Vừa Gặp Nương Tử Lầm Cả Đời

Chương 37: Cho nàng câm!



Giang Tiểu Thủy nói: “Vậy Đồng Muội thì sao? Hôm nay không cứu?”

Mắt Đoàn Thịnh ảm đạm: “Tạm thời Đồng Đồng sẽ không có nguy hiểm, thái tử giải độc cho nàng chứng tỏ tạm thời chưa muốn giết nàng, chỉ sợ......”

“Sợ cái gì?”

Đoàn Thịnh trầm mặc, sau đó đứng lên nói: “Về thôi!”

Giang Tiểu Thủy nói: “Ngươi về đi! Ta tiếp tục canh ở đây, ta muốn chịu khổ chung với Đồng Muội.”

Đoàn Thịnh nhìn hắn: “Được, có tin gì lập tức báo cho ta, chú ý an toàn!”

Giang Tiểu Thủy vẫy vẫy tay, “ Biết rồi! Biết rồi! Ngươi mau về đi, sớm kiếm được chìa khóa, Đồng Muội sẽ sớm thoát khỏi bể khổ!”

Đoàn Thịnh nhìn lại căn phòng kia, trong tim như có tảng đá đè nặng trĩu.

Thái tử ngồi trên kiệu mềm tám người khiêng. Điền Khang đi theo bên cạnh.

“Thái tử điện hạ, thích khách tối qua ngài định xử trí thế nào?”

Thái tử lạnh đạm nhìn hắn một cái, rồi nhắm mắt.

Điền Khang liếc thái tử một cái, sau đó nhỏ giọng hiến kế: “Tối qua người của Ngự Vương ám sát thái tử trước mặt mọi người, đây chính là cơ hội tốt để diệt trừ Ngự Vương!”

Thái tử rũ mắt xuống, xoay xoay nhẫn ngọc trên tay, vẻ mặt cực kỳ âm hiểm: “Mấy ngày nay sức khỏe phụ hoàng thế nào?”

“Bẩm thái tử, gần đây hoàng thượng ăn kém, tinh thần uể oải.”

“Ừ.” thái tử nhắm mắt không nói nữa.

“Thái tử điện hạ, tối qua thích khách kia trốn trên nóc phòng, có khi nào nàng ta đã nghe được gì hay không?

Thái tử run run mi.

Điền Khang quan sát vẻ mặt thái tử, nói: “Thái tử, giờ là thời điểm quan trọng, giữ lại nữ nhân này sợ là mầm tai vạ!”

Thái tử đột nhiên mở mắt, “Ta muốn nàng ta!”

Điền Khang cười gượng, “Ý của nô tài là, có nên để nàng ta im miệng hay không?”

Thái tử xoay xoay chiếc chìa khóa trong tay: “Im miệng? Có cách gì?”

Điền Khang thận trọng nói: “Để nàng ta mất tiếng mấy ngày?”

Thái tử trầm ngâm: “ Cũng tốt!”

“Vương đại nhân!”

“Lý tổng quản, trong phủ đã xảy ra chuyện gì?”

“Nữ nhân vương gia mang về bị mất tích!”

Vương Vũ Chi vuốt râu, “Thật sao? Vương gia phản ứng thế nào?”

Lý tổng quản lắc đầu thở dài: “Có lẽ vương gia đã bị cô nương này làm cho mê muội!”

Vương Vũ Chi trầm giọng nói: “Số mệnh của vương gia là vua một nước, bên cạnh ngài phải là một nữ tử xứng đáng, như vậy đất nước mới được yên bình.”

Lý tổng quản nói, “Phải thanh trừ chướng ngại!”

Vương vũ chi vỗ vỗ vai Lý tổng quản: “Vì tương lai của vương gia, vì tương lai của Đại Tề!”

Trong mắt Lý tổng quản che giấu đầy dã tâm.

Đoàn Thịnh viện cớ bệnh không vào triều.

Sáng sớm, Sở Mộ Hành xách theo mấy bình rượu từ tiệm trở về, vừa vào vương phủ đã cảm giác không khí là lạ, dưới sự hướng dẫn của người làm hắn tìm được Đoàn Thịnh

“A Thịnh, xảy ra chuyện gì?”

Đoàn Thịnh nặng nề nói:”Mộ Hành, chúng ta đến phòng sách nói chuyện.”

Hai người tới phòng sách.

“Đồng Đồng bị thái tử bắt, nhốt ở Tây viện.”

