Lục Gia Xuyên muốn tổ chức một hôn lễ long trọng, nhưng thời gian đã quyết là ngày 30 tháng 7, bây giờ mới bắt đầu chuẩn bị thì có phần gấp gáp.
“Long trọng”, nói trắng ra là địa điểm rộng, đông người, phong cách trang trí xa hoa lãng mạn, màu mè thu hút ánh mắt người khác. Chúc Dĩ Lâm cảm thấy những thứ đó không cần thiết, chủ yếu là bây giờ bọn họ còn quá ít thời gian, khó có thể thu xếp chu toàn. Hai người thương lượng một hồi, cuối cùng quyết định tổ chức một hôn lễ riêng tư quy mô nhỏ trong nhà, khách khứa không cần quá đông, chỉ cần đều là người thật lòng chúc phúc cho bọn họ là được.
Thế là, bọn họ bắt đầu lập danh sách khách mời.
Danh sách Chúc Dĩ Lâm muốn mời rất đơn giản, thân nhân chỉ có mẹ anh, bạn bè gọi Ôn Nhàn, còn có vài đạo diễn, biên kịch. Nhưng bọn họ thông báo quá đột ngột, mọi người đều bận rộn, gần như đều đang vội vàng quay phim trong đoàn phim, còn có người bận việc ở nước ngoài, không thể có mặt toàn bộ.
Chúc Dĩ Lâm không cưỡng ép, mặt dày mày dạn nhận một đống lì xì. Khi thông báo tới đại đạo diễn Trình, Trình Giải Thế thế mà túm lấy anh kể khổ, nói tâm huyết nửa năm nay của mình đều dồn hết vào [Hồng Y], hậu kỳ phim cắt ghép không tốt, hiệu ứng khó làm, chắc chắn không được duyệt, chẳng may còn không lấy được giải luôn thì sao vân vân.
Chúc Dĩ Lâm cũng rất lo về [Hồng Y], nhưng thực sự không muốn nghe y khóc lóc kể lể áp lực lớn chừng nào vào ngày cưới của mình, vội vàng cúp luôn điện thoại, nhắc y ngày 30 tháng 7 đừng đến trễ.
Trừ họ ra, không còn ai cần mời nữa.
Từ khi đang học đại học, Chúc Dĩ Lâm đã bắt đầu ra ngoài quay phim, thời gian ở trường rất ít, không có ban học nào có quan hệ tốt, tính cả thảy, trong số những người anh mời, chỉ có sáu vị có thể có mặt: Mẹ anh, Ôn Nhàn, Đàm Tiểu Thanh, Trình Giải Thế, Trương Côn, còn có Triệu Tư Đồng Trình Giải Thế dắt đến góp vui.
Quá ít, mới có sáu người.
Nhưng bên phía Lục Gia Xuyên còn ít hơn cả anh —— Lục Gia Xuyên viết danh sách cả buổi, không nghĩ được một ai muốn mời.
Hai người nhìn nhau, ai nấy lặng thinh.
“Nhân duyên của chúng ta tệ vậy sao?” Lục Gia Xuyên khó hiểu, “Em không cha không mẹ không người thân, hình như cũng không có bạn bè.”
“Bạn bè hợp tác thì sao? Có ai quan hệ tốt không?” Chúc Dĩ Lâm gợi ý cho hắn.
Lục Gia Xuyên lắc đầu: “Không có, hợp tác làm ăn thì quan hệ gì? Chỉ có vậy thôi, mời bọn họ vô nghĩa lắm, em cũng không muốn nói mấy lời xã giao giả tạo trong tiệc kết hôn.”
Chúc Dĩ Lâm gợi ý lần nữa: “Mấy thư ký và trợ lý của em thì sao?”
“Gọi bọn họ làm gì?”
“Cho đủ quân số chứ sao.”
“…”
“Anh đùa thôi.” Chúc Dĩ Lâm nghiêm túc, “Không quan trọng đâu, em không nghĩ ra được ai thì đừng miễn cưỡng nữa. Nhân vật chính của hôn lễ là chúng ta, thêm bớt một người xem thì có hề gì? Đúng không? Không quan trọng.”
Nói lý thì nói vậy, Lục Gia Xuyên vẫn không nhịn được mà có phần mất mát.
