Tang Vân híp mắt cuời nói: “Đề tài này được, có màu sắc truyền kỳ, mà
cũng hợp ý người xem, hơn nữa nếu có liên quan đến tình yêu thắm thiết,
sẽ càng được yêu thích hơn!”
“Tình yêu?! Ta không thích nổi nhờ tình yêu, rất tổn hại hình tượng, không được!” Đồng Ca bất mãn nói.
“Đồng Ca nhà chúng ta là Nữ Sơn Đại Vương tung hoành võ lâm, khiến tham
quan kinh hồn, khiến ác bá gào khóc, khiến nam nữ khắp thành ngưỡng mộ ! Còn rất nhiều sự tích anh hùng cho ngươi viết, tình yêu nói sơ sơ là
được!” Giang Tiểu Thủy nói.
Tang Vân cười nhẹ, liếc nhìn Đoàn Thịnh, “Ngự Vương, về sau xin phép quấy rầy nhiều!”
Đoàn Thịnh thản nhiên nói: “Không sao! Nhưng kịch bản viết xong phải cho ta xem trước, nếu không có vấn đề gì, ngươi mới được dựng thành kịch.”
Tang Vân cười nói: “Tất nhiên!”
Mấy người tán gẫu một hồi, dưới sự khoản đãi nhiệt tình của Tang Vân, ăn uống no đủ xong còn mang về một bầu rượu ngon.
Trước khi đi, Giang Tiểu Thủy còn kéo Tang Vân nói nhỏ một lần, đại khái ý là, phải đưa hắn vào kịch bản, nội dung là mối tình thắm thiết của
hắn với Đồng Ca, vứt bỏ tất cả danh lợi để bên cạnh nàng, tuyệt đối
cuồng dại, vì nàng mà cả đời không cưới ai, bảo vệ nàng một đời.
Sở Mộ Hành đến tiệm rượu của hắn, Đồng Ca tự nhiên không thể thiếu nói hắn mang về mấy bình rượu ngon.
Đoàn Thịnh chải tóc cho Đồng Ca, nàng nhìn Đoàn Thịnh trong gương hỏi, “Thịnh, chàng cảm thấy Tang Vân là người thế nào?”
“Nàng thì
sao?”
“Hình như ta đã thấy ánh mắt hắn ở đâu đó! Tựa như một cái đầm sâu, mặt
ngoài yên bình không sóng, nhưng phía dưới lại vô cùng bí hiểm, cảm giác hắn tuyết đối không chỉ là một ông chủ rạp hát đơn giản như thế!”
Đoàn Thịnh gật đầu: “Đồng Đồng, nàng phân tích rất chính xác, có mật
thám báo, hắn đúng là nam nhân áo trắng chúng ta gặp trên đường về!”
Đồng Ca nói: “Là hắn? Hắn che giấu thân phận, giả thành ông chủ rạp hát với mục đích gì?”
Đoàn Thịnh nói: “Điều này tàm thời vẫn chưa biết, phải yên lặng theo dõi tình hình!”
Đồng Ca nói: “Còn chuyện kịch bản phải làm sao?”
Đoàn Thịnh từ sau ôm lấy Đồng Ta từ: “Làm, lấy không biến ứng vạn biến, chỉ là về sau lúc ở gần hắn phải cẩn thận hơn!”
Đồng Ca nói: “Hi vọng hắn không phải là nhân vật nguy hiểm!”
Đoàn Thịnh trầm mặc không nói gì nữa.
Trong phòng sách phủ thái tử.
Thái tử nhấp một ngụm trà rồi nói: “Giờ Hợi Đoàn Thịnh vào thành, giờ
Dần mới vào Ngự Vương Phủ, vậy khoảng thời gian ba canh giờ kia đã đi
đâu?”
Điền Khang nói: “Không biết, người của ta đã mất dấu hắn!”
“Một đám vô dụng!” thái tử đặt mạnh ly trà xuống bàn. Điền Khang run run sợ hãi.
“Trong cung có tin gì không?”
“Tạm thời chưa có tin gì ạ.”
“Ngươi lập lại lần nữa!” ánh mắt thái tử nguy hiểm.
“Hôm nay, các cơ sở ngầm trong cung báo, tất cả đều bình thường!”
