Trước đây đã từng tiếp xúc thân mật, vì sao không làm đến bước cuối cùng, Chúc Dĩ Lâm chưa từng suy xét kĩ lưỡng. Anh có khuynh hướng thuận theo tự nhiên, cho rằng Lục Gia Xuyên thẹn thùng.
Hiện giờ anh đã hiểu, hóa ra Lục Gia Xuyên không hề thẹn thùng, mà là sợ lên giường xong sẽ quá hung hãn, không đeo được cái mặt nạ vờ ngoan nữa, nên vẫn luôn nhẫn nhịn, chưa giơ lưỡi lê ra với anh.
“… Em nhẹ thôi.” Áo ngủ của Chúc Dĩ Lâm bị phanh ra. Khi Lục Gia Xuyên ôm anh, hình như anh đã nghe thấy tiếng xương cốt của mình bị bóp răng rắc, “Em không muốn làm anh mà muốn giết anh đúng không?”
Động tác của Lục Gia Xuyên khựng lại, nhưng cái ôm lại không hề buông lỏng chút nào. Chiếc giường rõ là lớn, hắn lại cứ đẩy Chúc Dĩ Lâm vào trong góc, ra sức chống lên tường, dồn Chúc Dĩ Lâm không tránh được, không cựa nổi, thậm chí thở không ra hơi.
Khi hắn dính sát vào mình, Chúc Dĩ Lâm hôn lên mặt hắn, nhẫn nhịn nói: “Có phải em không biết làm lắm không?”
“Em biết.” Lục Gia Xuyên phủ nhận.
Chúc Dĩ Lâm khẽ cười một tiếng, cố sức rút tay ra khỏi lồng ngực Lục Gia Xuyên, cởi khuy áo ngủ cho hắn. Vừa cởi dọc xuống từng khuy, anh vừa hỏi: “Em mặc kiểu áo ngủ như này không thấy phiền à? Anh ghét quần áo cài khuy.”
Lục Gia Xuyên lắc đầu.
Chúc Dĩ Lâm tháo xong chiếc khuy cuối cùng, Lục Gia Xuyên vươn tay cởi ra, ném thẳng quần áo đi, lõa thân trên, lại bảo Chúc Dĩ Lâm cởi phía dưới giúp hắn.
Hôm nay hắn mặc một chiếc quần lót bó sát người, giữa háng lồi lên một cục, cứng rắn đâm vào đùi Chúc Dĩ Lâm.
Có lẽ Lục Gia Xuyên có phần muốn khoe khoang, cố tình cọ vào đùi anh, tay còn ôm eo Chúc Dĩ Lâm, bàn tay nóng hổi trượt xuống dưới, ra sức ấn vào mông anh, ưỡn eo đẩy về phía trước.
Chúc Dĩ Lâm đang giúp Lục Gia Xuyên cởi quần lót, tay lách vào giữa, dù cách một lớp vải cũng cảm nhận được sức nóng rừng rực, rất thật lòng, cũng là vì nịnh Lục Gia Xuyên nên mới mở miệng nói: “Cục cưng, em to quá đấy.”
Lục Gia Xuyên quả nhiên được nịnh trúng, không có tên đàn ông nào lại không thích nghe câu này. Hắn nhanh chóng cởi sạch thân mình, rồi lại dính vào người Chúc Dĩ Lâm như miếng kẹo mè xửng, không một khắc nào ngừng nụ hôn nồng nhiệt.
“Anh ngọt đó, anh.” Chúc Dĩ Lâm lại bị đẩy vào góc tường, Lục Gia Xuyên hết cắn lại liếm môi anh, hơi thở của anh càng lúc càng gấp gáp, cùng với vài tiếng rên rỉ khó lòng kìm nén. Cơ thể Chúc Dĩ Lâm nóng phát bỏng, lưỡi bị quấn lại, Lục Gia Xuyên mạnh mẽ mút lấy anh, sờ eo, lưng rồi mông anh, khi thì mơn trớn, lúc lại nắn bóp có phần bạo lực, động tác không có trình tự nhưng lại tràn đầy sắc tình. Chúc Dĩ Lâm toàn thân cháy bỏng, bị hôn đến mức choáng váng đầu óc.
Anh còn khát vọng nhiều hơn.