Thực ra, cả hắn và Chúc Dĩ Lâm, nếu như bọn họ muốn tổ chức lớn, hơn phân nửa số người trong giới giải trí và giới kinh doanh có chen vỡ đầu cũng sẽ tới tham gia. Nhưng tổ chức kiểu đó cũng không cần thiết, bọn họ chỉ muốn mời người thân cận, bố trí đẹp đẽ trong nhà, tìm thợ chụp ảnh, rồi tổ chức thêm tiệc rượu là đã hoàn mỹ lắm rồi.”
“Nếu bà còn sống thì đã tốt.” Lục Gia Xuyên nằm sấp trên bàn làm việc trong thư phòng, có phần ủ rũ, “Chắc chắn bà sẽ không ngờ em lại kết hôn với anh. Năm đó lần nào em ra ngoài tìm anh chơi, bà cũng mắng em mấy công, sợ em toàn đến nhà anh phá phách, bị người ta ghét. Sau đó em rời khỏi Giang Thành, đòi tiền Lục Phong Khuê, đổi cho bà một căn nhà lớn hơn, nhưng tuổi bà cao, phần lớn thời gian đều ở bệnh viện. Trước khi bà lâm chung, em về Giang Thành thăm bà, bà lại hỏi em, có còn liên lạc với cậu nhóc nhà họ Chúc không…”
Thời gian một đi không trở lại, giờ đây bọn họ chỉ có thể sống thật tốt, lòng tưởng nhớ đến người thân quá cố là đủ rồi, không nên đa cảm thái quá.
Chúc Dĩ Lâm lại hôn hắn an ủi, tiếp tục cùng suy nghĩ chuyện hôn lễ.
Theo yêu cầu của Lục Gia Xuyên, bọn họ định chuyển nhà.
Nhà mới là nhà trước đây Lục Gia Xuyên đã mua, một căn biệt thự ven hồ, ba tầng, có vườn hoa và bể bơi, phụ cận còn có một sân golf. Lần đầu tiên tới xem, Chúc Dĩ Lâm áng chừng giá cả, không áng được, Lục tổng rốt cuộc có bao nhiêu tiền, anh cũng áng không ra.
Anh hỏi thẳng, Lục Gia Xuyên lại nói: “Không biết, em không tính.”
Chúc Dĩ Lâm: “…”
Địa điểm tổ chức hôn lễ đã được quyết là biệt thự này, hai hôm nay bọn họ lục tục dọn đồ đạc qua. Sau khi dọn xong tất cả, Chúc Dĩ Lâm định bán căn nhà ban đầu đi.
Nói đến bán nhà, dọn nhà, và trang trí nhà mới, cùng với bố trí cảnh hôn lễ, có quá nhiều vấn đề, hơn nữa toàn là những việc lặt vặt, ban đầu Chúc Dĩ Lâm tưởng rằng Lục Gia Xuyên sẽ mất kiên nhẫn, dù sao trông hắn cũng không giống kiểu người có kiên nhẫn xử lý những việc lông gà vỏ tỏi này, ngoan ngoãn các kiểu đều là cố tình giả bộ. Bản thân Lục Gia Xuyên tính cách có hơi nôn nóng, mà lại hay cáu giận, rất dễ giậm chân xù lông.
Nhưng nằm ngoài dự liệu của Chúc Dĩ Lâm, Lục Gia Xuyên lại rất hưởng thụ trạng thái bị việc vặt quấn quanh. Thậm chí ngay cả chuyện đèn trong nhà hỏng, thay dàn đèn cũng phải tự tay thay.
Đèn bị hỏng là đèn ở cửa tầng một, Lục Gia Xuyên giẫm lên ghế đứng dưới đèn, nói với Chúc Dĩ Lâm: “Anh, anh lấy giùm em cái kéo và băng dính với, em cần băng dính cách điện.”
Chúc Dĩ Lâm đi lấy cho hắn, Lục Gia Xuyên đưa đèn cho anh, bảo anh cầm trước, mình thì cầm kéo xử lý dây điện, còn rất thông thạo. Không lâu sau hắn đã lắp đèn mới mua lên, chụp đèn vào, khoe công với Chúc Dĩ Lâm: “Em giỏi không?”
“Siêu giỏi.” Chúc Dĩ Lâm hôn hắn.
