Vua Hình Tượng

Chương 45: Thiên vị



Những năm ấy Lục Gia Xuyên đã trải qua gì, Chúc Dĩ Lâm đã từng suy đoán.

Nhưng vì anh kiến thức nông cạn, đánh giá thấp mức độ ác liệt của nhân tính, anh thực sự không ngờ rằng, nhà họ Lục lại tệ hại hơn cả tưởng tượng của mình.

Anh ôm lấy Lục Gia Xuyên, người kia nôn nóng muốn biết đáp án, lo lắng nắm áo anh, biến cái ôm này thành xô đẩy lôi kéo.

Chúc Dĩ Lâm ra sức giữ gáy Lục Gia Xuyên, ấn hắn lên vai mình: “Em không sai, mà dù có sai thì sao? Em không làm gì cả, em chỉ không làm bất cứ điều gì mà thôi. Năm xưa khi ông ta vứt bỏ em, liệu có từng nghĩ có thể em sẽ chết không?”

“…”

Lục Gia Xuyên dần dần bình tĩnh lại, Chúc Dĩ Lâm hôn tóc hắn: “Anh sẽ không trách cứ em, càng không căm ghét em. Chúng ta kết hôn đi. Những chuyện đó đều qua rồi, em cứ quên đi được không?”

“Em cũng muốn quên, nhưng em…” Mặt Lục Gia Xuyên úp sấp vào cổ Chúc Dĩ Lâm, khẽ cọ, “Nếu như em không phải Lục Gia Xuyên, anh không quen biết em, không có tình cảm thiên vị. Anh nghe việc này, liệu có cảm thấy em có chút đáng sợ không?”

Chúc Dĩ Lâm khựng lại: “Anh không thể nào không thiên vị em.”

“…”

Lục Gia Xuyên chìm vào một cảm giác xoắn xuýt khó nói nên lời. Hắn có phần mâu thuẫn, lúc thì cứng rắn đến mức đáng sợ, lúc lại yếu đuối như thể mãi mãi không trưởng thành, vẫn nhạy cảm cố chấp như thời vị thành niên, không học được lý trí và sự thản nhiên của người trưởng thành.

Vậy nên hắn trông có vẻ đã thay đổi rất nhiều, về bản chất lại không mảy may thay đổi.

Chúc Dĩ Lâm từng hi vọng hắn không biến đổi, giờ lại hi vọng hắn có thể chín chắn hơn, người chín chắn mới không bị kẹt mãi trong sai lầm ở quá khứ, không ngừng so bì với bản thân, với thế giới này.

“Là anh đã sai, nếu như ngày xưa anh có thể ở bên em ——”

Chúc Dĩ Lâm còn chưa dứt lời, Lục Gia Xuyên đã đột nhiên chặn miệng anh lại, xoay người đè anh xuống giường, ra sức hôn anh.

Môi lưỡi quấn quýt là cách an ủi hữu hiệu nhất.

Chắc có lẽ Lục Gia Xuyên cũng không muốn để Chúc Dĩ Lâm nghĩ biện pháp giúp hắn, những việc đó đã thực sự phát sinh, hơn nữa còn đã kết thúc, không cần giải quyết cái gì, càng không thể có người chỉ điểm đúng sai cho hắn. Nhưng trong lòng bản thân hắn có một cán cân, hiện giờ hắn như nghẹn trong họng, có lẽ chính là một loại đáp án.

Lục Gia Xuyên phát huy bản lĩnh dính người của hắn, đè Chúc Dĩ Lâm hôn lung tung khắp nơi.

Hắn không cho Chúc Dĩ Lâm nói chuyện, hắn không muốn nghe một câu lý lẽ an ủi nào, chỉ cần Chúc Dĩ Lâm hôn hắn.

Nhưng nụ hôn sâu kịch liệt nhất cũng không thể xóa bỏ khoảng cách vật lý, Lục Gia Xuyên cởi sạch Chúc Dĩ Lâm, như thể nổi điên, tắt đèn, ôm chặt người hắn yêu nhất trong bóng tối đen kịt, đến tận khi khoảng cách giữa bọn họ xuống âm, trái tim hắn mới dần dần bình tĩnh lại, cùng Chúc Dĩ Lâm chìm vào giấc ngủ.

