Minh Ngọc Chiếu rũ mắt xuống, giấu tất cả cảm xúc vào trong, cô đơn bước đi.
“Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, ngay cả bóng lưng nhìn cũng mất hồn!” Giang Tiểu Thủy cảm thán.
Đồng Ca cau mày khẽ lắc đầu: “Tại sao bóng lưng nàng ta nhìn bi thương như vậy?”
Vải kiệu buông xuống, trong nháy mắt, Minh Ngọc Chiếu si tình nhìn Đoàn
Thịnh, nhưng Đoàn Thịnh đều tập trung vào Đồng Ca, chỉ có Đồng Ca là
thấy được cô đơn trong mắt Minh Ngọc Chiếu.
“Đại Đại, chắc mắt muội bị mờ rồi! Nàng ta là thái tử phi, phụ nhân cao
quý thứ hai trong thiên hạ, tương lai sẽ là thứ nhất, hưởng hết vinh hoa phú quý của thế gian, nàng ta còn gì mà bi thương chứ!”
“Tầm thường!” Đồng Ca khinh bỉ cho Giang Tiểu Thủy hai chữ, sau đó dời mắt đi.
Lúc này, Đoàn Thịnh tiến lên một bước làm lễ với thái tử: “Thái tử vạn phúc!”
Thái tử làm bộ cười nói: “Hoàng đệ không cần đa lễ!”. Mặc dù thủ đoạn
đen tối gì cũng đã dùng hết, nhưng ngoài mặt vẫn phải thể hiện anh em
tình thâm.
“Nếu thái tử không có gì phân phó, thần đệ xin phép đi trước!” Đoàn Thịnh nói.
Thái tử cười dối trá nói: “Huynh đệ ta đã lâu không gặp, hãy tìm chỗ nào đó ngồi nói chuyện chút đi! Tăng tình cảm huynh đệ!”
Nghe thái tử nói vậy, Đồng Ca che miệng nôn khan, khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nàng.
“Đồng Đồng/ Đồng Ca/ Đại Đại/, nàng/cô/ muội sao vậy?” ba nam nhân đồng thời hỏi.
Đặc biệt là Đoàn Thịnh vội vàng đến sát Đồng Ca, đỡ nàng “ Sao vậy, ăn gì đau bụng hả?”
Đồng ca châm chọc nói: “Không, chỉ là đột nhiên cảm thấy thiệt ghê tởm!”
“Ghê tởm? Muốn ói?” Giang Tiểu Thủy đảo mắt, sau đó chua xót nhìn bụng nàng, “Chẳng lẽ có thai?”
Mọi người vừa nghe xong, tất cả đều nhìn bụng Đồng Ca, có nhiều loại ánh mắt, vui mừng có, nghi ngờ có, phức tạp có, thú vị có, âm lãnh có, ghen ghét có........
Đồng Ca sửng sốt một giây, lập tức kịp phản ứng, nàng ho hai tiếng, “Không nên nói bậy!”
Thái tử tiến lên một bước, “Hoàng đệ, vị này là......?”
Đoàn Thịnh ôm hông Đồng Ca, nói: “Nàng là thê tử của ta.”
“Ngự Thân Vương, ngài chơi nổi quá, lại cưới một nam thê?!” Trần Tuấn kêu to.
Đồng Ca liếc hắn một cái: “Mở to đôi mắt nhỏ của ngươi mà nhìn đi!”
“Ngươi......ngươi có ý gì?” Đột nhiên Trần Tuấn trừng lớn mắt nhìn Đồng Ca: “Chẳng lẽ ngươi là nữ nhân?”
Lần này đổi lại tất cả mọi người đều liếc hắn, quả thực nói thừa!
“Thê tử? Ta không nghe lầm chứ?” Thái tử cố ý hỏi.
“Hoàng huynh không nghe lầm, Đồng Ca là thê tử của ta, thê tử duy nhất!” Đoàn Thịnh nói.
Thái tử nhếch môi, “Hoàng đệ, đệ đi ra ngoài lượn một vòng đã quên sạch
chữ nghĩa được học rồi! Phải biết, hôn nhân trong hoàng tộc không do đệ
làm chủ, thân phận hoàng tử của đệ tuyệt không cho phép tìm hạng người
như thế làm thê!” Thái tử cố ý khích bác ly gián.
Đồng Ca nổi giận: “Ngươi nói cho rõ ràng, hạng người như vậy là hạng người gì?”
Thái tử liếc nàng một cái, mím môi cười nhạt.
Đoạn Thính kéo tay Đồng Ca, nói: “Thái tử quá lo rồi! Đây là chuyện của thần đệ, tạm thời không cần hoàng huynh quan tâm!”