Lục Gia Xuyên hết sức đắc ý: “Làm chồng anh thì phải mười hạng toàn năng, chỉ cần anh nghĩ ra thì cái gì em cũng biết hết.”
Chúc Dĩ Lâm cực kỳ nể mặt hắn, bật ngón tay cái. Lục Gia Xuyên lập tức phồng ra đến mức sắp bay lên luôn. Đêm hôm đó, hắn liền đích thân vào bếp, xào cho Chúc Dĩ Lâm hai món, khoe công thức hắn mới học.
Chúc Dĩ Lâm rất vui, anh lại học được một kỹ năng mới khi chung sống với Lục Gia Xuyên: Khen là được.
Mỗi khi anh không muốn làm chuyện nào đó thì cứ hôn Lục Gia Xuyên, nịnh nọt đôi câu, cậu em sẽ hết sức hăng hái làm thay cho anh. Nhưng sau khi dùng cùng một thủ đoạn mấy lần, Chúc Dĩ Lâm có hơi áy náy, có phải anh xấu xa quá không?
Thôi kệ, xấu hay không không quan trọng, quan trọng là Lục Gia Xuyên vui, anh cũng vui, vẹn cả đôi đường.
Chúc Dĩ Lâm trấn an lương tâm bất an của mình, tiếp tục làm chuyện xấu.
Lục Gia Xuyên còn rất nhạy cảm, hớn hở hỏi anh: “Sao gần đây anh cứ hôn em hoài vậy? Anh, hình như anh đã chủ động dính người hơn trước đây rồi.”
“Có hả?” Chúc Dĩ Lâm cố giả vờ, lại hôn hắn thêm một cái, “Anh thích em nên muốn hôn em mà.”
“…”
Lục Gia Xuyên đỏ bừng cả lỗ tai, nhưng chín quá hóa nẫu, khác lạ quá rõ ràng thì dễ làm người ta phát giác, nhất là khi Chúc Dĩ Lâm nói ngay câu tiếp theo “Tối nay em cũng nấu cơm nhé”, Lục Gia Xuyên cuối cùng cũng nhận ra, tức quá hóa giận: “Anh cố tình!”
Chúc Dĩ Lâm không thừa nhận: “Anh làm sao?”
Lục Gia Xuyên siêu tức giận: “Anh lừa em, anh vốn chẳng hề muốn hôn em, anh coi em là cu li nấu cơm!”
“…” Chúc Dĩ Lâm ôm eo Lục Gia Xuyên, hôn môi hắn, hỏi rất nghiêm túc, “Cục cưng, em không bằng lòng nấu cơm cho anh sao? Hóa ra hôm nào em xuống bếp cũng miễn cưỡng vậy à?”
“Không, em bằng lòng mà.” Lục Gia Xuyên liên thanh phủ nhận.
Chúc Dĩ Lâm rất thỏa mãn: “Vậy em giận cái gì?”
Lục Gia Xuyên: “…”
Hôn lễ còn chưa tổ chức, bọn họ đã đi qua cuộc sống sau hôn nhân em nấu cơm anh giặt quần áo luôn.
—— Nói giặt quần áo, chính là Chúc Dĩ Lâm mở cửa máy giặt, ném quần áo vào, ấn nút khởi động, giặt xong thì lấy ra.
Nhưng cứ để Lục Gia Xuyên nấu cơm suốt cũng không thực tế.
Nấu nướng thực ra rất tốn tinh lực, bọn họ không có quá nhiều thời gian cho phòng bếp, nhất là còn mấy vấn đề như dọn dẹp sau bữa ăn. Chúc Dĩ Lâm và Lục Gia Xuyên đều có công việc bận rộn, tốt nhất là thuê một cô giúp việc.
Còn ba ngày trước hôn lễ, bọn họ liền bàn đến vấn đề này sau khi cùng nhau ăn cơm.
Lục Gia Xuyên nói: “Bảo Đàm Tiểu Thanh đổi nghề đi, chị ta biết nấu cơm không? Biết lau nhà không?”
Hắn cực kỳ thích chĩa mũi dùi vào Đàm Tiểu Thanh, Chúc Dĩ Lâm thấy tức cười: “Em tha cho cô ấy đi, không phải chỉ đăng nhầm Weibo một lần thôi sao, sao em nhỏ mọn thế?”
