Vừa Gặp Nương Tử Lầm Cả Đời

Chương 27: Hồng nhan họa thủy



Để che giấu tai mắt thái tử, tất nhiên phải cải trang. Khi Đoàn Thịnh đưa một bộ quần áo nữ cho Đồng Ca thì trong mắt hai người còn lại không che giấu được sự mong đợi............

Đồng Ca nhận lấy quần áo Đoàn Thịnh đưa, thì sửng sốt, không hiểu chuyện gì.

Đoàn Thịnh nắm vai nàng cười nói: “Đồng Đồng, chúng ta cải trang thành phu thê, dĩ nhiên ta làm phu nàng làm thê. Huống chi, bộ dáng lúc mặc nữ trang của nàng chưa ai thấy qua, càng có thể che giấu tai mắt của thái tử!”

Đồng Ca nghi ngờ nhìn hắn: “Thật sao?”

Đoàn Thịnh đảo mắt, cười gật đầu. Không thể phủ nhận, hắn có lòng riêng, hắn muốn nhìn nàng khi nàng mặc đồ nữ, bởi vì con người đẹp tuyệt thế này thuộc về hắn, khiến hắn vừa tự hào vừa thỏa mãn. Đồng thời, hắn biết sau khi về kinh sẽ phải đối mặt với rất nhiều ‘thể thống’ gì đó, hắn không cho là Đồng Ca có thể tiếp thu thay đổi, nhưng ít nhất cũng bắt đầu từ quần áo.

Đồng Ca vẫn do dự, “Hay là, chúng ta không giả làm phu thê nữa, làm huynh đệ cũng được mà.”

Giang Tiểu Thủy nhảy dựng lên, bắt lấy tay Đồng Ca: “Đại Đại, phu thê tốt hơn! Phu thê tốt hơn! Hai người vốn là phu thê, giả làm phu thê là vừa hợp! Huống chi, giả làm huynh đệ đã có ta và Sở Mộ Hành, thêm nữa rất thừa!”

Đồng Ca khổ sở cầm quần áo: “Nhưng ta chưa mặc đồ nữ bao giờ!”

Giang Tiểu Thủy đẩy đẩy Đồng Ca: “Không thành vấn đề, mọi việc đều có lần đầu tiên mà! Thử một lần đi!”

Đồng Ca nhìn ba người, thấy mong đợi rõ ràng trong mắt họ, nàng cúi thấp đầu, “Ta không biết mặc.”

“Không sao, ta giúp muội.” Giang Tiểu Thủy cười cực kỳ lưu manh, bị Đồng Ca và Đoàn Thịnh đồng thời đẩy ra.

Đoàn Thịnh vội vàng đặt tay lên vai Đồng Ca, “Đồng Đồng, về phòng ta giúp nàng!”

Trở về phòng, Đồng Ca trực tiếp cởi quần áo thay đồ ngay trước mặt Đoàn Thịnh, không chút ngại ngùng, khiến người thay quần áo thì không sao, mà người nhìn lại máu nóng sôi trào, máu mũi chảy rào rào.

Đồng Ca không thích mặc đồ nữ, nên cảm thấy rất phiền phức. May mà, Đoàn Thịnh chọn một bộ tương đối đơn giản, cho nên Đoàn Thịnh chỉ nói sơ, Đồng Ca đã biết.

“Mũi chàng sao vậy?” Đồng Ca hỏi.

“Không sao!” Đoàn Thịnh xoay người xoa xoa vết máu đỏ thẫm dưới mũi, ai có thể chịu đựng nổi hấp dẫn trắng trợn như vậy chứ? Đáng hận người nào đó, dụ dỗ người khác còn không tự biết!

Đoàn Thịnh trấn tĩnh lại, kéo Đồng Ca ngồi xuống trước gương, vuốt ve mái tóc đen như mực của nàng, hưởng thụ cảm giác thoải mái như vuốt trên lụa.

“Làm gì?” Đồng Ca nhìn chằm chằm Đoàn Thịnh, không rõ hắn định làm gì.

Đoàn Thịnh cười dịu dàng: “Búi tóc cho nàng.”

Đoàn Thịnh biết Đồng Ca mặc dù là nữ nhân, nhưng không hề biết mấy việc nữ nhân hay làm,nên tất nhiên mấy việc như thay áo, chải tóc sẽ do hắn làm. Hắn vốn không biết nhiều lắm về mấy việc này, nên chỉ đơn giản búi tóc lên, cài lên một cây trâm cố định tóc, vậy là xong.

Ổn thỏa hết, Đồng Ca đứng lên, quay một vòng trước gương, cau mày nói với Đoàn Thịnh: “Nhìn được không?”

Trong gương là một nữ tử đẹp nhẹ nhàng thanh lệ, áo trắng tao nhã, kiểu tóc mộc mạc, mát mẻ như hoa sen tuyết, không nhiễm bụi trần khiến người không thể không động lòng.

Đoàn Thịnh kéo tay Đồng Ca: “Đồng Đồng, nói cho ta biết nàng cần gì? Ta muốn đem thứ tốt nhất trên thế gian cho nàng!!” đột nhiên hắn cảm thấy cho đến nay những thứ hắn cho nàng thật sự quá ít.

