Đêm lạnh như nước, những ngôi sao ẩn về phía chân trời, chỉ còn lại bóng trăng cô đơn.
Tiếng vó ngựa quấy nhiễu sự yên tĩnh của kinh thành, trên đường, bốn con ngựa đang chạy vội. Đồng Ca vươn vai, vặn vặn eo, quay đầu nói: “Thịnh, còn bao lâunữa mới đến nhà chàng, ta mệt sắp chết! Muốn tắm nước nóng,
rồi ngủ một giấc!”
Giang Tiểu Thủy tiến lên trước: “Môn chủ, ngài mệt mỏi sao? Hay là, ta cho ngài mượn ngực của ta dựa một chút!”
Đoàn Thịnh trợn mắt trừng Giang Tiểu Thủy một cái, sau đó mỉm cười nhìn
Đồng Ca. Đồng Ca vui vẻ nhảy nhẹ một cái, hạ xuống trước ngực Đoàn
Thịnh. Đoàn Thịnh ôm lấy nàng, nàng tìm một vị trí thoải mái trong ngực
Đoàn Thịnh, vùi mặt vào lòng hắn, an tâm nhắm mắt lại.
Đoàn Thịnh cúi đầu nhìn nàng dịu dàng, đau lòng ôm chặt nàng, đặc biệt cho ngựa đi chậm lại, để nàng ngủ được thoải mái.
Hai ánh mắt phức tạp đồng thời nhìn vào hai người, sau đó nhìn lên trời, mắt khép hờ mở ra, trên mặt khẽ cười, nụ cười cô đơn.
Ngay cả Lưu Thủy cũng cảm nhận được tâm ý của chủ nhân, cố ý đi thật nhẹ, cứ như vậy, chậm rãi bước.
Đúng lúc này, có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, hướng đến nơi này, ba người lập tức cảnh giác.
Trải qua một loạt đuổi giết, thần kinh ba người căng như dây cung, lần
này người đến là bạn hay là địch chưa rõ, tiến hay lùi còn cần suy nghĩ
kỹ.
Ba con ngựa bất an đá đá vó, phát ra tiếng phì phì.
Ba người ổn định ngựa lại, Sở Mộ Hành phi người lên, nhẹ nhàng rơi xuống nóc nhà bên cạnh đường, ở hai hướng khác nhau, có hai nhóm người đang
cùng hướng về phía này.
Sở Mộ Hành lập tức nói: “Hai nhóm người, một nhóm mặc quần áo bình thường, một nhóm là quan binh, làm sao đây?”
Đoàn Thịnh nghĩ nghĩ, ôm thật chặt Đồng Ca, bình tĩnh nói: “Yên lặng theo dõi tình hình!”
Đồng Ca đang ngủ say, ngoẹo đầu, chép chép miệng, cọ cọ mặt vào ngực
Đoàn Thịnh, không khí khẩn trương bên ngoài không ảnh hưởng tới nàng
chút nào.
Đúng lúc này, trên đường xuất hiện một tia sáng, có ba người tới, người
cầm đầu mặc một bộ đồ đen che mặc, bọn họ dừng lại trước mặt Đoàn Thịnh, cởi áo khoác ra để lộ khuôn mặt, làm lễ với Đoàn Thịnh xong, nói:
“Chuyện quá khẩn cấp, vương gia xin mời theo hạ quan.”
Người này là Vương Vũ Chi của Phủ Nội Các, hắn bất mãn thái tử thô bạo,
âm hiểm độc ác, kết bè kết đảng, từng ủng hộ Đoàn Thịnh làm thái tử
nhưng Đoàn Thịnh không thích ngôi vua nên thôi.
Đoàn Thịnh thầm nghĩ, Vương Vũ Chi xuất hiện ở đây, chẳng lẽ trong kinh có biến?
“Người của Binh Bộ đang tới, không nên chậm trễ, vương gia xin mau theo hạ quan.”
Đoàn Thịnh cau mày, Binh Bộ do thái tử cai quản, trước có sát thủ đuổi
giết, sau là Binh Bộ bắt người, rốt cuộc thái tử định làm gì? Đoàn Thịnh có dự cảm cực kỳ không tốt.
Lúc này, Đồng Ca bỗng động đậy, lộ ra nửa gương mặt.