“Thật sao?” Thái tử đảo mắt, nhìn rạp hát, lại nhìn mấy người bên cạnh,
nói với viện chủ: “Nghe nói, gần đây trong kinh thành đang thịnh hành vở Uyên ương hồ điệp. Hẹn trước không bằng vô tình gặp, hoàng đệ, chúng ta vào xem đi!”
Đoàn Thịnh nhìn Đồng Ca, Đồng Ca mặc dù cực kỳ ghét thái tử, nhưng vì việc lớn, nàng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
“Thái tử điện hạ, Ngự Vương, tiểu vương có chuyện quan trọng cần làm,
xin phép đi trước!” Trần Tuấn nói, lòng hắn thầm mghĩ, xem diễn với mấy
nhân vật lớn này, rất không tự nhiên, hắn tình nguyện đến một thanh lâu
uống rượu còn hơn.
Thái tử liếc hắn một cái, phất tay. Trần Tuấn dẫn theo đám lâu la rời đi.
“Cái vị, mời vào trong!” viện chủ nói.
Thái tử đi đầu, Đồng Ca làm mặt quỷ sau lưng hắn bước bên cạnh Đoàn Thịnh theo sau, cuối cùng là Sở Mộ Hành và Giang Tiểu Thủy.
Sân khấu được xây bên trong phòng, chỗ ngồi xem chia làm hai tầng, viện
chủ dẫn thái tử và Đoàn Thịnh ngồi vào chỗ có thể nhìn sân khấu rõ nhất.
Đồng Ca bước lên lầu hai, vừa có thể nhìn sân khấu, vừa có thể quan sát
hành động của thái tử, quan trọng hơn là ngồi chung với loại tiểu nhân
đó, khiến nàng uống trà không cũng bị nghẹn.
Giang Tiểu Thủy dĩ nhiên là đi theo Đồng Ca. Sở Mộ Hành là nguời giang
hồ, không thích giao tiếp với người làm quan nên cũng ngồi chung với
Đồng Ca.
Tiếng trống vang lên, màn được
kéo ra, một thiếu nữ nông thôn đeo giỏ màu xanh, dáng vẻ ngây thơ, nàng
vừa làm việc vừa hát líu lo. Lúc này, một chàng thanh niên đi tới, tay
cầm bó hoa tươi, tặng cho thiếu nữ, rồi cầu hôn nàng. Thiếu nữ thẹn
thùng đồng ý, nam tử lời ngon tiếng ngọt hứa hẹn sẽ cho nàng một cuộc
sống tốt đẹp, tiếp theo đó là đám cưới rồi động phòng.........
Đồng Ca vừa nẻ hột dưa và xem diễn, đồng thời thường thường đảo mắt qua
chỗ Đoàn Thịnh và thái tử, hai người đều ngồi thẳng lưng, cao quý giống
nhau, nhưng khí chất thì khác nhau hoàn toàn, một người là đen tối hắn
ám, một người là ánh nắng ban mai.
Giang Tiểu Thủy xem diễn một lúc thì gục xuống bàn, ngủ thiếp đi.
“Sao vậy, không thích vở kịch này?” Viện chủ cầm một bầu rượu đến ngồi xuống.
Giang Tiểu Thủy chống cằm lên, lim dim liếc sân khấu. Trên sân khấu đang tái diễn cảnh Trần Thế Mỹ bỏ vợ cưới công chúa, “Kiểu kẻ bạc tình thế
này không hợp với ta!”
“Vậy ngươi thích xem kiểu nào?” Viện chủ nháy đôi mắt hoa đào hỏi.
Giang Tiểu Thủy nghiêng đầu nhìn Đồng Ca: “Ví dụ như nam si tình, nữ phụ bạc, hoặc nam nhân hoàn mỹ si tình đợi người yêu cả đời.” Nói đến đây,
Giang Tiểu Thuỷ hăng hái tiếp, “Viện chủ, ta có một chuyện xưa nói về
nam nhân si tình có thể kể cho huynh nghe, sau đó huynh viết thành kịch
bản, rồi dựng kịch, bảo đảm vở này sẽ rất nổi!”
Viện chủ không nói gì cười cười, khẽ phẩy phẩy quạt xếp trong tay.
“Sao? Đề nghị của ta không được? Chuyện này ta kể miễn phí, hơn nữa lúc
tập kịch nếu không đủ diễn viên, ta sẽ diễn giúp cho, hoặc huynh muốn ta làm nhân vật chính cũng không thành vấn đề!” Giang Tiểu Thủy vừa nói
vừa huơ tay múa chân.
“Huynh đệ chớ kích động, ngồi xuống trước đã!” viện chủ tươi cười nói.
Sở Mộ Hành cười nói: “Giới thiệu với hai người, vị này là Tang Vân, chủ
rạp hát. Còn đây là Đồng Ca và Tự thủy nhất đao Giang Tiểu Thủy!”
“Vinh hạnh! Vinh hạnh!” Tang Vân ôn hòa nói.
