Vua Hình Tượng

Chương 20: Bí mật



Chúc Dĩ Lâm ở bên ngoài mấy ngày, không biết Lục Gia Xuyên làm gì ở Hồng Thành. Khi xem tin tức, anh đột nhiên phát hiện, không ngờ Lục Phinh Đình đã rút đơn kiện, còn gửi một bức thư công khai xin lỗi Lục Gia Xuyên.

Ân oán hào môn nhà họ Lục oanh liệt bước qua năm mới, tạo ra rất nhiều công trạng cho người làm truyền thông. Điều khiến người ta thất vọng là, Lục Gia Xuyên bao lần không biết giữ miệng trong giới giải trí lại hoàn toàn giữ im lặng trong câu chuyện này, từ đầu đến cuối, không moi ra được chút thông tin nào từ miệng hắn.

Hot topic biên soạn chuyện bát quái nhà họ Lục lũ lượt xuất hiện trên mạng, hình tượng của Lục Gia Xuyên biến từ "con nhà giàu kiêu căng mất não" ban đầu, thành "con riêng tâm cơ sâu nặng mưu phản soán vị".

—— Vụ việc con riêng không có chứng cứ trực tiếp, nhưng đã bị lan truyền rộng đến mức người qua đường cũng biết hết.

Ngoài ra, còn bị bóc cả một thông tin nặng ký: Lục Gia Xuyên và Chúc Dĩ Lâm là bạn cấp 3.

Tin tức này không phải do Ôn Nhàn truyền ra, Chúc Dĩ Lâm không hỏi, anh chỉ kể sơ cho Ôn Nhàn.

Cho dù Ôn Nhàn không truyền ra, cư dân mạng đào cũng chẳng khó.

Trong tài liệu chính thức công khai của Chúc Dĩ Lâm không đề cập anh học trường cấp 3 nào, Lục Gia Xuyên thì vì nhà họ Lục cố tình giấu giếm thân phận con riêng của hắn, hồ sơ trong quá khứ đều bị tiêu hủy thay thế hết. Nhưng hồ sơ là thứ chết, người là thứ sống, bọn họ có bao nhiêu bạn cấp 3 học chung, bị bóc ra là chuyện sớm muộn.

Lúc nghỉ ngơi, Chúc Dĩ Lâm lên mạng lướt web, anh không hóng hớt chuyện giới giải trí, tập trung xem tin tức tài chính kinh tế.

Chịu ảnh hưởng từ phong ba tập đoàn Bác Quang, gần đây thị trường chứng khoán rung chuyển, nhân sĩ giới tài chính còn quan tâm Lục Gia Xuyên hơn cả quần chúng ăn dưa giới giải trí. Nhưng mặc cho cái tên này treo trên trang nhất hàng ngày, quậy long trời lở đất, chính chủ Lục Gia Xuyên vẫn bất động như núi.

Hắn thanh bạch, hoàn toàn lùi lại, như thể không có chút quan hệ nào với Bác Quang.

Nhưng Bác Quang giống như một con lạc đà sắp chết, sau khi ngã xuống, xương và thịt đều bị người ta bới sạch —— Bới đi đâu?

Cuối cùng, Chúc Dĩ Lâm mới ý thức được trong chuyện này có vẻ có điều mờ ám.

Nhưng nhiều người bên ngoài nghi ngờ Lục Gia Xuyên, anh lại không tin lắm. Trong lòng anh, hình tượng của Lục Gia Xuyên tiệm cận với "ngốc nghếch đáng yêu", là "công chúa Bạch Tuyết" ngây thơ thuần khiết, tất cả tội danh đều là do mẹ kế độc ác và chị gái tâm địa đen tối vu oan cho hắn.

Quảng cáo đang quay là một đoạn phim ngắn, vào giờ nghỉ, Chúc Dĩ Lâm mở Wechat.

Mấy hôm nay bọn họ liên lạc rất thường xuyên, gần như không hề ngừng nhắn tin. Ngày nào Lục Gia Xuyên cũng hỏi anh ít nhất mười lần "Anh đang làm gì", chỉ hận không nắm được động tĩnh của anh từng giây từng phút.

Chúc Dĩ Lâm hỏi: "Sao em lại dính đến mức này?"

Lục Gia Xuyên tủi thân: "Bởi vì em nhớ anh mà, anh, anh đang làm gì vậy?"

Chúc Dĩ Lâm: "..."