“Cái gì? Bị thái tử bắt? Khi nào?”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói rõ chút đi!”

Đoàn Thịnh kể vắn tắt chuyện tối qua. Sở Mộ Hành đứng bật lên, vô cùng lo lắng nói: “Ngươi nói tối qua Đồng Ca đến phủ thái tử, bị thái tử bắt được, còn trúng tên độc, giờ đang bị nhốt ở Tây viện?”

“Đúng!”

“Sao lại vậy!”Sở Mộ Hành rối rắm, “Nghe nói Tây viện là tường đồng vách sắt, phải làm sao đây?”

“Trực tiếp tới cửa đòi người là không được, thái tử có thể viện rất nhiều cớ, Đồng Ca sẽ vì vậy mà mất mạng. Chỉ còn cách ngầm tìm được chìa khóa, lặng lẽ cứu người!”

“Mấu chốt là thái tử luôn mang chìa khóa theo bên người, một tấc không rời!” Đoàn Thịnh nói.

Sở Mộ Hành nói: “Ta sẽ tìm Diệu thủ trích tinh Tư Không Tinh Nhi giúp một tay!”

Đoàn Thịnh hỏi, “Trước giờ Tư Không Tinh Nhi luôn lang bạt khắp nơi, rất khó tìm, việc này chắc được mấy phần?”

Sở Mộ Hành cười gượng: “Việc này cần xem vận may!”

“Vương gia, Tang viện chủ xin gặp!”

Đoàn Thịnh vốn không định gặp, nhưng vì lịch sự nói, “Dẫn hắn đến phòng khách!”

“Mộ Hành đi cùng chứ?”

“Cũng được!”

Tang Vân mặc áo trắng đang đứng giữa phòng khách, phe phẩy quạt xếp, nghe tiếng bước chân, hắn quay đầu lại, làm lễ “Ngự Vương!”

Đoàn Thịnh đáp, “Chào Tang viện chủ!”

Tang Vân nhìn Sở Mộ Hành, “Mộ Hành cũng ở đây hả!”

Sở Mộ Hành, “Ừ!”

Tang Vân nhìn hai người, “Đã xảy ra chuyện gì? Sao mặt hai người nặng nề vậy?”

Đoàn Thịnh nói: “Đúng là có một số việc gấp cần xử lý, nếu Tang viện chủ không có việc gì vội, ngày khác chúng ta lại nói chuyện vậy!”

Tang Vân lễ độ cười nói: “Chuyện của ta không vội! Chính là vì kịch bản về Đồng Ca, nếu Ngự Vương có việc thì để hôm khác vậy!”

Tang Vân thấy khi nhắc tới Đồng Ca thì vẻ mặt hai người khác lạ, đã hiểu phần nào, bèn hỏi.

“Đồng Ca đâu? Sao không thấy nàng?”

“Vương gia, Đại nội tổng quản Lý công công đến!”

Đoàn Thịnh nhìn Tang Vân, “Tang viện chủ, ta có việc gấp, xin thất lễ!”

Đoàn Thịnh sải bước đi, Sở Mộ Hành ở lại.

Tang Vân hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Sở Mộ Hành khó xử cười: “Tang Vân, việc này.......”

Tang Vân cắt ngang lời hắn: “Mộ Được, không cần nói.... Ta biết huynh không tiện nói. Ta chỉ muốn nói, nếu như có gì cần ta giúp cứ nói một tiếng!”

Được bạn tốt thông cảm, Sở Mộ Hành hơi xấu hổ, “Tang Vân, cảm ơn đã thông cảm cho ta!”

Tang Vân vỗ vỗ vai hắn, cười cười rời đi.

Sở Mộ Hành đến sân sau, đặt ngón tay lên miệng thổi, phút chốc một con Thương Ưng xuất hiện, đậu lên tay hắn, Sở Mộ Hành cột một tấm vải vào chân nó, rồi để nó bay đi.

“Ngự Vương cát tường!”

“Lý công công, xin đứng lên, ngươi tự mình đến đây có chuyện gì không?”

“Vương gia, hoàng thượng gọi ngài vào cung!”

Đoàn Thịnh nhìn trời nói “Lý công công biết là vì việc gì không?”

“Không, gần đây tinh thần hoàng thượng không được như trước.........”

Đoàn Thịnh nói: “ Thái y đã khám chưa?”

“Đã khám, nhưng không tìm ra bệnh, chỉ nói là do hoàng thượng lớn tuổi.....”

Đoàn Thịnh có cảm giác giông bão sắp nổi lên, “Bắt đầu từ khi nào?”

