nhẹ nhõm.

“A Thịnh, định khi nào lên đường?” Sở Mộ Hành hỏi.

Đoàn Thịnh nhìn theo Đồng Ca, tâm tình nặng nề: “Việc này nói sau đi!”. Hắn sải bước đi tới chỗ Đồng Ca.

“Ngự Thân Vương!” mấy người bên cạnh Đồng Ca tôn kính và cảm kích hô.

Đoàn Thịnh cười: “Ta thích mọi người gọi ta là Đoàn tướng công hoặc Vương phu hơn” so với thân phận tam hoàng tử, hắn thích thân phận là nam nhân của Đồng Đồng hơn.

“Vâng! Cung kính không bằng tuân mệnh, Đoàn tướng công!” Mấy người nháy mắt ra hiệu, “Đồng đại, Đoàn tướng công chúng ta qua bên kia giúp dọn dẹp một tay, hai vị nói chuyện đi.”

Đồng Ca nhìn Đoàn Thịnh cười rạng rỡ. Đoàn Thịnh cảm thấy trời đất như mất đi màu sắc, trong mắt chỉ có nụ cười lúm đồng tiền này là có thể khiến hắn động lòng.

“Thịnh, cảm ơn chàng!” Đồng Ca ý chỉ việc Đoàn Thịnh hứa giúp chứng minh họ là dân lành.

“Đồng Đồng, ta rất hổ thẹn, nếu không phải do ta, mọi người sẽ không bị kinh sợ thế này!” Đoàn Thịnh xấu hổ nói.

Đồng Ca cười: “Nếu không có chàng, có lẽ ta vẫn không biết quan cướp khác biệt, quan binh tựa như khẩu đại bác kia, tùy thời đều có thể tiêu diệt chúng ta!”

Đồng Ca dừng một chút rồi nói tiếp: “Tuy chàng là nguyên nhân dẫn đến bùng nổ, quá trình cũng thật đáng sợ, nhưng kết thúc rất tốt đẹp không phải sao? Không có thương vong, không có thiệt hại lớn, hơn nữa giúp chúng ta đổi hộ tịch thành dân lành, cho nên ta rất cảm ơn chàng!”

Đoàn Thịnh nắm tay Đồng Ca, dịu dàng nói: “Đồng Đồng, chúng ta đã là phu thê, còn nói cảm ơn cái gì chứ, chuyện của nàng cũng là chuyện của ta!”

Đồng Ca gật đầu: “Đúng! Chuyện của chàng cũng là chuyện của ta, vậy chàng nói về chuyện của chàng đi, ta muốn nghe!”

Đoàn Thịnh nhìn bốn phía, sau đó nói: “Đi theo ta.”

Hai người tới ngọn núi phía sau sơn trại, trời hoàng hôn, khiến cảnh vật trở nên mông lung.

Đoàn Thịnh nhìn xa xăm. “Đồng Đồng, nàng muốn nghe từ đâu?”

Đồng Ca tùy ý nằm xuống bãi cỏ, bắt chéo chân, gặm cọng cỏ: “Ta muốn nghe hết! Nhưng đoán chừng chờ chàng nói xong, trời cũng sáng luôn nên chi tiết nói sau, hãy bắt đầu từ vì sao thái tử lại muốn giết chàng đi!”

Đoàn Thịnh gật đầu, nói: “Thái tử là con trai trưởng, do hoàng hậu sinh, danh chính ngôn thuận kế thừa ngôi vị. Thân phận như vậy căn bản không cần kiêng kỵ người khác, nhưng mẫu phi của ta lại là nữ nhân phụ hoàng yêu nhất, mặc dù đã qua đời từ 10 năm trước, nhưng phụ hoàng không vì vậy mà coi thường ta, càng dành hết tình thương của người cha cho ta. Bởi vậy, khiến thái tử ghen tị, cho rằng sự tồn tại của ta uy hiếp đến địa vị của hắn, hắn sợ một ngày nào đó phụ hoàng sẽ phế hắn, lập ta làm thái tử, cho nên không để ý thân tình, một lòng muốn dồn ta vào chỗ chết.”

Đồng Ca hứng thú bật người dậy: “Vậy phụ hoàng chàng có ý định lập chàng làm thái tử không?”

Đoàn Thịnh gật đầu.

“Ha ha, nếu chàng làm hoàng thượng, thì ta chính là hoàng hậu. Còn nếu chàng không làm hoàng thượng, thì hãy làm vương phu của ta!”

“Ta là Sơn Đại Vương, chàng là quốc vương, chúng ta quả là tuyệt phối!”

Đoàn Thịnh sâu kín nhìn Đồng Ca, thâm ý nói: “Đồng Đồng, nàng muốn làm hoàng hậu sao?”

Đồng Ca nhếch miệng: “Làm hoàng hậu có gì tốt! Cả ngày nhốt trong hoàng cung, chẳng mấy chốc mà chết vì buồn bực mất thôi, ta thích như hiện tại hơn, tự do tiêu dao!”

Nói xong, Đồng Ca hỏi ngược lại: “Chàng muốn làm hoàng thượng?”

Đoàn Thịnh ngồi bên cạnh Đồng Ca, “Nàng hi vọng ta làm sao?”

Đồng Ca ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, nặng nề nói: “Thái tử lòng dạ hẹp hòi, ác độc tàn nhẫn, ngay cả thân tình cũng không màng, người như vậy thích hợp làm vua một nước sao?”

Đoàn Thịnh và Đồng Ca cùng nhau nhìn ánh sao trên trời, trầm mặc không nói, lời Đồng Ca cũng là việc hắn suy nghĩ đã lâu.

Đồng Ca nghiêng đầu nhìn Đoàn Thịnh, “Chàng vẫn chưa trả lời vấn đề của ta!”

“Vấn đề trước hay vấn đề sau?”

“Vấn đề trước.”

“Không muốn.”

“Hắn biết ý nguyện của chàng sao?”

“Biết, nhưng hắn không tin. Nếu ta còn sống mãi mãi vẫn là cái gai trong lòng hắn”. Đoàn Thịnh nói rất nhẹ, nhưng có thể nhận thấy thất vọng và bi thương thật sự của hắn.

“Hắn lại thêm một tội, đa nghi!”

“Được rồi,” Đồng Ca vỗ tay đứng lên, “Ta đã quyết định…”

Đoàn Thịnh đứng lên theo. “Quyết định gì?”

“Để người như vậy làm hoàng đế, chỉ tổ gây hại cho thiên hạ, ta quyết định kéo hắn xuống đài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.