Anh không nhịn được cười, cười xong lại suýt quyên mất đang định hỏi gì, mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn.

Chúc Dĩ Lâm nói: "Anh xem tin tức rồi, nhà em rốt cuộc làm sao thế? Sao em không nói gì với anh cả?"

"Có gì đâu mà nói ạ." Lục Gia Xuyên gửi voice chat cho anh, "Em cũng chẳng biết bọn họ đang làm gì, thanh minh cho em là được rồi, mấy cái khác em không liên quan. Anh đừng quan tâm quá, bây giờ đã giải quyết rồi."

Chúc Dĩ Lâm cũng không muốn quan tâm, nhưng anh không đè nén được lòng nghi ngờ: "Người ta đều đang đoán là em động tay động chân sau lưng."

"Anh cũng nghĩ vậy à, anh? Anh nghi ngờ em?"

"..."

Chúc Dĩ Lâm yên lặng một lát: "Đương nhiên là anh không, nhưng anh lo cho em, sợ em thiệt thòi."

Lục Gia Xuyên không gửi voice nữa, gõ chữ cho anh, nói ngu ngốc: "Thiệt thòi chút thì thiệt thòi chút thôi, em không muốn lợi dụng ai hết, chỉ muốn lợi dụng anh thôi. Khi nào anh về nhà vậy? Em ngủ một mình bảy năm rồi, không muốn phòng không gối chiếc nữa đâu, anh à."

Chút nghi ngờ cuối cùng của Chúc Dĩ Lâm tan biến: "Tối nay là về, đợi anh."

Vốn dĩ theo kế hoạch phải quay thêm một buổi sáng nữa, nhưng tình hình quay chụp của Chúc Dĩ Lâm cực tốt, hoàn thành sớm, trống ra được một buổi tối và một buổi sáng, chuẩn bị về nhà với Lục Gia Xuyên.

Quan hệ hiện giờ của bọn họ không phải tân hôn, còn hơn cả tân hôn.

Chúc Dĩ Lâm rung động lại sốt sắng, khi vội vã về đến Hồng Thành đã là đêm khuya.

Anh cố ý uống nước cho no bụng, để bắt tàu cao tốc mà bỏ cả cơm tối. Đàm Tiểu Thanh, là con pet hình người của anh, cũng bỏ cơm tối theo, đói đến mức ngực dính cả vào lưng, điên cuồng chửi thầm của nợ Lục Gia Xuyên, lại tức mà không dám nói gì.

Hơn 12 giờ đêm, Chúc Dĩ Lâm đẩy cửa nhà, Lục Gia Xuyên quả nhiên đang đợi anh.

Đèn chính ở phòng khách không bật, chỉ có chiếc đèn nhỏ cạnh sofa đang phát sáng, ánh sáng vàng ấm áp bao phủ Lục Gia Xuyên. Hắn có vẻ đã buồn ngủ lắm rồi, ngồi đó mà mí mắt không ngừng díu lại, nhưng vì chờ Chúc Dĩ Lâm nên kiên trì không chịu nhắm mắt, ngoan chết đi được.

Chúc Dĩ Lâm không phải trai thẳng, nhưng lại khá giống mắc "bệnh trai thẳng". Người yêu của anh si tình lại ngoan ngoãn, thỉnh thoảng làm mình làm mẩy, nũng nịu một chút, phần lớn thời gian là vẻ mặt hiền lành, giống như mặc cho anh vân vê, cho dù chịu tổn thương vì anh thì cũng tủi thân cùng lắm là mười phút, mười phút sau vẫn sẽ sống chết dính lấy anh, chỉ si mê anh.

Tình yêu của Chúc Dĩ Lâm dành cho Lục Gia Xuyên nháy mắt tràn trề cực điểm, anh nghĩ, giờ này khắc này, cho dù Lục Gia Xuyên đòi sao đòi trăng, anh cũng sẽ đi hái xuống.

Nhưng Lục Gia Xuyên có thức hay không thì cũng chẳng khác gì, đã buồn ngủ đến mức không tỉnh táo nữa, mãi một lúc lâu sau mới phát hiện ra anh, mơ màng chào: "Anh, anh về rồi à?"

Chúc Dĩ Lâm gật đầu, dựng hắn dậy: "Ngoan, về phòng ngủ đi."