Lý công công nói rất nhỏ, “Từ khi biết biết tin ngài giết Lý Trường Thanh rồi về kinh.”

Đoàn Thịnh nắm chặt tay, mắt đầy lửa giận.

“Lý công công về chăm sóc phụ hoàng trước đi, ta sắp xếp một chút rồi sẽ lập tức vào cung!”

“Vâng, nô tài cáo lui!”

Đoàn Thịnh ngửa đẩu nhìn trời, hít một hơi thật sâu, tống tất cả buồn bực trong lòng ra.

“Trong cung đã xảy ra chuyện gì sao?” Sở Mộ Hành đi đến bên cạnh Đoàn Thịnh.

“Hắn thật táng tận lương tâm!”

“Chẳng lẽ là phán đoán xấu nhất?” Sở Mộ Hành hỏi.

Đoàn Thịnh gật đầu.

“Mộ Hành, chuyện chìa khóa huynh xử lý đi, ta vào cung đã!”

“Được! Phải cẩn thận!”

Đoàn Thịnh đi vài bước, quay đầu lại, lấy ra một khối ngọc bội trừ trong ngực, giao cho Sở Mộ Hành: “Cái này có thể điều động ám vệ trong phủ, hãy dốc hết sức cứu Đồng Đồng!”

Đồng Ca chống tay ngồi lên, xếp bằng trên giường vận công thử, “Sao trong cơ thể mình lại không có chút nội lực nào?!”

Đồng Ca chưa từ bỏ ý định thử lại lần nữa, nhưng kết quả vẫn như cũ.

“Bà nội gấu! Tên thái tử đáng chết kia đã làm gì?!” Đồng Ca vừa mắng vừa cố gắng xuống giường, nàng ra ngoài lâu như vậy, nhất định Thịnh đang rất lo lắng!

“Cửa này sao mở đây, cứng quá!” Đồng Ca dùng hết sức cũng không nhúc nhích được cánh cửa, ngược lại làm ảnh hướng vết thương trên lưng khiến nàng càng đau hơn.

“Bà nội gấu! Cửa lớn không được, thì ta đi cửa sổ! Ta không tin, một căn phòng nho nhỏ có thể giữ được Đồng Ca ta!”

Khi Đồng Ca mở được cửa sổ ra, nàng trợn to mắt nhìn khung sắt từ những cây trụ to như cánh tay, mà bên ngoài hộ vệ cũng đứng chằng chịt.

“Thái tử coi trọng mình quá!” Đồng Ca bám tay trên bệ cửa, thở hổn hển.

Khi nàng nhìn ra cửa sổ, thì thị vệ ngoài cửa cũng đang ngơ ngác nhìn nàng, dưới ánh mặt trời, qua làn song sắt, nàng như tiên nữ bị cầm tù, tóc dài đen bóng, dung mạo xinh đẹp hơi tiều tụy.......

Đồng Ca đảo mắt qua, trong số thị vệ có một kẻ nở nụ cười ngu với nàng.

“Đồ điên!” Đồng Ca quay vào phòng, ngồi xuống ghế, thuận tay rót một ly trà định uống một hớp, nhưng nghĩ nghĩ lại bỏ xuống.

Đồng Ca ngẩng đầu nhìn nóc nhà, hoàn toàn nổi giận: “Bà nội gấu nó! Nhốt hổ hả? Làm luôn một cái lồng sắt!”

“Làm sao ra ngoài đây?”

Đúng lúc này, có hai tỳ nữ bưng thức ăn tới trước cửa sổ.

“Cô nương, ăn cơm!”

Đồng Ca quay đầu nhìn, hai tỳ nữ đang chuyền từng dĩa thức ăn nhỏ qua song sắt.

Đồng Ca nhìn chằm chằm trâm cài tóc trên đầu một tỳ nữ, mắt sáng lên, “Thơm quá!” Nàng đi tới cửa sổ, nhanh như chớp rút cây trâm ra.

Tỳ nữ kia kinh sợ thét chói ta, “Cô nương làm gì vậy?”

Đồng Ca đáp, “Không có gì! Cho ta mượn cây trâm một chút!”

Đồng Ca ngồi xuống ghế: “Làm bằng bạc! Vừa đúng!"

Nàng chuyển thức ăn lên một cái ghế, dùng trâm thử từng món, thấy không có gì khác thường mới dám ăn.

Hiện tại Đồng Ca mới hiểu cơm quan trọng đến mức nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.