Nhất thời tất cả ánh mắt đều tập trung trên mặt nàng. Vương Vũ Chi thấy rõ mặt nàng, trong mắt thoáng qua chán ghét.
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập ngày càng gần, Vương Vũ Chi sốt ruột nói: “Vương gia, để giảm bớt sự chú ý, ngựa tạm thời ở lại đây, sẽ có
người xử lý, chúng ta đi!”
Đoàn Thịnh ôm Đồng Ca xuống ngựa, Sở Mộ Hành và Giang Tiểu Thuỷ đi phía
sau, theo sát Vương Vũ Chi. Vương Vũ Chi có thể xuất hiện trước khi
người của thái tử đến, chứng tỏ đã có chuẩn bị trước.
Vương Vũ Chi nhìn Đoàn Thịnh ôm Đồng Ca, nặng nề thở dài!
Đồng Ca tỉnh lại trong tiếng thở dài này, nàng mở đôi mắt ngái ngủ nhìn
xung quanh một chút, sau đó hỏi: “Thịnh, tới nhà chàng chưa?”
Đoàn Thịnh dịu dàng đáp: “Còn chưa, nàng tỉnh sao? Có muốn ngủ tiếp một lát không?”
Đồng Ca nhảy ra khỏi ngực hắn: “Chúng ta đang đi đâu?”
Đoàn Thịnh kéo tay Đồng Ca: “Đồng Đồng ngoan, đừng hỏi gì hết, đến nơi sẽ biết.”
Vương Vũ Chi nghiêng đầu tiếp tục thở dài, quả nhiên hồng nhan là mối họa cho đất nước!
Dưới sự hướng dẫn của Vương Vũ Chi, mấy người tới một tòa nhà, là một trong những nơi ở của Vương Vũ Chi.
Vương Vũ Chi dẫn Đoàn Thịnh vào phòng khách, trong phòng, đèn đuốc sáng
trưng, phòng rất lớn nhưng người hầu lại ít, mỗi người đều có vẻ giỏi
võ.
Đồng Ca vừa rồi đã ngủ một giấc nên tinh thần khá tốt, nhìn khắp căn phòng, “Bài trí trong phòng thật đặc biệt!”
Đoàn Thịnh cưng chiều nhìn Đồng Ca, ánh mắt mấy người khác cũng nhìn
nàng, có lúc nhìn mỹ nhân cũng là chuyện khiến người vui vẻ, trong đó
chỉ có ánh mắt một người là ảm đảm, người nọ chính là Vương Vũ Chi.
Vương Vũ Chi nháy mắt với Đoàn Thịnh một cái, sau đó nói: “Các vị long
đong mệt mỏi nhiều ngày, mời đi rửa mặt, nghỉ ngơi trước đã!”
Sở Mộ Hành biết hai người có chuyện cần bàn, vì vậynói: “Được!”
Giang Tiểu Thủy cậy mạnh nói: “Ta không sao, chẳng qua ta muốn phòng đơn!”
“Giang tổng quản, dẫn các vị khách quý đi nghỉ ngơi đi!” Vương Vũ Chi nói.
Đòan Thịnh tới bên cạnh Đồng Ca: “Đồng Đồng, nàng vào phòng nghỉ ngơi trước đi, ta lập tức vào sau!”
Đồng Ca chớp mắt, nhìn Vương Vũ Chi một cái, nói: “Được!”
Mấy người rời đi.
“Giang tổng quản, hãy xếp phòng của ta bên cạnh phòng Đồng Muội!” Giang Tiểu Thủy vênh váo, vừa đi vừa nói.
“Thật xin lỗi, ở chỗ này nữ quyến và nam nhân không được ở cùng chỗ.”
Giang tổng quản dáng vẻ khiêm tốn, nhưng thần thái lại mang theo ngạo
khí.
Giang Tiểu Thủy co quắp khóe miệng: “Cái quy định rách gì vậy! Thật không có tính người, phải đổi, phải đổi!”
Giang tổng quản nói: “Ngài nói phải, nhưng quy định dù rách vẫn có chỗ
tốt của nó. Có thể phòng kẻ háo sắc thừa cơ hành động, giảm bớt rất
nhiều phiền toái cho chúng ta!”
“Kẻ háo sắc? Ngươi nói ai là kẻ háo sắc?” Trước giờ vốn thiếu não, lúc
này Giang Tiểu Thủy mới phản ứng được, người ta đang chọc hắn một cách
lộ liễu.