“Vinh hạnh!” Đồng Ca và Giang Tiểu Thủy đáp lại. Giang Tiểu Thủy nhiệt
tình nói: “Tang Vân, đề nghị vừa rồi của ta, huynh cảm thấy thế nào?”
“Rất tốt! Rất tốt!” Tang Vân miễn cưỡng đáp.
Tầm mắt Đồng Ca bị bầu rượu trên bàn hấp dẫn, nàng ngửi ngửi, hương rượu thuần đặc biệt, nàng chưa nghe bao giờ........
“Đây là rượu gì?” Đồng Ca nhịn không được hỏi.
Tang Vân tự tin nở nụ cười, cầm bình rượu rót ra một ly, sau đó đưa cho Đồng Ca.
Đồng Ca không khách sáo nhận lấy, đưa lên mũi hít sâu một hơi, sau đó uống thử một hớp.
“Mùi thơm ngào ngạt, vị ngọt nồng, uống xong sảng khoái! Rượu ngon!” Đồng Ca thỏa mãn nói.
Giang Tiểu Thủy lén nhìn Đồng Ca, uống trộm một hớp, phụ họa nói: “Rượu
ngon! Nhưng đây là rượu gì? Sao trước giờ ta chưa từng uống!”
Tang Vân đắc ý mỉm cười.
Sở Mộ Hành nói: “Đây là rượu Tang Vân tự ủ, gọi là Nhan Thanh, bình
thường cực hiếm lấy ra đãi khách, hôm nay hai người gặp may đó!”
Tang Vân cười nói: “Mộ Hành nói quá rồi, ta là kẻ nhỏ mọn vậy sao?” Tang Vân quay đầu cười nói với Đồng Ca: “Đàn hay chờ tri âm, rượu ngon mời
tri kỷ, đối với người sành rượu, trước giờ ta không bao giờ keo kiệt!”
Đồng Ca hào phóng cười nói: “Rất rộng rãi, ta thích! Rót đầy vào, chúng ta uống đủ mới thôi!”
Tang Vân nói: “Được! Người đâu, mang rượu tới!”
Lúc này, lúc này trên sân khấu đang diễn tới cảnh Trần Thế Mỹ bị trừng
phạt, Đồng Ca vỗ tay nhảy lên: “Phải vậy chứ! Thứ bất nhân bất nghĩa nên rước lấy hậu quả này!”
“Đại Đại đừng kích động!” Giang Tiểu Thủy vỗ lưng Đồng Ca, “Ta đã nói
rồi, kiểu nam bạc tình thế này thiệt dở, lần sau chúng ta xem kiểu nam
si tình, ta diễn vai chính cho, Tang Vân, huynh thấy sao?”
Đồng Ca trợn mắt nhìn Giang Tiểu Thủy, nói với Tang Vân: “Kịch bản của huynh từ đâu mà có? Tự nghĩ ra hả?”
Tang Vân cười: “Đóng cửa ở trong nhà tự nghĩ ra sẽ không cảm động, kịch
phải bắt nguồn từ cuộc sống, rồi dùng nghệ thuật để diễn đạt mới có thể
rung động lòng người!”
“Ý huynh nói là trong thực tế có kẻ như Trần Thế Mỹ kia?!” Đồng Ca trợn to mắt hỏi.
“Đúng vậy!” Tang Vân gật đầu.
“Hắn là ai? Ở đâu? Ta đi giết hắn!” Đồng Ca nói, nàng ghét nhất là loại quên ân phụ nghĩa thế này.
Khi vở kịch kết thúc, Đồng Ca và Tang Vân đã thành bạn bè, vừa nói vừa cười rất vui vẻ,
Thái tử đã đi, Đoàn Thịnh lên lầu hai uống rượu với mấy người.
Sở Mộ Hành nhìn Tang Vân nói: “Bộ Uyên uơng hồ điệp mộng này cũng đã diễn khá lâu rồi, tiếp theo định viết cái gì?”
Tang Vân cười nói: “Ta định viết về một nhân vật truyền kỳ.” hắn thở dài, “Chỉ tiếc không có nhân vật thích hợp!”
“Nhân vật thích hợp? Dễ tìm mà! Chỗ này đang có một đó, người thật việc thật, bảo đảm truyền kỳ!” Giang Tiểu Thủy tiếp lời.
“Ai?”
Giang Tiểu Thủy đắc ý nghiêng đầu: “Lãng tử đa tình Tự thủy nhất đao Giang Tiểu Thủy!”
Mấy người không có hứng thú dời mắt. Giang Tiểu Thủy bĩu môi nói: “Được
rồi! Không viết ta nữa, đổi thành ‘Hiệp nữ truyền kỳ’, câu chuyện về một cô nương cương trực từ sơn đại vương thành môn chủ của sơn trại!”