Lần đầu tiên ý thức được tình dục lại giày vò người ta đến vậy, trước đây đã từng thân mật, nhưng hôm nay hơn tất cả bao lần trước đó, anh ôm gáy Lục Gia Xuyên, chủ động làm nụ hôn này sâu hơn.
Càng hôn sâu, Chúc Dĩ Lâm càng không nhịn được cơn run rẩy.
— Từng cơn run rẩy tê rần lan từ môi lưỡi lên đại não, toàn thân anh đã bắt đầu phấn khích. Lục Gia Xuyên còn cực kỳ ra sức, hạ thể cứng rắng nóng hổi chọc vào anh như mũi đao. Chúc Dĩ Lâm cũng có dục vọng tấn công, nhưng bị đâm cũng không có gì to tát, anh bằng lòng mở rộng vòng tay để mặc Lục Gia Xuyên muốn gì làm nấy trên cơ thể mình.
Nhưng “muốn gì làm nấy” có chừng mực ra sao, trong lòng Chúc Dĩ Lâm chưa dự tính.
Lục Gia Xuyên còn điên và dữ hơn trong tưởng tượng của anh, có lẽ là vì đã kìm nén quá lâu. Bọn họ còn chưa khởi động xong, anh lại bị đè trong góc giữa tường và giường, hai chân kẹp dương v*t thô to của Lục Gia Xuyên, bắp đùi đã bị đâm đỏ ửng.
Có hơi đau, nhưng mức độ đau này là chất xúc tác của dục vọng.
Chúc Dĩ Lâm cũng đã cứng từ lâu, dưới thân không được an ủi, càng thấy khô nóng khó chịu, không nhịn được mà đẩy Lục Gia Xuyên. Anh chưa mở miệng nói gì, ánh mắt đã đủ tỏ rõ. Lục Gia Xuyên thấy anh gấp gáp, đột nhiên lùi xuống dưới, cúi đầu ngậm của anh vào.
Chúc Dĩ Lâm hơi sững ra, không kịp nghĩ quá nhiều đã bị khoái cảm càn quét, đầu óc càng thêm mơ hồ.
Lục Gia Xuyên hiển nhiên không thạo khẩu giao cho lắm, nhưng rất cẩn thận, có chú ý che răng lại, chậm rãi liếm giúp anh, ánh mắt còn nhìn anh chăm chú, dường như không muốn bỏ qua bất kỳ phản ứng bé nhỏ nào trên mặt anh, rõ ràng đang nằm sấp bên dưới anh, tư thái lại giống một tên thợ săn, dường như có thể thu lưới bất cứ lúc nào, nuốt chửng anh vào bụng.
Chúc Dĩ Lâm kìm lòng không đặng mà căng cứng eo, nhưng đùi anh bị Lục Gia Xuyên đè xuống, banh rộng ra, để lộ hạ thể không hề che đậy. Góc độ này còn có thể trông thấy vị trí ẩn sâu trong khe mông anh, đó là một cửa huyệt có thể đâm vào.
Lục Gia Xuyên nhả dương v*t anh ra, quệt nước lên tay, lần mò vào trong khe mông anh.
Chúc Dĩ Lâm run lên theo bản năng, quy đầu trướng đầy nước, suýt nữa thì bắn ra ngay tại chỗ.
Lục Gia Xuyên đâm ngón tay vào, thử chọc khuấy vài lần, Chúc Dĩ Lâm vô thức khép chặt hai chân, thốt lên: “Em đừng…”
“Không thích sao?” Lục Gia Xuyên càng đâm vào sâu hơn, đồng thời lại ngậm dương v*t của anh vào, nhả nuốt khi mạnh khi nhẹ.
Chúc Dĩ Lâm chịu bao giày vò, trước mắt trắng xóa từng mảng, sảng khoái đến mức đầu ngón chân cũng căng ra, bắn thẳng vào trong miệng Lục Gia Xuyên.
Anh thở một hơi, thất thần nằm trên gối, thoáng cảm thấy ù tai.
Lục Gia Xuyên không cho anh cơ hội ngơi nghỉ, nhổ tinh dịch của anh ra, đâm thẳng tay vào trong miệng huyệt của anh. Chúc Dĩ Lâm còn chưa kịp phản ứng đã bị ấn hai bên mông, sau đó, có một thứ to hơn ngón tay gấp bội lần, chèn vào khe mông ướt sũng của anh, nhắm ngay cái miệng nhỏ kia, cắm mạnh vào.