"Em không buồn ngủ." Lục Gia Xuyên mở mắt nói xạo, nắm lại tay Chúc Dĩ Lâm, kéo Chúc Dĩ Lâm ngồi xuống cạnh mình, "Anh hôn em cái đã."

"..."

Chúc Dĩ Lâm khẽ cười, hôn một cái lên môi hắn.

Lục Gia Xuyên không thỏa mãn, ôm eo anh, quấn lấy hôn môi.

Bàn tay kia vuốt ve sau lưng anh, sờ lung tung trong quần áo. Chúc Dĩ Lâm bị châm mồi lửa, hơi thở hổn hển, nụ hôn với Lục Gia Xuyên càng lúc càng sâu. Hai người cùng chìm sâu xuống ghế sofa, động tác quá mạnh, sofa lung lay phát ra tiếng "ken két" mờ ám trong đêm khuya yên tĩnh, nghe mà mặt đỏ tía tai.

Toàn thân Chúc Dĩ Lâm tê dại, Lục Gia Xuyên thường thể hiện tính công kích vượt quá dự liệu của anh trong lúc thân mật, ví dụ như hung hãn hôn anh, giữ tứ chi anh lại, ôm chặt cổ anh, nắm cằm anh, khiến đùi anh cũng không động đậy được, lúc run rẩy cũng chỉ có cổ tay và mắt cá chân co rút, những bộ phận khác đều không được tự do.

Chúc Dĩ Lâm thấy sắc là mờ mắt, không nghĩ như vậy có gì không tốt, Lục Gia Xuyên dữ một chút cũng đáng yêu.

Chiếm hữu và bị chiếm hữu đều có thể thỏa mãn tính độc chiếm của anh, huống chi giọng điệu của Lục Gia Xuyên luôn nũng nịu. Sau khi hôn đủ, hắn áp mặt vào cái cổ nóng hổi của anh, lèo nhèo hỏi: "Ngày mai anh còn phải đi không?"

Chúc Dĩ Lâm đáp: "Có thể ở bên em đến trưa."

Anh vươn ngón tay chọc vào mặt Lục Gia Xuyên, đột nhiên phát hiện tên kia có quầng thâm mờ mờ: "Mấy hôm nay em bận gì vậy? Ngủ không ngon à?"

Lục Gia Xuyên ngáp một cái: "Đọc kịch bản, để không làm anh mất mặt, em nỗ lực lắm, mau khen em đi."

Chúc Dĩ Lâm cười: "Không phải em đọc cả rồi sao?"

"Củng cố ôn tập." Lục Gia Xuyên khẽ cắn cổ anh từng chút một như con gà mổ thóc.

Chúc Dĩ Lâm bị trêu chọc đến mức ngứa ngáy toàn thân, không chịu được nữa liền đẩy hắn ra: "Vừa rồi anh mua về chút nguyên liệu, ngày mai xuống bếp nấu cho em."

Dưới ánh mắt trông mong của Lục Gia Xuyên, Chúc Dĩ Lâm giải thích trước: "Có thể không ngon bằng ngày trước, mấy năm nay hiếm khi vào bếp lắm, không thạo nữa, em đừng kỳ vọng cao quá."

"Không, anh làm là ngon nhất." Lục Gia Xuyên ngốc nghếch tâng bốc, "Em vẫn nhớ ngày trước đầu bếp quán cơm bên cạnh trường mình còn không nấu ngon bằng anh. Em nghĩ ấy, anh bị giới giải trí làm lỡ mất cơ hội rồi, không thì có thể làm đầu bếp chính Michelin."

"..." Chúc Dĩ Lâm bất đắc dĩ, "Khen thái quá là giả tạo đấy, cục cưng, em có thể học kỹ năng khen người một cách thông minh không? Ngốc quá."

Lục Gia Xuyên nghẹn lời, Chúc Dĩ Lâm nói tiếp: "Không sao, ngốc chút thì đáng yêu. Nói cho anh xem, mấy hôm nay em đã làm gì, em suốt ngày hỏi anh đang làm gì, khi anh hỏi em thì sao em lại không nói? Hả?"

"Em nói rồi còn gì, đọc kịch bản." Lục Gia Xuyên đáp, "Em còn giúp anh dọn dẹp nhà cửa, tiện tay chuyển đồ của em đến luôn, ở kia kìa."