Đồng Ca khó hiểu nhìn Đoàn Thịnh: “Sao đột nhiên lại nói vậy! Ta không cần gì cả!” Đồng Ca vừa nói vừa liếc mắt một cái, Đoàn Thịnh chỉ cảm thấy ba hồn bảy phách đã mất đi hai hồn sáu phách.

“Nhưng, Tôn trưởng lão thì đang cần một đứa cháu.” Đồng Ca thản nhiên nói.

“Đi thôi! Chúng ta ra ngoài đi! Còn phải lên đường nữa! Không thể để thái tử thoải mái quá lâu được!”

Khi Đồng Ca đứng trước mặt hai người kia, hai người đều bị mê đảo. Đoàn Thịnh thấy vậy nhanh chóng mang một khăn che mặt cho nàng, khiến hai người kia thất vọng than ra tiếng, dù vậy, vẫn không dời được ánh mắt.

Đoàn Thịnh hơi không vui, hận không thể lập tức giấu Đồng Ca vào trong phủ của hắn, để không cho bất luận kẻ nào mơ ước, hắn muốn độc hưởng vẻ đẹp của nàng.

“Đại Đại, muội đẹp quá! Dùng ‘nghiêng nước nghiêng thành’ cũng không đủ để hình dung vẻ đẹp của muội, trái tim nhỏ của ta giờ tro tàn lại cháy rồi!”

Đồng Ca cau mày nhìn nam tử có chòm râu dê, trông quen quen trước mặt, đang cố giương đôi mắt nhỏ xíu nhìn xuyên qua khăn che mặt của nàng, nói “ Giang Tiểu Thủy, là ngươi?!”

“Đại Đại, muội thật có lòng! Vừa nhìn đã biết là ta, ngay cả ta còn không nhận ra mình nữa mà!” Giang Tiểu Thủy hớn hở nói.

Đồng Ca vỗ vào mặt Giang Tiểu Thủy đẩy hắn ra.

Vì có Đồng Ca, mấy người cơ hồ trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Sở Mộ Hành buồn cười nghĩ, họ thay đổi quần áo là để che giấu tai mắt của thái tử, ai ngờ Đồng Ca cải trang xong ngược lại càng gây chú ý hơn.

Đúng lúc này, Đồng Ca đột nhiên cảm giác được một tầm mắt nóng bỏng đang nhìn nàng, nàng bèn đảo mắt qua, liền bắt gặp một nam tử mặc áo trắng đang đứng bên cửa sổ mỉm cười, hướng ly rượu về phía nàng.

“Đồng Đồng, nàng biết người kia sao?” Đoàn Thịnh hỏi.

Đồng Ca thu hồi tầm mắt, “Không biết, nhưng nhìn quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó.”

“Chúng ta đi thôi! Nơi này không nên ở lâu!” Sở Mộ Hành nói.

Mấy người vừa đi ra ngoài, sau lưng liền vang lên tiếng bàn luận, “Nữ tử vưà rồi đẹp quá! Hơn nữa còn rất có khí phách, thiên hạ có nữ tử đẹp đến mức này sao?!” một người ca thán.

“Đúng vậy! Hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn cũng đến thế là cùng!”

“Sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành!!”

“Nữ tử này so với Minh Ngọc, mỹ nhân đẹp nhất Đại Tề ta, ai hơn ai?”

“Minh Ngọc là mẫu đơn, xinh thì xinh, nhưng quá sặc sỡ! Nữ tử này lại như hoa sen trên núi tuyết, thanh nhã xuất trần, cao ngạo không nhiễm bụi, phong cách như băng tuyết, dĩ nhiên nữ tử này hơn một chút!”

“Được thấy vẻ đẹp tuyệt thế bậc này, hôm nay quả thật được mở rộng tầm mắt rồi!”

“Đúng nha! Quả là may mắn ba đời!”

“Lý huynh, nghe nói huynh có tài vẽ thần kỳ, sao không mau vung bút lên, giữ lại hình bóng xinh đẹp này?!”

“Ý kiến hay, ý kiến hay”!

Yến Vân Tang cúi đầu uống rượu, nở nụ cười, ánh mắt như có như không dõi theo bóng dáng xinh đẹp ngoài cửa.

“A ~ ta nhớ ra người kia là ai rồi!” Thì ra nãy giờ Đồng Ca luôn rối rắm chuyện này.

“Giang Tiểu Thủy, còn nhớ người chúng ta thấy lần trước, lúc tỷ võ trong rừng không?”

“Nhớ rồi! Chẳng lẽ là hắn?”

Đồng Ca và Giang Tiểu Thủy đồng thời quay đầu, người kia đang đứng bên cửa sổ, gió thổi tung vạt áo và mái tóc dài của hắn, hắn nhìn Đồng Ca cười, nụ cười cao thâm.

Khi Đoàn Thịnh và Sở Mộ Hành quay đầu lại nhìn thì người kia thản nhiên dời mắt đi, thản nhiên mà thưởng thức phong cảnh phía xa.

