Đàm Tiểu Thanh sẽ mãi mãi không hiểu được, vì sao có những cặp tình nhân hôm qua đang còn ngọt ngào như keo như sơn, hôm nay lại trở mặt cãi nhau được, tốc độ đến mức khiến người ta phát sợ.
Chúc Dĩ Lâm hiển nhiên cũng không định để cô hiểu, không muốn nói trước mặt cô và tài xế, chỉ bảo Lục Gia Xuyên đợi đã, đợi anh xong việc rồi nói riêng sau.
Lục Gia Xuyên đưa mắt nhìn Chúc Dĩ Lâm xuống xe.
Buổi chiều hôm nay Chúc Dĩ Lâm phải tham dự hoạt động quảng cáo của một thương hiệu mỹ phẩm. Ở đây có rất nhiều fan, phía thương hiệu đã sắp xếp vài tiết mục tương tác, phần thưởng khá hậu hĩnh, trạng thái kinh doanh của Chúc Dĩ Lâm cũng không khác bình thường là bao, chỉ phụ trách mặt không đổi sắc phát phần thưởng.
Nhưng mặc dù lãnh đạm, anh lại rất có kiên nhẫn. Sau khi kết thúc có fan vây quanh anh xin ký tên, anh đứng tại chỗ ký hơn 40 phút rồi mới được Đàm Tiểu Thanh mãi mới chen vào được lôi đi.
Anh không mệt, Đàm Tiểu Thanh nhìn mà mắc mệt.
Trong lúc đó, Lục Gia Xuyên vẫn luôn đợi anh trên xe, cuối cùng Đàm Tiểu Thanh cũng ý thức được, có thể là Chúc Dĩ Lâm cố ý, kéo dài thời gian không muốn lên xe.
Đương nhiên cũng có khả năng là cô nghĩ nhiều rồi.
Cửa xe đóng lại, Đàm Tiểu Thanh nói: "Anh, phía thương hiệu muốn mời anh ăn cơm."
Tài xế lái xe theo lời anh nói, Đàm Tiểu Thanh ngồi ở hàng trước, mở một bài tình ca ngắn nhẹ nhàng để làm dịu không khí khiến người ta ngột ngạt trong xe.
Hồng Thành quá lớn, lại đông, thời gian đi lại trong thành phố có khi còn lâu hơn ngồi máy bay hay tàu cao tốc ra ngoài.
Hiện giờ bọn họ bị kẹt trên đường, dòng xe như nước chảy không lưu thông nổi, tiếng còi vang liên tục, nhìn nét mặt của anh tài xế, Đàm Tiểu Thanh quả thực nghi ngờ, nếu không phải đang làm tài xế cho Chúc Dĩ Lâm, anh ta sẽ hạ cửa kính xe gia nhập hàng ngũ tài xế chửi đổng "Ngu vãi l*n, mày có biết lái xe không" bên ngoài ngay lập tức.
Chúc Dĩ Lâm cũng có phần thấp thỏm không yên.
Anh và Lục Gia Xuyên ngồi song song với nhau, tên kia có lẽ đã không thể chờ đợi thêm nữa, ngón tay chậm rãi bò đến từ chỗ ngồi, lặng lẽ nắm tay anh.
Chúc Dĩ Lâm không lên tiếng, quay đầu nhìn Lục Gia Xuyên.
"Anh ơi, anh vẫn còn giận sao?" Trong tiếng nhạc xe và tiếng còi, tiếng chửi đổng, hắn thấp giọng nói, "Giờ em mới phát hiện, có phải anh đã trông thấy tin nhắn trong điện thoại em không?"
Chúc Dĩ Lâm không phủ nhận.
Lục Gia Xuyên nói: "Đó là đùa thôi, em và Lâm Mạn Thanh không có quan hệ gì hết, trước đây lúc quay phim chung với cô ta, em phát hiện cô ta là người Giang Thành. Chắc anh cũng biết đó, Giang Thành có ý nghĩa như thế nào với chúng ta mà. Em coi cô ta như đồng hương, qua lại với cô ta cũng không tệ, thậm chí còn coi cô ta như một trong số bạn bè ít ỏi, kể với cô ta mấy câu về chuyện của chúng mình..."
