Vừa Gặp Nương Tử Lầm Cả Đời

Chương 30: Những thứ của hắn đều muốn giành



Phòng sách phủ thái tử, dưới ánh nến.

Đoàn Tác vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên ghế, bên cạnh hắn là một nam nhân trung niên đang cung kính đứng, người này tên là Điền Khang, thủ lĩnh tham mưu cho thái tử.

Đoàn Tác híp đôi mắt tràn đầy tối tăm, thản nhiên nói: “Chuyện kia làm đến đâu rồi?”

Điền Khang cứng ngắc đáp: “Hắn đã vào thành, Binh Bộ không bắt được người, tạm thời không biết tung tích!”

“Bốp!” Đoàn Tác tát hắn một cái, lạnh lùng đứng lên, cặp mắt hung ác hơn cả rắn độc.

“Vô dụng! Một lũ vô dụng! Ta nuôi các ngươi có ích lợi gì?!”

Điền Khang cúi đầu, mặc cho Đoàn Tác phát tiết lửa giận.

Đoàn Tác nóng nảy đi qua đi lại trong phòng, mày chíu chặt, “Chẳng lẽ hắn ba đầu sáu tay, làm thế nào cũng không trừ được?!”

Điền Khang nhìn Đoàn Tác, trong mắt lóe ánh sáng gian tà: “Hiện tại, với tội bao che cho bọn cướp, giết hại tướng của triều đình, lén cười trùm bọn cướp làm thê, đã đủ để Đoàn Thịnh thân bại danh liệt. Hơn nữa có thể thấy hoàng thượng đang hết sức thất vọng với hắn, một người như thế, dù hoàng thượng có yêu thương hắn, căn bản cũng không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp nào với ngài cả!”

Đoàn Tác nhìn chằm chằm Điền Khang, làm như muốn nhìn thấu tâm tư của hắn, đến khi thấy trán Điền Khang đổ mồ hôi mới nở nụ cười, ngồi lại lên ghế, hơi lim dim mắt “Đi xử lý việc ám sát đi, tốt nhất làm sạch sẽ đến mức thần không biết quỷ không hay, nếu không, để lộ bất kỳ dấu vết gì thì đưa đầu tới gặp ta!”

“Vâng! Thuộc hạ hiểu!” Điền Khang cuống quýt lau mồ hôi, chân như nhũn ra, từ từ lui về phía sau, đúng là gần vua như gần cọp!

“Đợi đã......”

“Thái tử còn gì phân phó ạ?” Điền Khang cúi đầu nói.

“Phủi sạch quan hệ với Lý Trường Thanh, để hắn không có bất kỳ dính líu gì với phủ thái tử!”

Điền Khang đảo cặp mặt ti hí, nịnh nọt nói: “Thái tử quả nhiên suy nghĩ chu đáo, thuộc hạ bội phục!”

Đoàn Tác phất tay một cái, Điền Khang lui ra.

Đoàn Tác đang ngồi híp mắt trên ghế, đột nhiên trên mặt đầy vẻ dâm tà, hắn đứng dậy, cầm lấy bức tranh trên bàn lên, trong tranh là một mỹ nữ tuyệt thế, so với Minh Ngọc Chiếu, mỹ nhân đẹp nhất của kinh thành, chỉ có hơn chứ không kém. *******************

Hắn treo bức tranh lên tường, một giai nhân anh tư hiên ngang như thật hiện ra trên giấy......

Đoàn Tác vuốt ve mỹ nhân trong tranh, đột nhiên hắn nhớ ra nữ nhân hôm qua đi với Đoàn Thịnh, chính là nàng!

Trong lòng Đoàn Tác ghen tỵ điên cuồng bùng lên, hắn thô bạo vung tay, quét mọi thứ trên bàn xuống đất, tạo ra tiếng vang đáng sợ. *******************

Đoàn Tác tuy là thái tử, nhưng lòng hắn nhỏ mọn, từ nhỏ đã ghen tỵ với Đoàn Thịnh đủ điều, ghen tỵ vua cha yêu thương, ghen tỵ người khác đối xử tốt với Đoàn Thịnh.....