Thái tử hừ lạnh một tiếng: “Lập tức phái người điều cơ sở ngầm trong cung về!”
“Vâng!” Điền Khang lui ra ngoài, lập tức sai người đi làm, sau đó trở lại phòng.
“Thái tử, ngài nghi ngờ tối qua Đoàn Thịnh đã gặp hoàng thượng?”
Ánh mắt sắc bén của thái tử đảo qua, khiến nụ cười trên mặt Điền Khang
cứng ngắc. Thái tử rủ mắt xuống, nhớ lại xử trí của Đoàn đế với Trần
Khải Vân sáng này, mắt hắn chợt lóe lên hung ác, đứng lên, chắp tay sau
lưng, thong thả bước tới cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, trời tối như mực.
Qua thời gian khoảng nửa nén nhang, có người gõ cửa, Điền Kháng liếc
thái tử một cái, rồi mở cửa đi ra ngoài, rất nhanh đã trở lại.
“Sao?” thái tử hỏi.
“Người của ta đều bị đổi, hiện tại tất cả đều do người khác cải trang thành!”
“Nói vậy, tối qua hoàng thượng đã gặp Ngự Vương, hơn nữa đã diệt hết người của ta trong cung!”
“Thái tử, hoàng thượng đã nghi ngờ rồi! Sáng nay không phải Ngự Vương đã nói chuyện thích khách sao? Chẳng lẽ bọn họ đã có âm mưu, chỉ là không
muốn đánh rắn động cỏ. Đồng thời hoàng thượng xử lý vụ Trần Khải Vân khá nhân từ, giống như chỉ làm ra vẻ ?!”
Thái tử không nói gì, nhưng cả người như bị mây đen bao phủ.
“Thái tử, ngài phải nhanh quyết định thôi, không thể để cho bọn họ có cơ hội trở mình!”
“Ha ha ha ha!” thái tử ngửa đầu cười to, tiếng cười như quỷ gọi hồn.
“Là do các người ép ta, do các người ép ta!”
Trong mắt thái tử lóe lên âm hiểm: “Giết hết đám người này, để người của ta cải trang thay thế, phải làm sạch sẽ!”
“Vâng!” Điền Khang lui ra.
Thái tử trở về bàn sách, rút ra một tờ giấy viết nhanh mấy chữ, cuộn tròn lại, dùng sáp khô dán kín sau đó gọi người.
“Người đâu!”
Một ảnh vệ nhanh chóng hiện ra, thái tử đưa bức thư và một khối ngọc cho hắn: “Giao cái này cho Nam Vương!”
Người nọ cầm đồ xong lập tức lui ra.
“Thanh Ảnh đâu?!” Thái tử quát lên.
Một người khác nhanh chóng vọt vào.
“Coi chừng thế tử Nam Vương Trần Tuấn, không cho hắn ra khỏi kinh thành! Lúc cần có thể bắt hắn về vương phủ!”
Người nọ nhận lệnh rời đi.
Thái tử đứng dậy cởi áo khoác ra, thay một bộ đồ khác, đội nón lạp, dẫn ảnh vệ bí mật rời khỏi phủ thái tử.
Một chỗ khác, trong bóng đêm mông lung, một người mặc áo màu bạc bay ra khỏi rạp hát.
Trong đình nghỉ mát ở ngoài kinh thành 10 dặm, thái tử mặc áo đen đội
nón lạp đứng đó, như hòa vào bóng đêm, xung quanh đình đứng đầy hộ vệ.
Một bóng người áo bạc xuất hiện trong đình như tia chớp, mặt nạ màu bạc trên mặt tỏa ra ánh sáng lạnh.
Mấy hộ vệ quanh thái tử rút đao ra, chĩa về phía người mặc áo bạc.
“Ngươi là ai?” thái tử hỏi.
Kẻ đeo mặt nạ bạc ném cái túi trong tay cho thái tử: “Người ngươi chờ sẽ không đến đâu!”
Thái tử nhận lấy cái túi, mặt biến sắc, bên trong túi là đầu của kẻ đứng đầu Phong Xiết Quyết!
“Ngươi......ngươi là ai? Có ý gì?” Thái tử lui một bước, bọn hộ vệ nhanh chóng tiến lên chắn trước mặt hắn.