Lục Gia Xuyên giọng nhẹ nhàng, tốc độ chậm, từ nào cũng cân nhắc, như thể nếu không cẩn thận mở miệng như vậy, sẽ bất cẩn chọc tức Chúc Dĩ Lâm, rất đỗi buồn tủi.
Hắn nói: "Sau đó cô ta xảy ra chuyện, bị bóc phốt chen chân, cô ta bảo em rằng những chuyện đó không phải thật, có đối thủ đang làm khó cô ta. Em liền tin, rồi nói đỡ cho cô ta, không ngờ sau đấy lại có nhiều chứng cứ đến vậy, hóa ra là cô ta lừa em."
"..."
"Anh, anh sẽ không nghĩ rằng em ngốc chứ? Khi đó em vừa mới bước vào đời, không ngờ thế giới bên ngoài lòng người hiểm ác. Cô ta đúng là người Giang Thành, nhưng cô ta kết giao bạn bè với em là để tạo quan hệ kiếm tài nguyên, cô ta có mưu đồ khác với em."
Chúc Dĩ Lâm vẫn không mở miệng.
Nếu như là mấy ngày trước, anh sẽ không nghi ngờ, Lục Gia Xuyên thực sự có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy, nhưng hiện tại anh không quá dám tin Lục Gia Xuyên lại đơn thuần đến thế nữa, nam sinh viên ngây thơ 19 tuổi cũng không ngốc tới mức đó đâu chứ?
Lục Gia Xuyên biện giải cho bản thân: "Không thể trách em được, ai bảo cô ta là người Giang Thành, em bị lời ngon tiếng ngọt của cô ta lừa sạch, không ngờ cô ta lại học lớp bên cạnh chúng ta thời cấp 3 —— cấp 2 ấy, anh, anh còn nhớ không? Anh thích nhất là con phố ăn vặt ở cổng trường cấp 2, năm đó mỗi lần đi làm được phát tiền lương, chúng ta đều phải tới đó dạo chơi."
Nhắc đến chuyện năm xưa, vẻ mặt Chúc Dĩ Lâm liền hòa hoãn hơn.
Lục Gia Xuyên thở dài: "Vậy nên em có cảm giác thân thiết tự nhiên với cô ta, chắc có lẽ là do chuyển di cảm xúc. Sau khi phát hiện mình bị lừa, em liền cắt đứt quan hệ với cô ta luôn rồi. Sau đó, cô ta mất hết danh tiếng, không sống nổi trong giới nữa, chạy tới một nền tảng livestream làm nữ livestreamer bán da thịt, bị lãnh đạo quy tắc ngầm. Trong lúc cùng đường mạt lộ, cô ta đến cầu xin em, em không thể thấy chết không cứu, liền giúp cô ta một tay, vậy nên vẫn luôn giữ liên lạc đứt quãng, nhưng trừ phi có việc ra, em không hề muốn để ý đến cô ta cho lắm. Còn về phía tin nhắn Wechat kia... Cô ta toàn dùng cái giọng đó mà, nói với ai cũng đĩ ngựa đơn đớt, thích đùa cợt, trông rất thiếu đứng đắn."
Ánh mắt Chúc Dĩ Lâm nhìn lên mặt Lục Gia Xuyên, như đang quan sát hắn.
Lục Gia Xuyên lấy di động ra: "Em biết anh rất để bụng, em đã xóa cô ta đi rồi, anh đừng giận em nữa, em cài quyền sử dụng điện thoại cho anh được không? Sau này cho anh xem thoải mái."
Hắn mở giao diện nhập vân tay, nắm chặt tay Chúc Dĩ Lâm, kéo một ngón tay ra, cưỡng ép ấn lên màn hình di động, nhập từng chút một, sau đó tiện thể hôn lên mu bàn tay Chúc Dĩ Lâm: "Em là của anh, anh, phần nào cũng đều của anh."
Chúc Dĩ Lâm nghẹn lời.
Chuyện đã đến nước này, anh còn có thể nói gì nữa?