Hẳn chỉ phòng đọc sách của Chúc Dĩ Lâm: "Đều là mấy đồ chơi linh tinh, em còn mua mấy bồn hoa. Nhà anh bí bách quá, chẳng có sức sống gì hết."

Chúc Dĩ Lâm gật đầu: "Anh không hay về nhà, một năm ở không được mấy ngày."

"Nhìn ra rồi." Lục Gia Xuyên nói, "Không sao, sau này em sẽ trông nom cho anh."

"Nói như thể em siêng ở nhà được vậy."

"Em tìm người trông là được chứ gì."

Lục Gia Xuyên ngáp không ngừng, nhưng hắn không chịu ngủ trước. Chúc Dĩ Lâm đi tắm hắn đòi đi theo, thay quần áo hắn đòi đi theo, người ta vào phòng bếp kiếm đồ ăn hắn cũng đòi đi theo, đi bước nào theo bước đó, giống như cái đuôi nhỏ vậy.

Chúc Dĩ Lâm phải khống chế vóc dáng, chỉ ăn mấy miếng mì đã buông đũa.

Khi anh ăn mì, Lục Gia Xuyên ngồi ở phía đối diện bàn ăn, tay chống cằm, nghiêng đầu yên lặng nhìn anh, như thể hình ảnh thông thường như anh ăn mì mà cũng cực kỳ đáng thưởng thức.

Chúc Dĩ Lâm bị dính đến mức bó tay, nắm tay Lục Gia Xuyên, kéo Lục Gia Xuyên đã buồn ngủ mờ mắt về phòng ngủ, đẩy lên giường.

"Sao em buồn ngủ vậy? Đọc kịch bản cũng không cần nỗ lực đến thế, không khai máy sớm được đâu." Chúc Dĩ Lâm giúp Lục Gia Xuyên cởi quần áo, nhét hắn vào trong chăn, lấy điện thoại hắn đang nắm chặt trong tay ra, "Ngủ đi, áp lực vậy làm gì? Cho dù thế nào anh cũng yêu em hết, đừng nghĩ linh tinh."

Lục Gia Xuyên trông có vẻ cực kỳ mệt mỏi, vừa nằm lên ngối là ngủ luôn.

Chúc Dĩ Lâm lắc đầu, anh có phần không rõ áp lực của Lục Gia Xuyên tới từ đâu, thật sự là sợ quay không tốt khiến anh mất mặt sao? Rõ ràng em ấy diễn rất tốt mà.

Chẳng lẽ là dư luận bất lương trên mạng đã tạo ảnh hưởng đến em ấy?

Em ấy đã xem những tin bát quái suy đoán ác ý kia rồi ư?

Chúc Dĩ Lâm khẽ nhíu mày, đang định hay là công khai nói gì đó giúp hắn khống chế chiều hướng dư luận, điện thoại Lục Gia Xuyên liền đột nhiên rung lên.

Chúc Dĩ Lâm không giống Lục Gia Xuyên, không có thói xấu thích tra điện thoại di động người yêu.

Nhưng bây giờ điện thoại Lục Gia Xuyên vừa hay lại đang trong tay anh, chưa đến lúc tự động khóa màn hình, anh đã lỡ trông thấy tin nhắn Wechat hiển thị đầy đủ trên bảng thông báo ——

[Lâm Mạn Thanh: Cậu Lục, sao anh không trả lời em vậy? Nghe nói cuối cùng anh cũng đã lừa được người tới tay rồi, gần đầy xuân phong đắc ý lắm nhỉ? Chúc mừng chúc mừng, nhưng anh đừng có quên em nha, mấy tháng không gặp, người ta cũng nhớ anh lắm.]

"..."

Hơi thở của Chúc Dĩ Lâm như bị ngắt điện, đột nhiên dừng lại.

Lâm Mạn Thanh? Cái tên này khá quen, hình như là...

Chúc Dĩ Lâm trực tiếp tìm trong trình duyệt di động của Lục Gia Xuyên. Sau khi gõ tên, trên web nhảy ra tin tức bát quái một năm trước, tiêu đề nào cũng rất giật gân —— Lâm Mạn Thanh từng hợp tác với Lục Gia Xuyên trong [Tần Vương Truyện], sau đó cô ta bị bóc phốt tuesday chen chân, bị cư dân mạng chửi rủa, Lục Gia Xuyên từng nói đỡ cho cô ta.

Chúc Dĩ Lâm tắt trình duyệt, tiện tay xóa lịch sử tìm kiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.