“Ý gì hẳn ngươi đã biết rõ, hiện giờ các chủ của Phong Xiết Quyết là ta!”
Thái tử cười nói: “Ngươi tới vừa đúng, chúng ta kết làm bằng hữu đi, về sau còn rất nhiều cơ hội hợp tác với nhau!”
“Không cần, giờ Phong Xiết Quyết không giao thiệp với người làm quan,
càng không muốn nhúng tay vào việc của triều đình, cho nên, về sau đừng
tìm Phong Xiết Quyết nữa!” Người mang mặt nạ vừa nói xong đã lắc mình
bay đi.
“Phong các chủ, đợi đã......!” người bên cạnh thái tử muốn gọi hắn lại.
“Đừng khiến cho ta có cớ tấn công ngươi!” giọng nói cuồng vọng theo gió truyền đến.
Thái tử ném cái túi trong tay đi, thô bạo nói: “Ném cho chó ăn! Đồ vô
vụng! Chớ đắc ý quá sớm, chờ ta có được giang sơn, ta sẽ tiêu diệt tận
gốc Phong Xiết Quyết!”
Vương Vũ Chi và Đoàn Thịnh ở phòng sách bàn bạc. Đồng Ca thì nằm trên
nóc nhà hưởng gió, đêm đen gió to thích hợp làm chuyện xấu, thời cơ giết người cướp của tốt như vậy mà không làm gì thì thật có lỗi với thời
tiết!
Đồng Ca vỗ vỗ mông, đứng lên, dùng khinh công đi về hướng đông.
Phủ thái tử.
Đồng Ca đi lòng vòng trên nóc nhà, sau đó dừng lại trên một gian phòng,
cẩn thận lấy ra một mảnh ngói nhìn vào, trong phòng là một nữ nhân đang
tắm.
Đồng Ca vội vàng che mắt, nói thầm, “Vô lễ chớ nhìn! Vô lễ chớ nhìn!”
nhưng lại để hở khẽ tay để nhìn ngực của nữ nhân trong phòng “Thật là
to!” sau đó cúi đầu nhìn mình, cuối cùng lộ vẻ tức giận bỏ đi.
Phủ thái tử rất lớn, phòng ốc san sát, Đồng Ca chaỵ lung tung một vòng,
cuối dùng dừng lại trước một căn phòng vẫn còn sáng đèn có rất nhiều hộ
vệ canh gác.
Đồng Ca cẩn thận dỡ một mảnh ngói ra, bên trong là thái tử đang ngồi
trầm mặc không biết nghĩ gì? Điền Khang thì đứng chờ một bên.
Thái tử ném tờ giấy trong tay đi: “Dạ Ninh Vũ thật to gan!”
“Hắn nói gì?” Điền Khang thận trọng hỏi.
“Tự ngươi xem đi!”
Điền Khang nhặt tờ giấy lên, xem xong vẻ mặt rất trầm trọng.
“Dã tâm của Dạ Vũ Ninh thật quá lớn! Thái tử, ngài định thế nào, có muốn hợp tác với hắn không?”
Thái tử khoát tay: “Ngươi lui ra!”
Thái tử vặn cao bấc đèn, bước đến bàn sách.
Trên nóc nhà, Đồng Ca nín thở theo dõi, mặc dù chỉ nghe vài câu, nhưng
trực giác cho nàng biết, đây là tin tức hết sức quan trọng.
Thái tử lấy ra một tấm bản đồ, đặt lên bàn, nghiêm túc xem.
Hắn nhắm mắt thở ra một hơi, mở mắt, tay phải cầm bút, vòng một vòng lên bản đồ, sau đó âm trầm ném bút xuống.
“Điền Khang !”
Điền Khang từ ngoài cửa chạy vào: “Thái tử có gì phân phó ạ!”
“Nói cho Dạ Ninh Vũ biết, ta đồng ý điều kiện của hắn!”
“Thái tử có muốn cân nhắc thêm không? Tận 3 thành trì!”
Ánh mắt thái tử lạnh lẽo: “Trước khác nay khác, chờ ta giành được giang sơn, sớm muộn gì cũng sẽ lấy lại tất cả!”
“Thuộc hạ lập tức đi làm!”