Đoàn Thịnh trầm tư một hồi, Sở Mộ Hành nói nhỏ bên tai hắn, “Người này không đơn giản!”

Đoàn Thịnh cười: “Hi vọng là bạn bè, không là địch, hoặc là người xa lạ thì càng tốt.”

“Đồng Đồng, nàng biết hắn sao?”

“Không biết, chỉ gặp qua một lần!” Đồng Ca đáp

Đoàn Thịnh thu hồi tầm mắt, “Chúng ta đi thôi! Phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!”

Bình thường người che mặt chia làm hai loại, một là sắc nước hương trời, hai là xấu xí không chịu nổi, mà làm sao để phân biệt được hai loại này? Đầu tiên phải nhìn khí chất, tiếp theo nhìn dáng người, nếu cả hai điều trên đều đủ, thế nào cũng là mỹ nhân!

Đồng Ca tất nhiên thuộc loại trước, vóc người thanh mảnh, khí chất cao nhã, chỉ nhìn đôi mắt quyến rũ của nàng thôi cũng đã đủ mất hồn. Mà con người là loài động vật đặc biệt tò mò, càng không thấy được càng tò mò, vậy nên chỉ trong chốc lát, đã có vô số kẻ theo đuôi bốn người.

Giang Tiểu Thủy đi bên cạnh Đoàn Thịnh: “Đồ tốt nên giấu, mà ngươi lại phơi ra như thế, đưa tới một đống ong bướm, chẳng lẽ ngươi không sợ bị người khác cướp đi?”

Đoàn Thịnh cười tự tin: “Ai dám?!”

Đoàn Thịnh xoay người, ánh mắt uy nghiêm sắc bén đảo qua, khiến mấy kẻ theo đuôi rốt rít lùi bước, nhưng chỉ chốc lát lại tiếp tục đi theo.

“Nhìn cái gì?!” Giang Tiểu Thủy rút đao ra, phi người lên, vừa quơ đao vừa quát: “Kẻ nào không sợ chết, còn dám đi theo, ta sẽ giết kẻ đó!”

Mấy kẻ theo đuôi vừa nghe thấy lời này, bèn lui xa, quả nhiên không có bạo lực sẽ không phối hợp!

“Chỉ là nữ Vô Diệm, có gì đâu mà nhìn, giải tán! Giải tán!”

Sở Mộ Hành nhìn Giang Tiểu Thủy thở dài, có tên thiếu não này ở đây, muốn người khác không chú ý cũng khó.

Trên đường phố, người đến người đi tấp nập.

“Coi bói, hỏi quẻ, đoán chữ đây! Các vị khách quan, tới đây coi một quẻ đi!” Một thầy bói nói với bốn người, thấy bốn người không để ý tới hắn, hắn bèn nói tiếp, “Cô nương này, khí chất cao quý không tả nổi, viết thử một chữ đi!”

“Ha ha! Thật giỏi nha! Nàng che mặt mà ngươi cũng nhìn ra được!” Gian gTiểu Thủy trêu chọc một câu, hào hứng bừng bừng tiến lên.

“Đó là tự nhiên, cô nương này tuy che mặt, nhưng nhìn khí chất, dáng người sẽ biết được!”

“Ha ha, thú vị!” Đồng Ca nói, “ Vậy ngươi nói xem, ta xấu hay đẹp?”

Thầy bói cười nói: “ Tất nhiên là đẹp như tiên!”

“Sao mà biết được?” Đồng Ca hỏi.

“Rất dễ, trước giờ người xấu xí luôn tự ti, nào ai dám thản nhiên đi ra ngoài, còn bảo người ta đoán mình đẹp hay xấu!” Giang Tiểu Thủy nói.

Thầy bói liếc Giang Tiểu Thủy một cái, cười nhạt, làm như khinh thường.

“Cô nương viết thử một chữ đi!”

“Được rồi! Viết phức tạp quá sợ ngươi không biết, ta viết chữ đơn giản nhất vậy!” Đồng Ca cầm bút, ngạch ngang một đường.

Thầy bói nhìn tờ giấy một lúc, sau đó nói: “Trời đất vạn vật bắt nguồn từ một chữ Nhất, trượng phu cũng là Nhất. Cô nương sẽ có hai trượng phu, nếu cô nương có sắc đẹp khuynh quốc thì ắt có họa khuynh quốc! Hồng nhan họa thủy!!”

“Nói bậy!” Đoàn Thịnh quát lên, “Đồng Đồng, đừng tin hắn, chúng ta đi!”

Sở Mộ Hành đi sau, cho thầy bói một thỏi bạc.

“Hắn nói gì vậy? Ta nghe bốn chữ cuối, ‘hồng nhan họa thủy’! ‘Hồng nhan họa thủy’ là chỉ ta sao?” Đồng Ca nghiêng đầu hỏi.

“Chỉ là bọn giang hồ bịp bợm, đừng để ý tới hắn làm gì!” Đoàn Thịnh nói.

Thầy bói cao thâm nhìn bóng lưng bốn người, nói: “Trời sinh có người tham lam có người không, biết khống chế ham muốn, thì sẽ được an tường!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.