“Ư…” Chúc Dĩ Lâm thốt một tiếng, âm thanh còn chưa phát ra đã bị Lục Gia Xuyên hôn chặn.
Anh mở to hai mắt, vẫn chưa kịp thở bình thường, mặt nén đến mức đỏ bừng, suýt nữa thì bị ngạt.
Trong cảm giác ngạt thở mãnh liệt đó, Lục Gia Xuyên cắm vào nơi sâu nhất, không rút ra ngoài, giữ nguyên tư thế đó dao động phần hông, tiếp tục đẩy sâu vào trong, như thể muốn hoàn toàn xuyên qua anh.
Hốc mắt Chúc Dĩ Lâm nổi lên một làn hơi nước, vừa mới cao trào xong, cơ thể anh mẫn cảm lạ thường.
Bàn tay Lục Gia Xuyên mò đến đâu, anh liền cảm thấy nơi đó như đang ngứa ngáy, muốn được ra sức vỗ về. Lục Gia Xuyên lại không hiểu, không vỗ về anh đủ đầy, mà châm lửa khắp nơi trên người anh, ghẹo đến mức da dẻ khắp người anh đều phát ngứa, càng thêm khó chịu.
Chúc Dĩ Lâm thấp giọng thở hổn hển mấy tiếng, chủ động ghé sát bên tai Lục Gia Xuyên: “Cục cưng, em… em đừng giày vò anh nữa.”
Lục Gia Xuyên hiểu ý, vừa làm anh, vừa cúi đầu cắn điểm mẫn cảm trước ngực anh. Chúc Dĩ Lâm rùng mình, hậu huyệt thít chặt, mắt càng thêm ướt.
Lục Gia Xuyên không nhịn được hôn anh: “Anh mẫn cảm hơn em nghĩ đó, anh.”
Chúc Dĩ Lâm không lên tiếng.
Lục Gia Xuyên lại nói: “Bản thân anh cũng không biết đúng không? Không sao, giờ chúng ta đều biết rồi.”
dương v*t cắm sâu trong cơ thể Chúc Dĩ Lâm của hắn lại trướng lên, Chúc Dĩ Lâm như cảm thấy toàn thân mình sắp bị đẩy toạc. Lục Gia Xuyên đỡ eo anh, bất chợt rút ra, lại tàn nhẫn cắm vào khi anh thả lỏng. Cơ thể Chúc Dĩ Lâm không ngừng run rẩy, eo mềm nhũn không còn sức lực, hơi thở càng trở nên gấp gáp rối loạn theo tần suất đâm rút của Lục Gia Xuyên. Lúc bị đâm vào điểm mẫn cảm, tiếng thở dốc liền trở thành tiếng rên rỉ không tài nào khống chế.
Trước nay anh chưa từng để lộ phương diện tràn trề dục vọng như vậy. Lục Gia Xuyên hai mắt đỏ bừng, càng làm càng ra sức, còn muốn hôn anh, nụ hôn và cắn dấp dính đặt lên môi anh, lên cằm, vành tai và xương quai xanh.
“Đây không phải lần đầu tiên em làm anh đâu, anh biết không, anh?” Lục Gia Xuyên đột nhiên nói, “Em đã từng mơ giấc mơ thế này vô số lần rồi. Trong mộng, chúng ta có lúc là bạn học, có lúc là hàng xóm, có lúc là bạn chịch… Em đè anh lên giường, lên sofa, lên ban công, làm tình với anh bằng đủ tư thế. Nhưng anh chỉ toàn lạnh mặt, ngay cả khi cao trào cũng không cười với em.”
“…”
“Em đã luyện tập trong mộng nhiều lần lắm, rất sợ anh không hài lòng, không ngờ anh lại mẫn cảm đến vậy, cắn em chặt quá.” Lục Gia Xuyên hạ giọng, âm cuối cùng vừa khẽ vừa đắc ý, ép Chúc Dĩ Lâm trả lời, “Em đâm anh thoải mái không? Anh có thích không? Muốn em sâu thêm nữa không?”
“Không… Đừng… Ư! Sâu quá rồi.”
Hắn làm một động tác đẩy và nghiền vào sâu, xương cụt của Chúc Dĩ Lâm cũng đã tê rần, như sắp sụp đổ. Nhưng dương v*t trong cơ thể lại không hề dịu dàng bớt, ngược lại còn hung tợn hơn, gần như thô bạo chọc banh dũng đạo đã mềm nhũn của anh, không ngừng rút ra, cắm sâu vào. Lúc ma sát kịch liệt, Chúc Dĩ Lâm dần dần không còn nói thành tiếng, trong huyệt không ngừng co lại, đùi bị chuột rút, ngón tay run rẩy nắm chặt ga giường.