Đây là buổi tối không đáng nhắc tới trong bao nhiêu đêm đen một năm bốn mùa.

Nhưng tối hôm đó, Lục Gia Xuyên biến thành Lục Gia Xuyên không còn bí mật trước Chúc Dĩ Lâm, sau này bất kể tốt xấu, hắn cuối cùng cũng đã là chính hắn.

Chúc Dĩ Lâm lại không nghĩ nhiều đến thế, anh vốn không hề để bụng chuyện này. Điều anh lo lắng, là Lục Gia Xuyên vẫn luôn kẹt trong cảm giác xoắn xuýt “rốt cuộc mình có làm sai hay không”, anh không giúp được gì.

Mặc dù sáng sớm hôm sau, Lục Gia Xuyên liền im miệng không nhắc đến nữa, tâm sự này lại mắc trong lòng hắn. Không giúp hắn nhổ cái gai này ra, Chúc Dĩ Lâm không quá an tâm.

Chương trình vẫn quay như thường lệ.

Bọn họ đi từ Italy đến Tây Ban Nha, lại bay một chuyến đến Anh, sau khi ở Anh được một tuần thì bay đến Đức và Pháp, trạm cuối cùng là Hy Lạp. Mỗi quốc gia quay hai kỳ chương trình, quay xong tổng cộng mười hai kỳ là đến tháng bảy.

Chúc Dĩ Lâm bừng tỉnh nhận ra, sắp đến sinh nhật Lục Gia Xuyên rồi.

Bọn họ đi theo ban tổ chức, dạo chơi ở Châu Âu nửa tháng. Khoảng thời gian này, chuyện vui vẻ nhiều hơn chuyện phiền lòng. Từ đêm bộc bạch lòng mình, Lục Gia Xuyên liền càng thêm dính anh, dính đến mức đạo diễn không nhịn được đành nhắc nhở: “Có phải hai vị vẫn chưa định come out đúng không? Xin đó, tém lại chút được không?”

Câu đó là nói với Chúc Dĩ Lâm, tính tình Lục Gia Xuyên quá tệ với người ngoài, lại là kim chủ của ban tổ chức, đạo diễn không dám chọc hắn.

Chúc Dĩ Lâm nghĩ thầm: Trước đây tôi cũng là đại diện điển hình của vua mặt lạnh trong giới, người không phận sự không dám tùy tiện đến gần, bây giờ sao lại bị Lục Gia Xuyên làm nền thành người dễ nói chuyện rồi?

Chúc Dĩ Lâm nghe lời đạo diễn, bóc “kẹo mè xửng” xuống khỏi người mình. Mỗi lần bị bóc, Lục Gia Xuyên liền không vui, lẩm bà lẩm bẩm tìm cớ nổi giận. Biên tập viên cũng to gan, cắt lung tung cho hắn, từ không thành có, sáng tác ra kịch bản hắn và Chúc Dĩ Lâm có mâu thuẫn, dẫn đến việc fan CP trên mạng cấu xé với fan only, cấu thành chủ đề nóng cuối cùng trước khi chương trình chiếu hết, lại lên hot search.

Ban tổ chức kiếm đủ lưu lượng, hết sức hào phóng tặng mỗi khách mời một đống đồ lưu niệm du lịch đắt đỏ.

Lục Gia Xuyên và Chúc Dĩ Lâm cùng về nhà, mở ra xem, Chúc Dĩ Lâm bình luận: “Cũng không tệ.”

Chúc Dĩ Lâm hừ lạnh một tiếng: “Ngỗng ông lễ ông, toàn tiền em cả.”