“Tại sao? Tại sao? Tại sao ngươi dễ dàng có được tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này........”

Đoàn Tác âm ngoan nhìn chằm chằm mỹ nhân trong tranh, “Tại sao? Tại sao ngươi đi đến nơi núi sâu rừng xa như vậy mà cũng có thể tìm được mỹ nhân tuyệt sắc.........”

Đoàn Tác gian tà cười, “Tất cả của ngươi đều sẽ là của ta, ngôi vua của ta, nữ nhân cũng là của ta.......”

Đoàn Tác rời khỏi phòng, khắp người hắn tản ra sát khí, nhanh chóng đi đến một chỗ khác.

“Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ! Thái tử phi đã ngủ rồi!” Bốn nha đầu canh cửa hoảng sợ muốn cản Đoàn Tác lại.

“Cút ngay!” Đoàn Tác đá văng bốn người ra, sau đó thô bạo đẩy cửa vào. *******************

Đoàn Tác vén rèm giường lên, một nữ nhân kéo chăn ngồi dậy, vẻ mặt co rúm sợ hãi.

“Thái tử, sao ngài lại tới đây?!” nữ nhân kia run rẩy nói.

Đoàn Tác bóp chặt cổ nữ nhân kia: “Không phải ta, ngươi cho rằng ai? Đoàn Thịnh sao?”

Nữ nhân kia khổ sở ngửa đầu, cặp mắt toàn là ý hận, nén lệ.

“Ha ha! Chính là loại ánh mắt này, ta rất thích loại ánh mắt này, hận đi! Ngươi càng hận ta càng vui!” Nói xong hắn hung hăng xé toạt quần áo của nữ nhân kia ra, không chút nào thương hương tiếc ngọc, mạnh mẽ tiến vào thân thể của nàng ta.

Nữ nhân khuất nhục cắn chặt răng.

“Khóc đi! Tại sao ngươi không khóc!” Đoàn Tác tiếp tục hành hạ nữ nhân kia, “Mỹ nhân đẹp nhất Đại Tề thì sao? Ngươi thích Đoàn Thịnh thì sao? Không phải vẫn chỉ là đồ chơi của ta?!”

Nữ nhân kia khó chịu nhắm chặt hai mắt.

“Không được phép nhắm mắt, mở ra cho ta! Nhìn ta, nhìn nam nhân trên người ngươi là ai? Mỹ nhân đẹp nhất Đại Tề là của ta, ngôi vua cũng là của ta, mọi thứ tốt nhất trong thiên hạ đều là của ta! Đoàn Thịnh, ngươi sao giành nổi ta!”

Khuôn mặt nữ nhân tái nhợt, ánh mắt trống rỗng xuyên qua nhà tù sang trọng bay ra ngoài. *******************

Minh Ngọc Chiếu, mỹ nhân đẹp nhất Đại Tề, nổi danh khắp kinh thành. Trong một lần tham gia hội ngắm hoa, nàng ta thấy được Đoàn Thịnh nho nhã tuấn tú, ngay lập tức rơi vào lưới tình, cố ý làm rớt một chiếc khăn thêu, Đoàn Thịnh lịch sự nhặt lên trả lại cho nàng ta, vì vậy thiếp có ý chàng vô ý bị thái tử thấy trở thành hai người yêu nhau, nên hắn cố tình giành trước cưới nàng ta..........

Đoàn Tác cưới Minh Ngọc Chiếu chỉ vì cố ý muốn đoạt người yêu của Đoàn Thịnh, phàm là những gì của Đoàn Thịnh thích hắn đều muốn cướp!

Sâu trong hoàng cung, hoàng đế Đoàn Minh thâm tình nhìn bức tranh nữ nhân mình yêu nhất trong cuộc đời, vẻ mặt mang theo sầu lo.