Lục Gia Xuyên vẫn ngoan ngoãn nghe lời như trước đây, mối nghi trong lòng anh được cởi bỏ một phần, phần còn lại, anh vốn cũng chẳng có chứng cứ, là suy đoán chủ quan vô căn cứ về Lục Gia Xuyên, anh còn có lý do gì mà tiếp tục nghi ngờ nữa?
Huống hồ mục đích của anh không phải cãi vã, gây chuyện chia tay, anh muốn giải quyết vấn đề.
Chúc Dĩ Lâm mịt mờ muốn "giải quyết", lại đột nhiên không tìm được vấn đề ở chỗ nào.
Căn nguyên của toàn bộ chuyện này dường như chỉ là một hiểu lầm đơn giản, chỉ vì câu nói đùa trong Wechat mà anh liệt Lục Gia Xuyên vào "người tình nghi phạm tội", bắt đầu nghi ngờ càng lúc càng sâu sắc.
Bây giờ hiểu lầm Wechat đã được cởi bỏ, lời giải thích của Lục Gia Xuyên rất chắc chắn, rất phù hợp tác phong nhất quán ngu ngốc của hắn.
Bọn họ có thể dứt bỏ hiểu lầm, tiếp tục yêu đương hạnh phúc.
Nhưng trái tim của anh vẫn treo lơ lửng, không hạ xuống nổi.
Chúc Dĩ Lâm ngẫm lại, là vấn đề của chính anh sao?
Chỉ vì chút gió thổi cỏ lay mà anh đã chối bỏ Lục Gia Xuyên, tự tay tạo nguy cơ cho mối tình đơn thuần này, vốn chẳng hề có chuyện gì cả ——
Lục Gia Xuyên nhìn thấy sắc mặt anh không ổn, đột nhiên nói: "Anh, không phải anh cũng nghi ngờ em chứ?"
"Cái gì?" Chúc Dĩ Lâm nhìn hắn.
Lục Gia Xuyên nói: "Lâm Mạn Thanh biết em không được chia tiền của nhà họ Lục, bây giờ sống không tốt, cô ta suy bụng ta ra bụng người, cho rằng em cũng cùng một hạng với cô ta, chủ động tiếp cận anh vì danh tiếng và địa vị của anh, em muốn lợi dụng anh. Cho nên cô ta mới nói, em lừa được anh vào tròng —— Anh cũng nghĩ em vậy sao anh?"
Chúc Dĩ Lâm ngây ra: "Anh không hề."
Lục Gia Xuyên cúi đầu xuống, buông tay anh ra, thanh âm nhẹ đến mức khiến người ta có phần không nghe rõ: "Em biết em không xứng với anh, trước kia không xứng, bây giờ cũng vậy. Em nỗ lực lắm rồi, muốn trèo một mạch lên trên, đứng bên cạnh anh, nhưng anh đi quá nhanh quá xa, em không theo nổi... Mấy năm nay em vẫn luôn chú ý đến tin tức của anh, mỗi lần trông thấy anh và người khác có scandal, đều hoảng hốt đến mức không ngủ được, tìm người khắp nơi nghe ngóng: Chúc Dĩ Lâm thật sự đang yêu rồi sao? Em sợ em không còn cơ hội nữa."
Hắn dường như đã khóc, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Em muốn tới tìm anh không chỉ một lần, nhưng em không có gì cả, có tư cách đâu mà đứng trước mặt anh? Em thậm chí còn không biết anh có còn nhớ em không... Nếu như em nói, "Anh, mấy năm nay em rất nhớ anh", liệu anh có trả lời em, "Cậu là ai? À, bạn học cũ à, ngại quá, tôi bận rộn lắm trí nhớ không tốt" không?"
"..."