Lục Gia Xuyên hầm hừ hai tiếng: “Đó không phải là một post Weibo, đó là hình tượng cá nhân của em! Hình tượng của em sụp đổ hoàn toàn rồi! Sụp đổ rồi anh hiểu không? Em khổ tâm tạo nên một hình tượng anh trai bá đạo lạnh lùng, bị hủy sạch bách trong một đêm. Đàm Tiểu Thanh là đồ thiếu đòn.”
Chúc Dĩ Lâm suýt nữa thì nghẹn cả cơm, ho sù sụ một lúc mới hỏi: “Em có hình tượng anh trai bá đạo lạnh lùng khi nào vậy? Sao anh không biết.”
Lục Gia Xuyên rất tự tin: “Lúc nào em chả thế.”
Chúc Dĩ Lâm: “…”
Được rồi, em ấy nói phải thì phải vậy.
Mấy hôm nay Chúc Dĩ Lâm rất bận. Để tặng Lục Gia Xuyên một chiếc bánh sinh nhật hoàn mỹ, động một chút là anh lại đòi nướng luyện tập, còn tự tay thiết kế hoa văn. Nhưng có một vấn đề, là bánh kem nướng ra cũng không thể vứt được, lãng phí đồ ăn, vậy nên những chiếc bánh kem đó cuối cùng đều vào bụng anh, Lục Gia Xuyên và Đàm Tiểu Thanh.
Trong nửa tháng mà Lục Gia Xuyên đã bị anh đút cho không biết bao nhiêu miếng bánh kem, ăn sắp nôn đến nơi, mà niềm mong đợi cái bánh sinh nhật cũng mất sạch, nhịn không được kêu ca với anh: “Anh, anh đừng làm nữa được không? Ăn thêm nữa thì em sợ bánh kem luôn mất.”
Chúc Dĩ Lâm rất mất hứng: “Chẳng lẽ em không biết bình thường anh phải khống chế việc ăn uống sao? Để làm bánh kem cho em, anh đã phá luật rồi đó, vài ngày nay mập thêm mấy cân liền, em đừng có không biết điều.”
Đàm Tiểu Thanh bên cạnh nghe vậy, lần đầu tiên đứng trên cùng một mặt trận với Lục Gia Xuyên, giúp hắn khuyên: “Anh, bánh kem hôm nay ngon lắm, anh làm rất hoàn mỹ, không cần luyện nữa đâu!”
“Thật sao?” Chúc Dĩ Lâm cắt một miếng, tự nếm thử, “Cũng tạm thôi, nhưng tôi cứ cảm thấy thiếu gì đó.”
“Thiếu gì?” Lục Gia Xuyên và Đàm Tiểu Thanh đồng thanh hỏi.
Chúc Dĩ Lâm không chắc chắn lắm, nói: “Cảm giác? Không giống hương vị năm xưa.”
Sinh nhật Lục Gia Xuyên năm đó, trời mưa tầm tã, bánh kem Chúc Dĩ Lâm mua cho hắn rơi xuống đất, bẩn mất một nửa.
Đêm hôm ấy, bọn họ ôm đầu khóc rống vì một chiếc bánh kem. Sau đó bọn họ có cắt phần bị bẩn kia ra, chọn chỗ còn sạch để ăn không, Chúc Dĩ Lâm kỳ thực đã không còn nhớ rõ. Anh lên cơn sốt, Lục Gia Xuyên lại không ngừng khóc bên tai anh, đầu anh choáng váng, ký ức cũng mơ hồ.
Hình như không ăn được.
Nhưng mỗi lần nhớ tới chiếc bánh kem bị rơi bẩn kia, vị giác của Chúc Dĩ Lâm liền không nhịn được mà nhớ tới mùi vị của nó, rất kỳ lạ, có lẽ là ảo giác.
Quả nhiên, Lục Gia Xuyên đã xác nhận điểm này: “Hương vị gì năm xưa cơ? Không phải chúng ta không ăn sao?”
“Ừm, anh nhớ nhầm rồi, nhưng nó có trong ký ức anh.” Chúc Dĩ Lâm có phần bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói, “Có lẽ là hương vị của tình đầu chăng.”