“Tình Nhi, nếu như nàng còn thì tốt rồi, sẽ có người trò chuyện với ta, ta sẽ không cô độc như thế!” hoàng đế si tình nhìn người trong bức tranh, lẩm bẩm nói nhỏ.

“Tình Nhi, ta rất khổ sở! Tuy ta có rất nhiều con, nhưng chỉ có đứa bé nàng sinh mới thật sự là đứa con trong lòng ta, ta dành tất cả tình thương cho nó, dạy dỗ nó như một đế vương, thậm chí không quan tâm quy định của tổ tiên muốn truyền ngôi cho nó......”

Trong mắt Đoàn Minh có loại tiếc hận rèn sắt không thành thép, “Nàng xem, nó đã làm gì? Không cần ngôi vua, không cần mỹ nhân đẹp nhất Đại Tề, ta đều theo nó. Vậy mà nó rời kinh, cưới nữ tướng cướp làm vợ. Trong mắt nó không hề có người cha ta đây, không có vị vua ta đây!” Nói đến đây Đoàn Minh phất tay áo một cái, sách trên bàn bay tán loạn.

Đoàn Minh lảo đảo đứng lên, vuốt ve khuôn mặt nữ nhân trên tranh, “Tình Nhi, chỉ có nàng là không bao giờ khiến ta phiền lòng!”

Một bóng người gầy gầy nhẹ nhàng đi từ ngoài cửa vào, đó là Tổng quản thái giám, Lý công công, “Hoàng thượng, Ngự Thân Vương xin gặp.”

Vẻ mặt Đoàn Minh biến đổi, thu hồi tình cảm vừa lộ ra ngoài, “Cho nó vào đi.”

Đoàn đế vẫn đứng đó nhìn chăm chú bức tranh, cho đến khi Đoàn Thịnh bước vào làm lễ, Đoàn đế vẫn không phản ứng, giống như lão tăng nhập thiền, bỏ ngoài tai tất cả.

“Phụ hoàng!”

Đoàn đế xoay người, uy nghiêm ngồi xuống ghế, sau đó nhìn kỹ Đoàn Thịnh, đứa con trai mình yêu thương nhất, sau đó lạnh nhạt nói: “Nói đi!”

Đoàn Thịnh quỳ xuống, “Phụ hoàng, hài nhi bất hiếu!”

Đoàn đế ngồi im không nói.

Đoàn Thịnh nói: “Chuyến này, hài nhi đi đến phía nam Đại Tề, ở một ngọn núi tên là Tấn Vân, biết được một nhân vật truyền kỳ, một người mà chỉ nghe tên thôi đã khiến tham quan sợ mất mật, bọn trộm cướp gào khóc, được dân chúng địa phương ủng hộ kính yêu xưng là quan huyện dân gian!”

“Dân gian có người như vậy sao?” Đoàn đế hỏi.

Đoàn Thịnh gật đầu, “Nàng không chỉ có lòng hiệp nghĩa, mà còn rất nhân từ, tựa như chim ưng cao ngạo bay lượn trên bầu trời, tự nhiên tự tại mà nhìn xuống chúng sinh.”

Đoàn đế khá hứng thú, vì rất hiếm thấy con trai mình dùng những lời như vậy để đánh giá một người. “Rốt cuộc người đó là ai?”

Đoàn Thịnh cười nói: “Tên nàng là Đồng Ca!”

Đoàn đế lập tức trầm mặt xuống, “Đồng Ca, con nói nữ cướp kia?”

Đoàn Thịnh chân thành nhìn Đoàn đế: “ Phụ hoàng, nàng không phải là cướp, nàng chưa bao giờ cướp của hại người. Tuy tổ tiên nàng là cướp,nhưng đến đời nàng, nàng đã dẫn dắt mọi người hoàn lương, hiện tại đang mở một võ quán!”

“Phụ hoàng, con lấy nhân cách bảo đảm, họ đúng là dân lành!”

Đoàn đế híp mắt nhìn Đoàn Thịnh, “Chuyện Lý Trường Thanh giải thích thế nào?”