"Em càng nghĩ càng sợ hãi, em cũng từng muốn tranh giành chút gì đó ở nhà họ Lục, nhưng sự vụ ở tập đoàn quá phức tạp, em tốn tận mấy năm mà vẫn chỉ là người ngoài rìa. Cha em không muốn giao quyền cho em, chị em là kiểu phụ nữ mê yêu đương lại bá đạo, thứ chị ta đã nhắm trúng thì không bao giờ cho em đụng vào, từ ngày em vào cửa chị ta đã bắt đầu ức hiếp em. Bao nhiêu năm nay, "ngai vàng" của chị ta đương nhiên không liên quan gì tới em, em chỉ có thể không cam tâm không tình nguyện làm một thiếu gia ăn chơi, gây rối trong giới giải trí. Có phải mọi người đều cảm thấy em giống như một tên hề nhún nhảy hay không? Ỷ nhà có tiền mà làm xằng làm bậy."
"Bây giờ tiền còn không có." Lục Gia Xuyên nói, "Em không có gì nữa, chỉ có một trái tim chân thành và phiền phức khắp người. Người khác đều gọi em là tai tinh, anh không cần em em hiểu được, ai lại thích loại người như em? Nhưng em thật sự rất thích anh, Chúc Dĩ Lâm, em không cần tiền của anh, cũng không muốn dựa vào anh để thành danh, anh không cần cho em một thứ gì hết. Nếu như anh để bụng, lát nữa em sẽ gọi điện cho đạo diễn Trình, em không quay phim nữa, em không muốn dựa vào quan hệ của anh để đạt được lợi ích, chỉ cần anh tin tưởng em, em thật lòng yêu anh mà."
"Em đang nói nhảm cái gì vậy?" Chúc Dĩ Lâm túm gáy Lục Gia Xuyên, kéo hắn ngẩng lên.
Lục Gia Xuyên quả nhiên đã khóc, hai mắt đỏ bừng, ánh mắt mơ hồ nhìn anh, nói như đang hờn dỗi: "Chẳng lẽ không phải thật sao? Nếu không thì em nghi ngờ em điều gì? Em chưa làm một chuyện gì cả, anh đột nhiên lãnh đạm với em như thế, không phải vì sợ em lừa tiền anh ư? Em sẽ dọn ra khỏi nhà anh ngay lập tức, không tiêu của anh một đồng tiền điện nước nào hết!"
"..."
Nghe hắn xạo l liên mồm, Chúc Dĩ Lâm tức hộc máu: "Anh cần một đồng tiền điện nước đó của em chắc!"
Lục Gia Xuyên không nói nữa, nước mắt cũng ngừng rơi.
Chúc Dĩ Lâm đâm khó chịu vì hắn, mãi một lúc lâu sau mới nói: "Muốn khóc thì khóc đi."
Lục Gia Xuyên không nghe, quay mặt nhìn ra cửa sổ xe.
Đèn mới lên, đường vẫn đang tắc.
Thành phố này rộng rãi mà phồn hoa, chất chứa vô số mộng ước của người trẻ tuổi, cũng chôn vùi rất nhiều giọt nước mắt không muốn người ta biết.
Giang Thành không như vậy.
Chúc Dĩ Lâm nhớ, đó là một thành phố nhỏ đến nay vẫn chưa phát triển, nhịp sống chậm rãi, có cây ngô đồng tốt tươi, ánh dương chói mắt, và mùa hè nóng nực như thể mãi mãi không qua.
Còn có một cậu bé suốt ngày làm nũng cười ngây ngô với anh.
"Lục Gia Xuyên." Chúc Dĩ Lâm vươn tay ra, kéo người ta vào lòng mình, "Đừng khóc nữa, anh không nghi ngờ em, được rồi."
"..." Lục Gia Xuyên nhìn anh chằm chằm như đang so đo.
Chúc Dĩ Lâm nhíu mày: "Coi như là lỗi của anh được chưa, xin lỗi."
"... Ngữ khí của anh còn thẳng* hơn được đó." (gốc 直男/trai thẳng: chỉ người đàn ông thường tự cho là đúng, coi thường giá trị phái nữ)
Chúc Dĩ Lâm cười khì một tiếng: "Anh cố tình đùa em thôi, được rồi được rồi, đừng giận nữa, anh mua xe thể thao cho em, thích gì mua đó, thoải mái ăn bám."
"Không cần, em không đói." Lục Gia Xuyên ghé sát ra sức hôn Chúc Dĩ Lâm, "Em chỉ cần anh."