Lục Gia Xuyên vẫn đang bất chấp làm anh. Bọn họ phát triển đến bước này, lớp ngụy trang nằm ngang giữa hai người đã hoàn toàn biến mất. Lục Gia Xuyên đã hoàn toàn lộ ra bộ mặt thật, ngậm vành tai anh nói: “Anh, anh ướt quá.”
Chúc Dĩ Lâm hít một hơi thật sâu, bị đâm rên rỉ thành tiếng.
Lục Gia Xuyên vừa cắm trong anh, vừa đưa tay vuốt mông anh, vuốt ướt đẫm cả bàn tay. Đã không còn biết đây là nước gì nữa, có lẽ phần rất lớn là mồ hôi, phần nhỏ là thể dịch. Lục Gia Xuyên lại nói: “Anh bị em làm chảy cả nước rồi, anh. Sao anh lại có nhiều nước như vậy? Ướt quá đi, ga giường cũng ướt đẫm rồi. Sáng sớm mai ban tổ chức đến quay, chúng ta không kịp thu dọn thì sao đây?”
“…”
Chúc Dĩ Lâm hoàn toàn nói không nên lời, mắt anh đã tràn đầy nước mắt, tầm nhìn mơ hồ, thậm chí không thấy rõ Lục Gia Xuyên đang nằm sấp lắc lư trên người anh.
Anh càng không phản bác như vậy, Lục Gia Xuyên càng phê. Hơn nữa, thể hiện mặt ác liệt của bản thân ra trước Chúc Dĩ Lâm như thế này, trong lòng Lục Gia Xuyên có một khoái cảm khó hiểu. Hắn nâng cao hai chân Chúc Dĩ Lâm, đổi sang tư thế dễ dàng đùa bỡn, đâm sâu vào trong.
“Hay là chúng ta đừng dọn nữa.” Lục Gia Xuyên nói, “Em rất muốn công khai trong ống kính, để tất cả mọi người đều biết Chúc Dĩ Lâm là của em. Anh có nhiều fan và người mê điện ảnh như vậy, bọn họ nhất định không tưởng tượng được rằng, trên giường em, Chúc Dĩ Lâm sẽ để lộ biểu cảm… bị em chịch đến mức không chịu nổi.”
“…”
“Em rất thích anh.” Lục Gia Xuyên cúi đầu, hôn vào trái tim Chúc Dĩ Lâm, “Rất thích anh, anh, rất thích anh… rất yêu anh.”
Ngữ khí tỏ tình của Lục Gia Xuyên ngọt ngào bao nhiêu, dưới thân lại đâm hung hãn bấy nhiêu.
Chúc Dĩ Lâm vừa mới cao trào một lần, bị hắn làm như vậy lại cứng lên. Hơn nữa, trong tình cảnh phía trước không được an ủi, anh liền bị hắn đâm bắn.
Hai lần cao trào liên tục, Chúc Dĩ Lâm không còn một chút sức lực nào nữa. Lục Gia Xuyên lại chưa hưởng thụ đủ, đột nhiên bế anh lên, thay đổi vị trí trên dưới của hai người.
Lục Gia Xuyên ngồi dựa vào đầu giường, để Chúc Dĩ Lâm ngồi trên đùi hắn bằng tư thế cưỡi ngựa, nuốt dương v*t cứng đến phát tím của hắn từng chút một từ trên xuống dưới.
Hắn dường như cố ý, ôm eo Chúc Dĩ Lâm nói: “Anh, em biết trước đây anh vẫn luôn muốn ở bên trên. Bây giờ em cho anh đè nè, anh có thích vậy không?”
Chúc Dĩ Lâm ngồi còn không vững, toàn thân bủn rủn nằm nhoài lên bả vai hắn, yếu ớt nói: “Lục Gia Xuyên, tốt nhất em nên biết đủ mà dừng.”
Lục Gia Xuyên không nghe, hung hăng đẩy lên trên. Toàn thân Chúc Dĩ Lâm run lên kịch liệt, hung khí trong cơ thể đã đâm tới độ sâu chưa từng có trước nay, gần như có phần đáng sợ. Nhưng kích thích cũng mãnh liệt như vậy, anh sảng khoái đến mức chảy cả nước mắt, lời chưa nói ra trở thành tiếng rên rỉ cố kìm nén.