Thái tử rũ mắt xuống, khom người nhặt tờ giấy nhỏ kia lên, đưa nó lại gần ánh nến, đốt thành tro.
“Ha ha ha ha ha ha......!” tiếng cười điên loạn xém chút khiến Đồng Ca rớt khỏi mái nhà.
“Giang sơn này là của ta! Của ta!” thái tử đi tới trước kệ sách, hắn đẩy cái bình phía trên, căn phòng bí mật mở ra, hắn bước vào, giá sách lại
trở về bình thường.
“Làm gì vậy? Biến thái quá!” Đồng Ca tiếp tục canh trên nóc nhà.
Đại khái thời gian chừng nửa nén hương, thái tử mặc một bộ quần áo màu
vàng sáng thêu rồng từ căn phòng bí mật đi ra. Đồng Ca nhìn kỹ, đúng là
thái tử, xem ra hắn đã không kịp đợi, muốn làm hoàng đế ngay lập tức.
Đồng Ca ngồi xổm trên nóc nhà quá lâu, chân hơi tê, nên nàng duỗi duỗi một chút, ai ngờ không cẩn thận đạp trúng một miếng ngói.
Thái tử nghe động nhìn lên: “Ai ? Bắt thích khách! Trên nóc nhà!”
Thị vệ ngoài phòng lập tức nghe lệnh, giương tên nhắm ngay nóc nhà bắn loạn xạ.......
Đồng Ca than một tiếng, muốn chạy đi nhưng vì ngồi xổm quá lâu chân
không linh hoạt lắm, vừa bước đi đã bị trật chân té xuống mái nhà, thấy
làn mưa tên bay tới, nàng đành nằm giả chết định đợi khi bớt tên, chân
nàng cũng khá hơn mới chạy.........
Dưới đất, đuốc được đốt lên, chiếu cả viện sáng như ban ngày, bao gồm cả Đồng Ca trên nóc nhà.
Thái tử đã cởi áo rồng ra, giờ phút này hắn
đứng giữa đám thị vệ, nhìn Đồng Ca cười tà nói: “Trên trời có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông tới!”
“Bắt tên đó cho ta! Chết sống không cần lo! Nếu để chạy mất, đám các
ngươi hãy đem đầu tới gặp ta!” thái tử ra tử lệnh, những gì nàng nghe
được tối nay đã đáng chết một vạn lần, tuyệt đối không thể thả đi.
Mưa tên mãi không dứt, Đồng Ca vừa đỡ tên vừa rút lui, nhưng chẳng biết
từ lúc nào, bốn phía của nàng cũng bị người vây lại, tên bắn từ bốn
phương tám hướng, Đồng Ca nhanh chóng xoay người, tạo ra một luồng khí
để cản tên, nhưng nội lực nàng có hạn, còn tên của đối phương thì như
không bao giờ cạn, qua một lúc, Đồng Ca đã dần kiệt sức.
Đồng Ca đảo mắt nhìn bốn phía, muốn tìm chỗ yếu nhất để phá vòng vây,
nhưng những người này giống như uống thuốc liều chết, không chừa cho
nàng chút sơ hở.
Đồng Ca lóe lên ý tưởng, nàng vội vàng móc ra một viên đạn ném xuống
đất, khói mù nổi lên bốn phía, nàng vừa định nhún người bay đi, thì hai
chân đã bị người ôm chặt lấy.
Trong những người này có những kẻ đã biết chiêu này của nàng ở lần
trước, nên lần này học khôn trước khi viên đạn rơi xuống đất đã giành
trước bắt lấy chân nàng!
Đồng Ca đau khổ nói: “Huynh đệ, cần gì phải liều mạng như vậy chứ!”
“Không liều mạng thì toàn bộ mọi người ở đây đều sẽ mất mạng, không phải ngươi chết thì ta chết!”
Đồng Ca giơ kiếm lên: “Hết cách! Huynh đệ, chỉ có thể tiễn ngươi đi
thôi!” Đồng Ca giơ kiếm muốn đâm, đúng lúc này, một mũi tên ghim vào
lưng nàng, máu tươi trào ra.
Khói mù tản đi, vây quanh Đồng Ca là đao kiếm sáng loáng.