Vẻ mặt Đoàn Thịnh ảm đạm: “Phụ hoàng, Lý Trường Thanh muốn đẩy con vào chỗ chết.”

Đoàn đến đập tay xuống bàn, vẻ mặt lạnh lùng kinh người: “Lý Trường Thanh đúng là mượn gan trời, dám giết hoàng tử của trẫm, ta muốn tru di cửu tộc hắn!”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con hãy nói rõ chi tiết! Còn nữa, tại sao con lại cướp nữ cướp làm vợ?” Đoàn đế nghiêm túc hỏi. *******************

Đoàn Thịnh khổ sở nói: “Trên đường con đi, luôn có người đuổi giết........” Nghe Đoàn Thịnh nói mày của Đoàn đế cau chặt, sau đó trên người tản ra sát khí nồng đậm.

“....... Ở lần đầu, tính mạng gặp nguy, may mắn được Đồng Ca cứu”

Đoàn đế tiếp lời: “Cho nên con vì cám ơn, mới cưới nó làm vợ?” đây là lý do duy nhất Đòan đế có thể nghĩ ra.

Đoàn Thịnh chân thành nhìn Đoàn đế: “Phụ hoàng, con đã từng nói, thê tử của con, nhất định phải là người con yêu!”

“Con yêu nữ cướp này?” Đoàn đế u ám hỏi.

“Dạ, hơn nữa cả đời này chỉ một mình nàng!” mắt Đoàn Thịnh sáng ngời, không che giấu tình cảm của mình.

“Hoang đường!” Đoàn đế giận quát.

“Con là tam hoàng tử của Đại Tề, là Ngự Thân Vương, con cưới trùm bọn cướp làm thê, quả thực khiến người trong thiên hạ cười đến rụng răng, khiến hoàng thất hổ thẹn! Con làm mất hết mặt mũi của hoàng gia!” Đoàn đế cực kỳ tức giận nói.

“Phụ hoàng từng hứa, để con được tự do chọn thê tử.....” Đoàn Thịnh nói.

“Hồ đồ! Ta hứa để con tự mình tìm, nhưng ít nhất cũng phải là một cô nương gia cảnh trong sạch, chứ không phải một cô nương có tổ tiên là cướp, đối nghịch với triều đình!”

“Chuyện này để sau hẵng bàn, nói mau, vì sau Lý Trường Thanh muốn giết con?”

“Phụ hoàng, con ở trong sơn trại, mà Lý Trường Thanh là tới trừ cướp, đại bác nhắm ngay vào sơn trại, mặc kệ bên trong có phải hoàng tử hay không, cũng diệt hết, lý do quá hợp lý!”

Mặt Đoàn đế âm trầm, khá lắm, mượn đao giết người, hơn nữa còn là mượn tay mình! Mười ngón tay Đoàn đế siết chặt, có cảm giác nhục nhã khi tôn nghiêm đế vương bị người chà đạp. *******************

“Phụ hoàng, sát thủ và Lý Trường Thanh thật ra cũng chỉ là công cụ của người khác!”

Đoàn đế bỗng nhiên đứng dậy, đã hiểu lời Đoàn Thịnh, đi tới đi lui trong phòng, bước chân nặng nề. Đoàn đế vẫn cho rằng thái tử chỉ là hơi bướng bỉnh, lòng dạ hẹp hòi một chút, nhưng không ngờ lại ác độc vô tình như thế, đối với anh em ruột cũng ra tay tàn nhẫn được, nhân phẩm như vậy, nếu đất nước rơi vào tay nó như vậy............

Đoàn đế nhịn đau hạ quyết định: “Thịnh nhi, muốn định tội phải có bằng chứng rõ ràng.......”

Đoàn Thịnh hiểu ý gật đầu.

Đoàn đế đến gần Đoàn Thịnh, vỗ vỗ vai hắn: “Tất cả giao cho con, ta ủng hộ con vô điều kiện, nhưng hãy nhớ rõ, đừng đánh rắn động cỏ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.