Trên thực tế, Lục Gia Xuyên không hề thích tư thế này, chơi anh vài lần liền đặt anh xuống, để anh quay lưng về phía mình, cắm vào trong anh từ phía sau.
Chúc Dĩ Lâm bị ép nằm sấp, hai bàn tay nắm chặt ga giường, cơ thể bị đâm đến mức không ngừng nhún về phía trước.
Lục Gia Xuyên ôm chặt eo anh, ấn anh xuống dưới háng mình, kết hợp với những lần đâm sâu liên tục, khiến Chúc Dĩ Lâm không tài nào thở nổi, trước mắt choáng váng, không rõ là mệt hay buồn ngủ. Mỗi lần sắp ngất đi, anh lại bị đánh thức bởi kích thích kịch liệt, mở mắt ra, Lục Gia Xuyên vẫn đang làm anh.
Như thể mãi mãi không mỏi mệt, đến tận khi chết trên người anh mới thôi.
Chúc Dĩ Lâm không biết đã lên cao trào bao nhiêu lần, da thịt toàn thân đều ửng hồng mờ ám, cái mông trắng như tuyết bị Lục Gia Xuyên bóp sưng, eo còn lưu lại dấu ngón tay, trên môi, trên cổ cũng đều có vết tích bị chà đạp.
Lục Gia Xuyên rất dính người, làm anh chết đi sống lại, còn đòi anh phải tỉnh, phải nhìn hắn, hôn không dứt.
“Anh, anh vẫn ổn chứ?” Trong cơn mơ màng, Chúc Dĩ Lâm nghe thấy Lục Gia Xuyên gọi anh.
Anh gật đầu, Lục Gia Xuyên ngọt ngào hỏi: “Em có thể bắn bên trong không?”
Chúc Dĩ Lâm lắc đầu, Lục Gia Xuyên liền có phần mất mát, nhưng vẫn nghe lời anh, rút hung khí đã đến cực hạn của mình ra khỏi miệng huyệt anh. Không biết là vô tình hay cố ý, quá trình Lục Gia Xuyên rút ra rất chậm, chậm đến mức Chúc Dĩ Lâm có thể cảm nhận rõ ràng thấy cơ thể mình đang mất tự chủ mà giữ nó lại, hút lấy dương v*t nóng bỏng kia, không ngừng co vào, thít chặt.
Lục Gia Xuyên bị anh hút đến mức đầm đìa mồ hôi nóng, đã sắp rút ra đến nơi, lại không nhịn được mà hung hãn cắm vào.
Chúc Dĩ Lâm co giật mạnh, bắn ra ngay tại chỗ.
Lục Gia Xuyên véo chặt vào eo anh, giọng điệu oán giận: “Anh, sao anh lại cám dỗ người ta như vậy? Muốn em làm tiếp thì nói thẳng ra không phải tốt sao? Em cho anh cả, mạng cũng cho anh.”
Chúc Dĩ Lâm đỏ bừng khắp người, như bị đun sôi.
Lục Gia Xuyên ôm chặt lấy anh, bắn thẳng vào trong cơ thể anh.
Khi bị bắn bên trong, Chúc Dĩ Lâm cảm thấy bản thân như ngất đi, hình như lại vẫn tỉnh, bởi vì anh cảm nhận được, Lục Gia Xuyên nán lại trong cơ thể anh đủ rồi mới rút ra, lại bế anh lên, đưa anh vào phòng tắm tắm rửa.
Rửa ráy là một quá trình phiền phức, Lục Gia Xuyên trêu chọc một hồi trên người anh, Chúc Dĩ Lâm lại buồn ngủ đến mức không mở được mắt.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh lờ mờ cảm nhận được Lục Gia Xuyên đang hôn anh, nụ hôn tỉ mẩn bò từ cổ anh lên đến khóe môi, sau đó là một nụ hôn sâu. Mặc dù hôn sâu, động tác lại rất khẽ và nhẹ nhàng, như thể sợ quấy rầy anh đang say giấc.
Chúc Dĩ Lâm vô thức ôm lấy Lục Gia Xuyên, cho hắn một lời hồi đáp muộn: “Anh cũng rất yêu em.”