“…”

Chúc Dĩ Lâm thấy hắn buồn cười, biết hắn đang tức tối chuyện gì. Trò cắt ghép thần kỳ của ban tổ chức trong kỳ cuối đã đắc tội hắn, fan CP cấu xé chịu thiệt, bị fan only Chúc Dĩ Lâm đè xuống đất đấm túi bụi, khống bình hotsearch hoàn toàn thất bại. Thuyền trưởng fan Gia Lâm Lục Gia Xuyên rất khó chịu, nhưng bị Chúc Dĩ Lâm quản giáo, không thể đích thân ra mặt dắt mũi, ức run người, trút hết lửa vào ban tổ chức.

Chúc Dĩ Lâm đã hơn một tháng không về nhà, lúc này anh đang đi loanh quanh trong phòng khách, phát hiện tất cả không có gì thay đổi, ngay cả chút bụi cũng không, xem ra là Đàm Tiểu Thanh đã giúp anh quét dọn qua.

Chuyến quay ở nước ngoài của bọn họ kết thúc, chơi thêm mấy ngày mới trở về, Đàm Tiểu Thanh chỉ biết anh sắp về nước, không biết cụ thể là ngày nào, mấy giờ. Cô chu đáo quét dọn trước như vậy, Chúc Dĩ Lâm rất hài lòng, suy nghĩ phân tán, nghĩ đến Lục Gia Xuyên.

Nghe nói, Lục Gia Xuyên có ba trợ lý, một thư ký.

Thư ký tương đương với tổng quản đại nội, tâm phúc của hắn, một trợ lý là phó thư ký, một trợ lý đứng gác ở cửa phòng làm việc của hắn, cai quản tất cả mọi thứ, phụ trách đóng vai hổ báo cho hắn, làm thái giám truyền lời. Còn có một người là trợ lý sinh hoạt cá nhân, khi nào hắn cần thì gọi đến là đến, không khác công việc của Đàm Tiểu Thanh cho lắm.

Chúc Dĩ Lâm chưa từng gặp Lục Gia Xuyên trong lúc làm việc. Lục Gia Xuyên luôn nói mình rất bận, nhưng Chúc Dĩ Lâm không biết hắn đang bận cái gì. Có khi hắn sẽ tổ chức hội nghị video vào buổi tối, nhưng không cho Chúc Dĩ Lâm xem, hỏi vì sao thì hắn nói: “Anh nhìn em em sẽ mất tập trung, không thể làm việc nghiêm túc được.”

Chúc Dĩ Lâm gật đầu, hiểu rằng hắn thẹn, ngại quá “tổng tài bá đạo” trước mặt mình.

Du lịch dài ngày, thả lỏng là tinh thần, rã rời là cơ thể.

Chúc Dĩ Lâm tắm rửa xong liền lên giường nghỉ ngơi. Lục Gia Xuyên nằm bên cạnh anh, vừa dính đét vào vò đầu tóc anh chơi, vừa thương lượng chuyện kết hôn với anh.

Vấn đề tổng thể đều đã quyết xong, ví dụ như, bọn họ không định tổ chức hôn lễ, một là vì không có quá nhiều bạn bè thân thiết cần mời, hai là vướng thân phận nhân vật của công chúng, không thể quá công khai.

Nhưng nhẫn cưới thì nhất định phải tìm một nhà thiết kế tốt.

Phòng cưới cũng phải đổi. Để thể hiện mình có tiền, Lục Gia Xuyên cho Chúc Dĩ Lâm xem tất cả những bất động sản dưới tên hắn, cái nào cũng tốt hơn căn nhà Chúc Dĩ Lâm đang ở bây giờ. Chúc Dĩ Lâm không lay chuyển được hắn, đổi thì đổi vậy, dù sao thì ở đâu cũng thế cả.

Những chuyện này đều dễ thương lượng, vấn đề duy nhất bọn họ không có tiếng nói chung, là Lục Gia Xuyên muốn cho Chúc Dĩ Lâm một phần cổ phần công ti mình, đồng thời, hắn cũng muốn nhập cổ công ti Chúc Dĩ Lâm, muốn làm cổ đông có quyền quản lý.

Chúc Dĩ Lâm không đồng ý, không muốn chiếm lợi từ hắn.