Giang tổng quản nhe răng cười nói: “Ai lên tiếng người đó chính là kẻ háo sắc!”
“Ngươi...........ngươi nói gì?’ Giang Tiểu Thủy muốn nổi đóa.
“Giang Tiểu Thủy, ngươi im chút có được không?!” Đồng Ca lên tiếng cắt ngang lời hắn.
Giang Tiểu Thủy uất ức nhìn Đồng Ca, bĩu bĩu môi, không lên tiếng nữa.
Giang tổng quản giật mình nhìn Đồng Ca, nữ tử này trong lúc vô tình lộ
ra uy nghiêm và khí phách khiếp người, mỹ nữ trong kinh thành lão thấy
đã nhiều, nhưng đa số chỉ là bình hoa di động rất ít có người được như
người này.
Ở phòng khách, Đoàn Thịnh dò hỏi: “ Không biết hành động lần này Vương đại nhân là vì cái gì?!”
Vương Vũ Chi nghiêm túc nhìn Đoàn Thịnh: “Hạ quan có hai vấn đề muốn hỏi vương gia, kính xin vương gia thành thật trả lời!”
Đoàn Thịnh nói: “Ngươi hỏi đi!”
“Lý Trường Thanh có phải do chính tay vương gia giết không?”
Đoàn Thịnh rũ mi mắt, nhớ lại sự tình hôm đó, “Vương đại nhân sao lại hỏi việc này?”
“Xin vương gia thành thật trả lời!”
Đoàn Thịnh trầm giọng nói: “Đúng!” nhưng thật ra Lý Trường Thanh là do Đồng Ca giết.
Vương Vũ Chi nặng nề nhắm mở mắt, hỏi tiếp “Vương gia có cưới trùm thổ phỉ làm thê không?”
Đoàn Thịnh hơi không vui, hắn không thể tha thứ bất cứ kẻ nào khinh miệt Đồng Đồng của hắn, “Lời này từ đầu mà đến, đã qua kiểm định chưa?”
Vương Vũ Chi co rúm mặt: “Vương gia chỉ cần trả lời vấn đề của hạ quan.”
Đoàn Thịnh nghiêm túc nói: “Ta lấy nhân cách Ngự Thân Vương ra bảo đảm,
Đồng Ca không phải là kẻ cướp hại người, mà chính là dân lành làm việc
nghĩa giúp đỡ mọi người. Hiện tại nàng là thê tử của ta, Ngự Vương phi
của Đại Tề!”
Câu trả lời của Đoàn Thịnh càng làm Vương Vũ Chi nhíu mày càng sâu.
“Vương đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi mau nói!”
“Có lời đồn, vương gia vì bảo vệ nữ tướng cướp mà không tuân theo lệnh
vua, không để ý trung hiếu nhân nghĩa, giết hại trụ cột của đất nước!”
“A ~” Đoàn Thịnh cười khẽ, rốt cuộc hiểu vì sao Bộ Binh muốn bắt hắn,
hắn khổ sở nhắm mắt lại, thái tử điện hạ, anh ruột của hắn, giết hắn
không được, lại vu cáo hắn tội như vậy!
“Vương đại nhân, ngươi tin không? Ngươi tin những lời đồn kia sao?”
“Tất nhiên hạ quan không tin, nếu không hạ quan đã không ở chỗ này!” Vương Vũ Chi nói.
Đoàn Thịnh nghiêm túc nhìn hắn: “Lý Trường Thanh mượn cơ hội trừ cướp,
muốn giết ta, may nhờ thê tử ta giúp, ta mới có thể sống sót dưới mưa
tên và đạn đại bác!”
“Giết hại hoàng tử, tội như giết vua, ai cho hắn lá gan lớn như vậy?”
Vương Vũ Chi trầm giọng nói, nhưng lập tức liền hiểu rõ nguyên do.
“Vương gia, trên đầu chữ Nhẫn có bộ Đao, đao sắt đã tuốt ra, ngài còn định để yên vậy sao?”
Đoàn Thịnh xoay người, giống như đã hạ quyết tâm: “Không thể nhịn nữa, không cần nhịn nữa, đến lúc rồi!”
“Vương gia anh minh, thuộc hạ nhất định dốc hết khả năng, phò trợ vương gia!” Vương Vũ Chi quỳ xuống.