Thái tử bước ra từ trong đám hộ vệ, âm hiểm nhìn Đồng Ca. Mặc dù nàng bị bao vây nhưng vẫn đứng thẳng, không một chút nhếch nhác.
“Đồng Ca, cho ngươi hai con đường, một là khoanh tay chịu trói, như vậy
sẽ giữ được cái mạng nhỏ của ngươi, hai là thành con nhím, máu thịt be
bét!” Thái tử nói.
Đồng Ca nở nụ cười nói: “Kẻ thức thời là người hào kiệt, ta đươngnhiên
chọn điều thứ nhất, ta không quen biết Diêm Vương, tạm thời chưa muốn đi xuống đó chơi.”
Thái tử đắc ý cười to.
Đồng Ca khổ sở nghiêng đầu nhìn mũi tên cắm trên lưng: “Có thể tìm người trị thương cho ta trước không?” Cứ tiếp tục chảy máu thế này, sớm muộn
gì nàng cũng ngoẻo mất!
“Sao máu lại có màu đen?” Đồng Ca nhìn tay mình, sau đó phun ra một ngụm máu đen, “Trên tên có độc!” tiếp theo nàng ngã xoạch xuống!
“Thái tử điện hạ! Người này xử lý sao ạ?”
“Các ngươi lui ra! Bổn cung tự có quyết định!”
Hộ vệ lui ra hết, chỉ còn lại Điền Khang và một vài tâm phúc của thái tử.
Điền Khang lại gần tai thái tử nói: “Giữ lại người này để áp chế Ngự Vương!”
Thái tử âm trầm nhìn hắn, Điền Khang thấy vậy vô cùng sợ hãi, thái tử ghét nhất là có người muốn thăm dò tâm tư của hắn.
“Mang nàng đến Tây viện, giải độc chữa thương cho nàng!”
“Dạ!” Một nam tử ôm ngang Đồng Ca nhanh chóng rời đi.
Thái tử vẫn đứng yên tại chỗ.
Đồng Ca nằm im trên giường, áo được vén lên một nửa, trên da thịt trắng
noãn như ngọc có một khối thịt sưng đỏ nát bét, nhìn thấy mà ghê!
“Sao rồi?” Thái tử bước vào thấy bộ dạng Đồng Ca như vậy, hơi không vui nói với mấy nam tử trong phòng: “Các ngươi lui ra đi!”
Trong phòng chỉ còn lại Đồng Ca, thầy thuốc và thái tử.
“Vết thương của nàng sao rồi?” Thái tử hỏi.
“Đã giải độc, vết thương trên lưng nếu không bị nhiễm trùng, thì không có gì đáng lo!”
Thái từ ừ một tiếng, “Nữ nhân này rất khó chịu, hãy phế võ công của nàng đi!”
“Vâng!”
Thái tử nhìn Đồng Ca một cái, sau đó ra ngoài, nói Điền Khang đang chờ ở cửa: “Phái hai nha hoàn đến hầu hạ, còn nữa, canh giữ chỗ này thật cẩn
thận, ta muốn ngay cả một con ruồi cũng không lọt vào được!”
Ngự Vương Phủ.
Đoàn Thịnh bàn bạc với Vương Vũ Chi xong thì về phòng.
“Đồng Đồng! Đồng Đồng!”
Đoàn Thịnh không nghe thấy tiếng đáp, bèn chạy nhanh ra ngoài phòng, hỏi hai nha hoàn canh cửa: “Vương phi đâu? Có thấy nàng không?”
Hai nha hoàn mờ mịt lắc đầu: “ Vừa rồi vương phi còn nghỉ ngơi bên trong, bọn nô tỳ không thấy vương phi ra khỏi cửa ạ!”
Đồng Ca rời khỏi phòng không phải bằng cửa chính mà là cửa sổ!
Đoàn Thịnh liếc nhìn trời, “Trễ thế này, nàng sẽ đi đâu chứ?!”
Đoàn Thịnh chạy tới phòng Giang Tiểu Thủy, bình thường hai người thích cãi nhau ầm ĩ, nhưng phòng Giang Tiểu Thủy đã tắt đèn.
Đoàn Thịnh gõ cửa dồn dập: “Giang huynh đệ, Giang huynh đệ, ngươi có trong phòng không?”