Lục Gia Xuyên không vui, chê Chúc Dĩ Lâm quá khách khí với mình, không coi hắn như người một nhà, tài sản chung sau kết hôn đã nói đâu? Bọn họ vốn đã không được đăng ký kết hôn trong nước, không tổ chức hôn lễ, cũng không come out công khai, vậy kết hôn kiểu gì? Thùng rỗng kêu to sao?

Lục Gia Xuyên rất phiền, ra sức nắm chặt tóc Chúc Dĩ Lâm: “Anh lừa em, anh vốn không hề muốn gả cho em, cô Chúc Dĩ Lâm.”

“Ăn nói tử tế, không được gọi bậy.” Chúc Dĩ Lâm đá hắn một đá dưới chăn.

Lục Gia Xuyên ủ rũ: “Cho tiền mà anh không nhận, có phải anh chê ít không? Vậy em chuyển nhượng tập đoàn cho anh nhé, gửi cả người lẫn sính lễ cho anh luôn, làm trai ở rể của mẹ anh có được không?”

“…”

Chúc Dĩ Lâm cười thành tiếng: “Mẹ anh lười quan tâm lắm, đến lúc thì chúng ta báo với mẹ một tiếng, xin mẹ bao lì xì là được rồi.”

Lục Gia Xuyên vẫn không vui vẻ cho lắm, đã nói kết hôn, mà bây giờ, trừ cặp nhẫn đang chế tác ra, muốn cái gì khác cũng không được, không có chút cảm giác nghi lễ nào.

Chúc Dĩ Lâm hiểu tâm trạng hắn, nhưng anh cũng bó tay.

Lục Gia Xuyên buồn bực một lát, đột nhiên nảy ra suy nghĩ: “Anh không chịu công khai trong giới giải trí, chúng ta đến công ti em công khai được không? Anh đi theo em qua một chuyến, em giới thiệu bà chủ cho bọn họ, phát chút bánh kẹo cưới ăn.”

Chúc Dĩ Lâm: “…”

Chúc Dĩ Lâm định nói, như vậy thì khác gì come out công khai? Còn chưa mở miệng, di động Lục Gia Xuyên đã đột ngột vang lên, là điện thoại thư ký hắn gọi tới. Chúc Dĩ Lâm ở gần, nghe thấy đầu bên kia nói: “Lục tổng, anh đang bận ạ?”

“Có gì nói luôn đi.” Giọng điệu nhão nhoẹt chỉ có khi đối diện với Chúc Dĩ Lâm của Lục Gia Xuyên liền biến mất, thanh âm lạnh đi mấy độ, vừa lạnh vừa ngang.

Thư ký nói: “Cô Lục Phinh Đình muốn gặp anh, hỏi hẹn thời gian với anh.”

Lục Gia Xuyên lạnh lùng: “Không gặp.”

Thư ký ngượng ngùng, do dự rồi mới nói tiếp: “Chị ta nói trong tay chị ta có tư liệu về anh Chúc. Không tới gặp chị ta, anh sẽ hối hận.”

“Giả thần giả quỷ, bảo chị ta cút.” Lục Gia Xuyên nhìn Chúc Dĩ Lâm, cúp điện thoại.

Chúc Dĩ Lâm khó lòng tưởng tượng, sau đó lại thấy buồn cười: “Tư liệu gì? Sao đến bản thân anh còn không biết nhỉ, chị em lên cơn gì vậy?”

“Có trời mới biết, chó cùng rứt giậu thích cắn bậy người ta thôi, em mà sợ chị ta? Chị ta nghĩ nhiều rồi.” Lục Gia Xuyên sắc mặt u ám, nói xong liền ý thức được ngữ khí và biểu cảm này của mình quá không đáng yêu, đáng ghét lạ thường, nháy mắt liền đổi sắc mặt, cười ngọt xớt với Chúc Dĩ Lâm, ôm mặt Chúc Dĩ Lâm ra sức hôn một cái, “Anh, em không nói gì hết, anh cũng không thấy gì cả nha, yêu anh.”

Chúc Dĩ Lâm: “…”

Lục đại thiếu gia rốt cuộc có chấp niệm gì với việc giả bộ đáng yêu vậy? Không cần đâu, thật sự không cần đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.